EDITOR: AN NHIÊNGiản Mạt chỉ nằm trong lòng Cố Bắc Thần vùi mặt sâu vào ngực hắn, không nói lời nào.
Cố Bắc Thần âm thầm khẽ thở dài, cảm thấy trong lòng phảng phất có thứ gì đó thay đổi... Nhưng rốt cuộc là cái gì thay đổi, hắn cũng không nghiêm túc suy nghĩ đến.
"Đinh" một tiếng truyền đến, thang máy đã đến tầng cao nhất.
Ấn mật mã, mở cửa bước vào trong, Cố Bắc Thần nhìn xung quanh một vòng, sau đó cầm điều khiển từ xa mở máy điều hòa, đem Giản Mạt ôm thẳng vào phòng tắm: "Tắm nước nóng một chút trước đã..." Thanh âm của hắn trầm thấp, nói xong, liếc nhìn đôi mắt đỏ hồng của Giản Mạt một cái, xoay người ra khỏi phòng tắm.
Giản Mạt đảo đảo con người, cười tự giễu, cảm thấy mình càng lúc càng khác người...
Bời vì dạ dày còn đang co rút từng đợt đau đớn, cộng them việc mắc mưa khi say rượu, đầu càng đau lợi hại, Giản Mạt cũng chỉ tùy tiện rửa mình một chút liền khoác áo choàng tắm ra ngoài.
Cố Bắc Thần không có ở phòng ngủ, Giản Mạt lúc này đang khó chịu trong người nên cũng không có tâm tình đế ý đến việc hắn đã đi hay chưa, chỉ nằm bò trên giường ngủ, cầm lấy một cái gối đặt ở dạ dày, nhẩn nhịn cơn đau.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ngay lúc đầu óc Giản Mạt có chút mơ mơ hồ hồ, cửa phòng ngủ bị mở ra, Cố Bắc Thần trong tay bưng một cái bát đi đến...
"Đến đây, uống cái này đi." Cố Bắc Thần phát ra âm thanh trầm thấp mà lãnh đạm.
Giản Mạt hư hư ảo ảo chớp chớp mắt: "Em không muốn uống thuộc đâu... Nằm nghỉ một chút sẽ không có việc gì mà."
Đôi mày kiếm của Cố Bắc Thần trong nháy mắt chợt nhíu lại, đối với việc Giản Mạt cùng với Thẩm Sơ không thích uống thuốc giống như nhau khiến cho con ngươi của hắn hiện lên một mảng âm u.
Đem bát trong tay đặt xuống tủ đầu giường, sau đó cũng không quan tâm đến việc Giản Mạt có đồng ý hay không, Cố Bắc Thần trực tiếp ngồi xuống giường, đem cô đỡ lên dựa vào người mình: "Không phải thuốc..." Nói xong, đem cái bát đặt trên tủ đầu giường bê qua.
Hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, Giản Mạt hơi đảo con ngươi nhìn nhìn, nước canh màu đỏ sậm tản ra làn khói ấm áp.
Lúc uống vào có chút cay cay, nhưng sau đó liền được vị ngọt từ hơi thở che lấp... Nước gừng đường đỏ theo đầu lưỡi trượt vào cổ họng, không đầy một lát, dạ dày liền truyền đến cảm giác ấm áp dễ chịu.
"Cái này ở đâu ra vậy?" Giản Mạt có chút dựa dẫm hỏi.
Cố Bắc Thần lạnh lùng đặt bát xuống, không nói gì.
Giản Mạt nhìn gương mặt cố nén giận của hắn, đột nhiên cười khởi đến: "Là anh nấu được sao?"
Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, vẫn không chịu nói chuyện.
Giản Mạt lại cười, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt bởi vì nụ cười kia mà phá lệ mê người: "Anh lại còn nấu được trà gừng đường đỏ sao..." Cô đột nhiên nhíu mày: "A Thần, anh không phải vì thiếu nữ nhân mà không sống được đấy chứ?"
Vốn chỉ là một lời nói trêu đùa, nhưng ánh mắt Cố Bắc Thần lại tối lại, trong lòng Giản Mạt lập tức rơi "lộp bộp" một tiếng.
"Em là người thứ hai!" Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng.
"Phải không?" Giản Mạt giật giật khóe miệng, tâm giống như là đang ở bên vách núi, chỉ lần không cẩn thận, sẩy chân một cái, sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, cô biết mình không nên hỏi, nhưng lại không điều khiển được cái miệng: "Vậy... người thứ nhất kia là ai vậy?"
Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy nhìn Giản Mạt, cũng không nói lời nào liền đứng dậy, sau đó đi lấy máy sấy tóc qua... Ra hiệu cho Giản Mạt đem đầu gối ở trên đùi hắn, hắn bắt đầu mở máy sấy sấy tóc cho cô.
Làn gió ấm áp theo tiếng từ máy sấy tóc truyền đến, Giản Mạt nỗ lực không nghĩ đến người đầu tiên kia là ai nữa, làn gió ấm áp kia cũng làm cho tim cô trở nên bình tĩnh lại. Lúc này lại đột nhiên nhớ tới... Kỳ thực, trong hai năm qua, hai người bọn họ ở chung không phải lúc nào cũng ở trên giường.
Giản Mạt à, nếu như đây là cũng khoảng thời gian cuối cùng, vậy thì hãy để nó trôi qua thật yên ổn đi... Ít nhất là, mày cũng không phải là thua toàn bộ.
"A Thần..."
"Hửm?" Cố Bắc Thần lãnh đạm ứng thanh.
Giản Mạt ngước mắt lên nhìn kỹ hắn: "Hội nghị ngày đó anh sẽ tham gia sao?"
"Sẽ không." Cố Bắc Thần lạnh lùng nói: "Chút chuyện nhỏ này cũng muốn anh tham gia, như vậy anh chẳng phải sẽ bận chết sao?"
Giản Mạt vừa nghe, lập tức hỏi: "Vậy tại sao ngày đó chỉ là họp một chuyện nhỏ anh cũng tham gia?"
Cố Bắc Thần tức thì nhíu mày kiếm, con ngươi sắc bén thâm thúy nhìn vào đôi mắt Giản Mạt.
Giản Mạt đột nhiên cười có chút giảo hoạt, ý cười lan lên tận khóe mắt đắc ý nói: "Sẽ không... là bởi vì anh muốn xem xem em có nhớ ngày kỷ niệm gặp nhau của hai chúng ta không đấy chứ?"
"..." Ánh mắt Cố Bắc Thần đen lại: "Em đừng có ảo tưởng quá, anh chỉ đang nhìn xem cơ hội mà anh cho em, em làm sao chế tạo lại được bản thiết kế ấy thôi."
Giản Mạt lật người một chút, bởi vì lúc nảy uống nước gừng đường đỏ, dạ dày co rút đã giảm đi đau đớn, cả người cô bây giờ nhìn qua đã có tinh thần hơn không ít: "Em quả thật là muốn nói như vậy đó."
Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, tắt máy sấy: "Anh không có quyền cũng không có năng lực ngăn cản suy nghĩ của em."
"..." Khóe miệng Giản Mạt co quắp xuống, đối với lời nói lãnh trào vừa rồi của Cố Bắc Thần, chỉ bĩu môi lầm bầm trong miệng: "Tốt nhất ngày đó anh đừng có đi!"
Con ngươi sắc bén của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt thật sau, môi mỏng câu lên một chút ý cười như có như không, lạnh lùng nhíu mày nói: "Thế nào, sợ anh nhìn thấy bộ dáng thua thảm hại của em sao?"
"Anh liền biết nhất định em sẽ thua sao?" Giản Mạt hừ hừ.
Cố Bắc Thần cười cười không nói gì, đứng dậy đi vào phòng tắm... Không đầy một lát sau, bên trong truyền ra tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.
Giản Mạt nằm bò ở trên gối, cũng không biết có phải là vì thay đổi hoàn cảnh hay không, trong lòng cô có chút kháng cự.
Cố Bắc Thần tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy một bộ dáng tự do của Giản Mạt: "Còn không thoải mái sao?"
Hắn nhẹ nhíu mày kiếm: "Có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không?"
"Không có, tốt hơn nhiều rồi..." Giản Mạt thì thầm nói: "Chỉ là thay đổi hoàn cảnh, có chút không thích ứng, chưa quen thôi."
Cố Bắc Thần âm thầm than nhẹ một tiếng, nằm xuống giường đem Giản Mạt đang nằm bên cạnh kéo vào trong ngực, ôm chặt, giọng nói trầm thấp giàu từ tính tràn ra môi mỏng: "Nằm trong lòng anh còn không thích ứng sao?"
Trong lòng Giản Mạt có chút lành lạnh, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, nói: "Ông xã ôm ấp tốt thật..." Cô hơi ngẩng mặt lên, ngay ở khóe môi Cố Bắc Thần hạ xuống một nụ hôn.
Con ngươi Cố Bắc Thần híp lại: "Nếu như em cảm thấy cơ thể của em hiện giờ có thể thừa sức tiếp nhận anh, anh sẽ không để ý đến việc em tiếp tục nghịch lửa đâu..."
Giản Mạt vừa nghe xong, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống khuỷu tay của Cố Bắc Thần.
"Mạt nhi..."
"Hửm?" Giản Mạt nhẹ nhàng ứng thanh.
Cố Bắc Thần mấp máy môi mỏng cả nửa ngày, rốt cuộc lại đem lời vừa muốn nói nuốt xuống, chỉ mở miệng nói: "Ngủ đi!"
"Ừm... Ông xã, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!" Cố Bắc Thần nói, cầm điều khiển từ xa tắt đèn.
Màn đêm bao phủ, Giản Mạt gối đầu ở khuỷu tay Cố Bắc Thần đã ngoan ngoãn ngủ yên.
Cố Bắc Thần mở to mắt, mực đồng thâm thúy như ánh trăng đen của người nắm trong tay quyền quyết định, lộ ra hơi thở ngưng trọng, âm trầm.
Đêm, mưa phùn dần dần nguôi bớt, nhưng cũng không cách nào ngăn cản cuộc sống về đêm của từng bước chân con người.
Thẩm Sơ sau khi cùng mấy người bạn bè tụ hội xong thì về nhà, thấy trong biệt thự vẫn còn sáng đèn, tay hơi nắm chặt lại, cao ngạo đạp lên nền đất đi vào...
"Ba, ba còn chưa ngủ sao?" Thẩm Sơ nhìn Thẩm Hàng Chi còn đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, chào hỏi.
"Ừ." Thẩm Hàng Chi trả lời sau đó xếp báo lại nhìn về phía Thẩm Sơ: "Đang đợi con."
Thẩm Sơ bất giác nhấp môi dưới, đi tới: "Đã trễ thế này rồi, ba có chuyện gì sao?"
"Con trở về cũng đã mấy ngày." Ánh mắt Thẩm Hàng Chi lộ ra tia lợi hại: "Giữa con và Cố Bắc Thần là như thế nào?"
Thẩm Sơ rũ mắt xuống, che giấu đáy mắt khác thường, sau đó thần sắc bình tĩnh nói: "Chúng con đã cách ra nhau năm năm rồi, huống chi..." Cô ngước mắt, đã giấu đi đáy mắt khác thường: "... Anh ta hiện tại, nói như thế nào thì cũng là đã kết hôn rồi."
Thẩm Hàng Chi vừa nghe, cười lạnh một tiếng nói: "JK tối đa không thể chống đỡ quá hai tháng, Thẩm Sơ, con chẳng lẽ không hiểu được mục đích lần này trở về của con là gì sao?"