Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 146

Editor: Cố Tư Yên (NamCungTuUyen)

"Khởi động khẩn cấp quan hệ xã hội..." Ánh mắt lãnh đạm của Cố Bắc Thần nhìn về phía Lý Thiên Vũ, "Tôi cần thiết kế cải chính càng sớm càng tốt để có sự chấp thuận của những bộ phận có liên quan... Tan họp!" Dứt lời, người khác đã đứng dậy, lập tứ ra khỏi phòng họp.

Buổi sáng bận rộn, chuyện bị sập của cây cầu qua Biển Hoa Đông và thành phố Nam Hải cuối cùng đã được giải quyết thỏa đáng.

Cố Bắc Thần đút một tay vào túi, đi về hướng thang máy, Tiêu Cảnh theo ở phía sau, hắn cảm thấy sáng sớm nay thân thể của Thần thiếu đều mang một cỗ hơi thở áp lực khiến người ta không thể đến gần.

Trên đường đi có nhân viên cúi chào, Cố Bắc Thần nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, Cố Bắc Thần dừng lại, đứng bên cạnh hai nữ nhân viên đang mang tâm trạng khẩn trương, nghiêng đầu nhìn về phía các cô... Sau đó, tầm mắt cụp xuống, đôi mắt như ưng sâu thẳm rơi vào tờ báo mà nữ nhân viên nhân đang giấu sau lưng.

Cố Bắc Thần hơi giơ tay lên, nữ nhân viên âm thầm kêu rên trong lòng, đang suy nghĩ đang lẽ không nên xem báo ở trên hành lang... Chuyện này coi như xong rồi, xem tin đồn xấu còn bị bắt.

Tiêu Cảnh là người bên cạnh Cố Bắc Thần rất lâu rồi, không cần phân phó, tiến lên giật lấy tờ báo trong tay nữ nhân viên kia, vô thức liếc nhìn nội dung bên trong trước... Chỉ là liếc mắt một cái, hắn không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Nhìn qua có thể thấy là chiếc xe đã được cải tạo qua tay hắn, Tiêu Cảnh thậm chí không cần đọc nội dung, cũng đã biết nữ chính là ai... Huống chi là Thần thiếu?

Còn chưa phản ứng lại, tờ báo trong tay Tiêu Cảnh cũng đã bị Cố Bắc Thần cầm đi rồi...

Chậc chậc, nhìn nhúm tiêu đề kia... Thật đúng là kích thích!

Tiêu Cảnh âm thầm nhếch miệng, cảm nhận được trên người Cố Bắc Thần tràn ngập hơi thở kỳ lạ, thậm chí có một chút cảm giác như mưa gió đang nổi lên.

Trái tim của nữ nhân viên trái tim bởi vì không khí bao quanh người Thần thiếu, khiến cho hô hấp có chút khó khăn, lúc cô sợ rằng mình đọc tin tức trong giờ sẽ bị xử lý, thì Cố Bắc Thần lại nâng bước chân rời đi...

Nữ nhân viên âm thầm thở ra, có chút nghi hoặc nhìn bóng lưng của Cố Bắc Thần... Chẳng lẽ, tổng giám đốc cũng hứng thú với mấy tin đồn đó?

Cô ta nghĩ như vậy, cùng nữ nhân viên khác bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc không biết phải phản ứng như thế nào.

Tiêu Cảnh đứng ở góc thang máy, yên lặng nhìn phản ứng của Cố Bắc Thần... Đáng tiếc, hắn nhìn gương mặt của Thần thiếu cũng nhìn không ra được cảm xúc hiện tại của Thần thiếu, thế nhưng không khí trong thang máy lại đang dần đóng băng khiến trái tim của hắn như muốn nổ tung.

"Đinh" một tiếng truyền đến, thang máy đến tầng cao nhất.

Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, Cố Bắc Thần đã dẫn đầu nâng bước chân đi ra ngoài...

"Thần thiếu, Lệ thiếu đang chờ ngài ở phòng làm việc!" Tô San tiến lên nói.

"Ừ." Cố Bắc Thần lạnh lùng đáp một tiếng, bước chân không ngừng hướng phía phòng làm việc đi đến.

Tô San cảm thấy Cố Bắc Thần so với sáng sớm, hơi thở còn tối tăm hơn, đợi đến khi hắn vào phòng làm việc, sau đó cô mời nhìn về phía Tiêu Cảnh hỏi: "Cuộc họp không thuận lợi sao?"

Tiêu Cảnh bĩu môi lắc lắc đầu, "Đợt lát nữa đi xuống ăn cơm trưa, cô có thể chú ý nghe mấy nữ nhân viên trong phòng ăn bàn luận về tin đồn ngày hôm nay một chút..."

"Hả?" Tô San nhíu mày.

Tiêu Cảnh liếc nhìn về hướng phòng làm việc, hạ giọng nói: "Tối hôm qua, Giản tiểu thư bị bắt đang ở cùng một chỗ với Tô Quân Ly... Tiêu đề còn cực kỳ nóng!"

Khóe miệng Tô San không thể khống chế trở nên co quắp, cũng vô thức nhìn về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, "Chậc chậc, Thần thiếu đây là... đang ghen sao?"

"Tôi thấy đúng là như vậy đấy!"

Bên trong phòng làm việc, khóe miệng Lệ Vân Trạch nâng lên một nụ cười tà mị, nhìn kỹ Cố Bắc Thần, "Ai nợ cậu mấy chục tỷ đô không trả hay sao?" Nói xong, đôi mắt sắc bén của hắn liền nhìn thấy tờ báo trong tay Cố Bắc Thần.

Đứng dậy, giật lấy tờ báo...

Lệ Vân Trạch nhìn trang đầu của tờ báo cũng không phát hiện điều gì bất thường, "Cậu lúc nào lại thích đi đọc mấy cái tin đồn nhảm này..." Nói đến đây, lời nói của hắn đột nhiên bị kiềm hãm, mang theo nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần, "Là Giản Mạt?"

Mặc dù là nghi vấn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Cố Bắc Thần, hắn cũng đã khẳng định.

"Chậc chậc..." Lệ Vân Trạch lắc đầu trêu đùa nói, "Đây là bị đội nón xanh rồi sao?"

"Rẹt", ánh mắt sắc bén của Cố Bắc Thần như hai thanh đao bắn về phía Lệ Vân Trạch.

Lệ Vân Trạch nhún nhún vai, cũng không để ý tiếp tục trêu đùa nói: "... Mấy ngày nay khi Thẩm Sơ trở về, hai người các cậu cũng truyền không ít scandal đâu. Giản Mạt làm như vậy cũng coi như công bằng..." Hắn nhướn mày, "Chỉ có điều nói đi cũng phải có nói lại... Cậu không tính đến chuyện ly hôn với Giản Mạt hay sao? Cứ để Thẩm Sơ như vậy?"

Gương mặt lạnh lùng như điêu khắc của Cố Bắc Thần lập tức hiện đầy vẻ lo lắng, "Gần đây các cậu hình như rất quan tâm đến chuyện mình và Giản Mạt lúc nào mới ly hôn thì phải?"

"Ồ, chẳng lẽ cậu không muốn ly hôn?" Lệ Vân Trạch hỏi.

Cố Bắc Thần lập tức nhíu mày, đối với vấn đề này càng lúc càng thấy phản cảm...

Lệ Vân Trạch nhìn sâu vào đôi mắt ngưng trọng của Cố Bắc Thần, một lúc lâu sau mới hỏi: "Mình nói cái này... Cậu không phải thật sự đã động tâm với Giản Mạt rồi đấy chứ?"

Cố Bắc Thần nhìn Lệ Vân Trạch, muốn phản bác, thế nhưng, lời vừa tới miệng nhưng lại nói không nên lời.

"Cậu thực sự động tâm với Giản Mạt!" Lệ Vân Trạch lập tức ngồi thẳng dậy, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, "Vậy bây giờ Thẩm Sơ thì phải làm sao?"

Không chờ Cố Bắc Thần trả lời, Lệ Vân Trạch lại nói: "Nói thực sự, nếu như cậu thực sự động tâm với Thẩm Sơ, mình khuyên cậu phải suy nghĩ thật kỹ...  Đừng chờ đến khi ly hôn lại cảm thấy hối hận."

Đáy mắt lạnh băng của Cố Bắc Thần nhìn tờ báo đặt trên bàn làm việc, trong đầu hắn lại suy nghĩ đến chuyện khác, chiếc áo vest ở trên sô pha tối hôm qua...

Hiện tại rất rõ ràng, là của Tô Quân Ly!

Nghĩ đến điều này, thái độ của Giản Mạt lập tức khiến Cố Bắc Thần trở nên ngột ngạt, giống như không khí đang bị tắc nghẹn ở trái tim, khiến hắn không thể hít thở được.

"Không biết là động tâm hay là thói quen..." Đáy mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm sâu, "Tiểu Sơ đã trở về, mình không thể để cô ấy trở thành người thứ ba không được công nhận. Thế nhưng, hình như đối với sự việc ly hôn với Giản Mạt, mình lại không muốn."

"Còn Thẩm Sơ..." Lệ Vân Trạch nhún vai nói, "Cậu với cô ấy là tình cũ, chuyện này khiến cậu nhớ mãi không quên, cậu có bao giờ nghĩ tới không? Kỳ thực, người phụ nữ như Giản Mạt thật sự rất tót, ít nhất kết hôn với cậu cũng đã hai năm, là một người vợ nhưng chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì từ cậu..."

Lệ Vân Trạch lại lần nữa tựa ở trên ghế ngồi, "Không muốn ly hôn, nhìn thấy Giản Mạt cùng nam nhân khác có scandal lại trở nên rất tức giận... Bắc Thần, đây đều là biểu hiện động tâm của cậu!"

Cố Bắc Thần không nói gì, nhưng khuôn mặt anh tuấn đã lộ ra một tia cảm xúc phức tạp... Đơn giản là lúc Lệ Vân Trạch nói hắn đã động tâm, nội tâm của hắn khẳng định đó chính là đáp án đúng, hắn thực sự đã động tâm với Giản Mạt.

"Chỉ có điều, nếu như cậu vẫn còn nhớ nhung đến Thẩm Sơ, vẫn nên nhanh chóng ly hôn với Giản Mạt đi, khi cậu hiểu rõ được chính mình, quay đầu lại chỉ hại người hại mình thôi..." Lệ Vân Trạch cầm tờ báo lên, "Lại nói, cậu không muốn nhưng cũng đừng làm lỡ tương lai sau này của người khác."

Cố Bắc Thần cau màu lại, lạnh lùng bá đạo mở miệng: "Người phụ nữ của Cố Bắc Thần mình, không cần người khác phải nhớ đến?"

"Nhưng người phụ nữ đó lại khiến cậu động tâm..." Lệ Vân Trạch dở khóc dở cười nói.

Cố Bắc Thần lại bị Lệ Vân Trạch làm cho nghẹn lời một lần nữa, không biết trả lời như thế nào, mực đồng dần trở nên sâu thẳm.

Thẩm Sơ đứng ở cửa, tay giơ ở trên không trung, qua khe cửa khép hờ nhìn gương mặt hơi nghiêng của Cố Bắc Thần, tay dần dần siết chặt...

Đột nhiên, Cố Bắc Thần bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía cửa... Vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Thẩm Sơ.
Bình Luận (0)
Comment