Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 166

Edit: Pey

Khóe miệng Cố Bắc Thần hơi cứng đờ, nhưng ngay sau đó gương mặt đẹp ngời ngợi xuất hiện lo lắng… Vốn dĩ hắn đang vô cùng vui vẻ nhưng chỉ vì lời nói của Giản Mạt mà đóng băng.

“Không nói được gì sao?” Cố Bắc Thần lạnh lùng nói.

Mạc Thiểu Sâm nhẹ nhàng đung đưa ly rượu, tầm mắt lóe lên thâm thúy nhìn biểu cảm vừa rồi của Cố Bắc Thần như mùa xuân hoa chớm nở còn bây giờ như gió lạnh rít gào trong đêm… rồi khẽ nhíu mày lại.

Tay cầm ly rượu tao nhã nâng lên uống, anh đứng dậy để cái ly không xuống ra hiệu cho Cố Bắc Thần, sau đó rời đi…

Giản Mạt ở đầu bên kia thì cười cười, “Hì hì…” sau đó nhẹ giọng ngọt ngào hỏi: “Ông xã~ anh đang làm gì vậy?”

“Ở trên người phụ nữ!” Cố Bắc Thần mặt lạnh lùng đáp.

“…” Giản Mạt cứng đờ âm thầm oán đồ đàn ông keo kiệt, cô lần đầu mới thấy!

“Có chuyện gì nói mau!” Cố Bắc Thần hiểu lầm Giản Mạt im lặng không nói, tự hỏi bản thân có phải cô ấy đang bất mãn chăng? Hắn như vậy có được gọi là lạm tình không?

Nghĩ đến chỗ này, Cố Bắc Thần mặt càng đen thui… Hắn là đàn ông giữ thân mình trong sạch ở trên thế giới này đã cực hiếm rồi.

Giản Mạt nghe Cố Bắc Thần hỏi lại cô, trong lòng như có gì rớt lộp bộp xuống, lời muốn nói đã tới bờ môi nhưng lại quanh co một hồi không nói ra, cũng không biết phải nói thế nào…

Một Giản Mạt ậm ờ không nói gì quả thật hắn chưa từng thấy, gương mặt đẹp trai ấy hơi run sợ không tự giác dịu dàng hỏi lại, “Hửm? Sao đó?”

“Chỉ là nhớ anh…” Hai năm qua Giản Mạt đã tự luyện cho bản thân thói quen tự nhiên, mở miệng không tim không phổi nói những lời Cố Bắc Thần muốn nghe, “Chừng nào anh quay về?”

Cố Bắc Thần mắt tựa thâm sâu, “Thứ hai.” Hắn tua lại câu hỏi vừa rồi, “Nói đi, có chuyện gì?”

Giản Mạt cắn môi dưới vẻ mặt hơi ngập ngừng… Trong đầu nghĩ nói thế nào cho tự nhiên một chút, nhưng lại phát hiện dù nói thế nào cũng bị hắn phát hiện đầu mối.

Cố Bắc Thần vẫn ‘kiên nhẫn’ đợi Giản Mạt nói… Cô gái này tâm sự đặc biệt càng ngày càng nặng!

Hai bên đầu dây vẫn giằng co qua lại tầm năm phút đồng hồ, Giản Mạt mới thả lỏng bờ vai yếu ớt đáo: “Ừm…không có gì đâu…”

“Tút, tút, tút…”

Giản Mạt sửng sốt vì kẻ ở bên đầu dây kia cúp máy trước, sau đó lại tự cười bản thân, thả bản thân mình trên cái giường mềm mại như nhung.

“Nếu như em nói em muốn đổi bản thiết kế, có phải hay không thừa nhận em copy? Giản Mạt nhìn đèn thủy tinh đủ màu trên tường lẩm bẩm nói, “Nhưng mà nếu đi đến thành phố A mà không thể chiếm được giải nào thì phải làm sao đây?”

Và cũng không có ai trả lời cho Giản Mạt nghe, chẳng qua cô có cảm giác…Hết thảy mọi chuyện không đơn giản như bề ngoài.

Dường như ở trong tối có một bàn tay đang nắm lấy sợi dây chết chóc…Chỉ tùy ý đung đưa cùng đủ siết cô đến chết!

Giản Mạt không vui càng nghĩ lại càng không vui…Cuối cùng ngồi dậy thay bộ đồ khác, đi ra xe ung dung đến bệnh viện.

***

Đêm đã khuya.

Phòng bệnh nhân lại yên tĩnh đến kì lạ, trừ tiếng máy đo nhịp tim kêu tít tít và một số thiết bị khác thì không còn những âm thanh khác.

Giản Mạt lặng lẽ lau người cho mẹ Giản nằm trên giường bệnh rồi ngồi bên cạnh khẽ nói, “Mẹ, con vừa gặp vấn đề khó khăn…” cô vừa nói vừa cúi mắt xuống, “Trước kia còn làm nũng ở trong lòng mẹ mà nghe mẹ chuyện trò, còn hiện giờ thì cũng không còn nữa!”

Vừa nói Giản Mạt thút thít nói giọng mũi xót xa kể tiếp, “Mẹ ơi…Con sợ gặp chuyện khó khăn…” ánh mắt cô bi thương, “Nhưng con lại sợ anh ấy xem thường con…Rõ ràng có rất nhiều chuyện không có cách thay đổi, dù có như vậy con cũng không muốn anh ấy hiểu lầm con!”

Không có ai trả lời cho những dòng tâm sự của cô… chỉ có tiếng tít tít của thiết bị vẫn thủy chung ‘trả lời’ cô.

Giản Mạt im lặng hồi lâu, sau đó cúi người cọ mặt vào mặt mẹ Giản, “Mẹ ơi, nếu như cuộc đời của con không cầu mong cái gì … Có thể không yêu cầu xa vời, chỉ mong mẹ có thể tỉnh lại ở bên con được không?”

Giọng dịu dàng như tiếng nước từ băng tan chảy xuống mặt hồ phẳng lặng quanh quẩn trong phòng bệnh, Giản Mạt nhẹ nhàng lau đi giọt sương ứ đọng trên làn mi cong, khóe môi có vị đắng chát dần dần lan ra khắp khuôn mặt…

***

Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ trong phòng, dường như không có kiên nhẫn đợi đối phương bắt máy là không bỏ qua.

Lúc nãy gọi điện thoại cho Cố Bắc Thần xong, Giản Mạt ném điện thoại trên ghế sa-lon, ra khỏi nhà mà quên lấy theo…

Cố Bắc Thần cũng dần bỏ cuộc không gọi nữa… Bởi vì điện thoại không phải không có ai nhận mà là tắt điện thoại!

Mặt đã lạnh lùng lại thêm sương giá càng dày đặc, Cố Bắc Thần khẽ nhíu mày, để điện thoại ở trên bàn tự mình đến quầy bar mở chai rượu ra uống…

Từ khi nào, Giản Mạt bắt đầu cùng hắn đùa giỡn thế này?

Từ lúc nào hắn đã không thể đợi những tin nhắn gửi đến mà là trực tiếp gọi cho cô?

Cố Bắc Thần đối với hành động bản thân có chút khinh bỉ, nhưng hắn lại thấy rất đỗi bình thường cơ mà, dù sao đối với Giản Mạt để ý chút cũng được.

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Cố Bắc Thần quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Cảnh đang sải bước lại gần…

“Thần thiếu!” Tiêu Cảnh vừa nói vừa đưa một túi văn kiện cho Cố Bắc Thần.

Cố Bắc Thần nhận lấy mở ra xem, môi mỏng khẽ cười lạnh, “Thẩm Hàng Chi và Cố Mặc Hoài thật đúng là không từ thủ đoạn…” hắn khẽ nhíu mày, “Các cổ phiếu lẻ tẻ bên ngoài thu hồi được bao nhiêu rồi?”

Vẻ mặt Tiêu Cảnh ngưng trọng nói, “Ba phần trăm!” anh nhìn Cố Bắc Thần nói tiếp, “Thần thiếu, theo tôi thấy nếu tiếp tục như vậy rất có thể xuất hiện chuyện không nghĩ tới!”

Không cần Tiêu Cảnh nhắc cả Cố Bắc Thần cũng hiểu rõ…

Vốn hắn có thể lấy cố phần trên tay chị cả, nhnưg hôm nay Tử Tiêu kiên quyết không cho!

“Thần thiếu,” Tiêu Cảnh vẫn nói thêm, “Sở thiếu có trong tay năm phần trăm cố phần, chúng ta có thể thu gom…”

“Chà…” Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên sắc bén nhìn thẳng Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh âm thầm đổ mồ hôi, anh cảm thấy làm trợ lý thật không dễ dàng, rất đáng sợ mà!

“Còn việc cùng cô Giản ly hôn…” Tiêu Cảnh không dám nhìn trực diện với Cố Bắc Thần, chút kiên trì cũng vét sạch nói thêm, “Không chỉ có thể tóm được cổ phần trong tay Sở thiếu, còn làm cho cô Trầm cũng vui vẻ, nhất cử lưỡng tiện rất tốt mà?”

“Ha ha…” Cố Bắc Thần cười càng thêm lạnh lẽo, cười đến nỗi Tiêu Cảnh cũng run lẩy bẩy vì lạnh, “Từ lúc nào… mà cậu theo ‘đảng phái’ Thẩm Sơ rồi?”

“…” Tiêu Cảnh sửng sốt sau đó vội nói, “Tôi đối với Thần thiếu tận trung có trời đất chứng giám… Giống như sông Hoàng Hà…”

Nói tới đây giọng Tiêu Cảnh càng ngày càng bé xíu, sau đó ngậm miệng hẳn luôn.

Cố Bắc Thần thu hồi khí thế ‘giết người’ vừa rồi, đi đến bên cửa sổ, hai tay đút vào túi, khuôn mặt lãnh đạm nhưng thật ra đã gợn sóng như mặt biển nhỏ, môi mỏng khẽ cất tiếng: “Tiêu Cảnh, cậu đi theo tôi cũng đã vài năm.”

Mặt Tiêu Cảnh như ăn phải mướp đắng, không dám hé thêm lời nào chọc bị ‘ôn thần’ trước mắt.

“Theo cậu thấy hiện tại tôi muốn cái gì?” Cố Bắc Thần hỏi, nhìn bóng Tiêu Cảnh phản chiếu trong kính thủy tinh.

Tiêu Cảnh đảo mắt, âm thầm thở dài rười rượi…

Kể từ khi chuyện kia xảy ra, làm việc âm độc không quan tâm đến hậu quả, từ lúc nào đã để ý từng chút một?

Nhưng hôm nay... Có lẽ Cố Bắc Thần quan tâm nhiều như thế, chỉ có thể là một người!

Giản Mạt…

“Thần thiếu, cô Giản sẽ hiểu cho ngài…” Tiêu Cảnh nói nhỏ nhẹ.

Cố Bắc Thần nhìn Tiêu Cảnh trong kính, môi mỏng dường như cong lên… Kiểu cười tựa như sắc nhọn mà vô hình chung lộ ra chút đành chịu!
Bình Luận (0)
Comment