Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 226

Edit: Cố Tư Yên

Lệ Vân Trạch ngẩn người, chậm phản ứng nửa ngày, cuối cùng mới "Ha ha" phá lên cười, "Cố Bắc Thần, mình đã nhìn ra... Thẩm Sơ và Giản Mạt khác nhau ở điểm nào rồi?"

Nhắc tới Thẩm Sơ, mặt Cố Bắc Thần càng trầm xuống.

"Trong khoảng thời gian năm năm Thẩm Sơ rời đi, cậu kết hôn với Giản Mạt. Mà Giản Mạt rời bỏ cậu hơn bốn năm, một cái scandal cậu cũng không có..." Lệ Vân Trạch giống như phát hiện một vùng đất mới, vui mừng nói, "Khi Thẩm Sơ trở về, câu nhiệt tình không quá hai ngày! Nhưng khi Giản Mạt trở về, lại không nhìn thấy nhiệt tình của cậu... Thế nhưng, bộ dáng của cậu giống như một tên đàn ông bị bỏ rơi vậy, nếu để cho truyền thông Lạc Thành nhìn thấy, còn không biết có bao nhiêu người cho rằng hôm nay là ngày tận thế đấy."

Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm...

Hắn yêu Giản Mạt, cũng không có gì không dám thừa nhận.

Trước đây không biết người phụ nữ năm ấy ở khách sạn Sofia là cô, cho nên không thể động tâm với cô. Sau đó biết được sự thật, hắn quả thực như nghẹn ở cổ họng.

Muốn tìm cô nhưng lại không dám, sợ phá hư hạnh phúc của cô.

Không tìm cô, thế nhưng, hơn bốn năm rồi hắn lại không bỏ xuống được...

Mấy ngày hôm trước "Gặp lại cô" ở nước Anh, biết được cô lại bị tra nam* bỏ rơi, hắn đau đớn giống như bị đánh chết... Lúc trước hắn thực sự rất bá đạo, dù cho cô không thích hắn, ít nhất sẽ không bị thương!

(*) Tra nam: gã đàn ông tồi tệ.

Thấy tâm tình của Cố Bắc Thần quả thực không tốt, Lệ Vân Trạch cũng thu lại, nhưng vẫn chơi đùa nói: "Trước không nói Giản Mạt hiện bên người còn có một Tô Quân Ly... Dù cho bọn họ lâu như vậy cũng không có tin tức gì, thế nhưng, Bắc Thần, hiện tại Giản Mạt là mua một tặng một, cậu đây là muốn trở thành ông bố tốt sao?"

"Cậu quản được tôi sao?" Cố Bắc Thần thuận miệng dùng khẩu khí của Giản Mạt để đáp lại hắn, "Tôi liền thích làm một người cha tốt đấy, không được sao?"

Lệ Vân Trạch nhún vai, "Mình không xen vào... Cậu vui vẻ là được rồi. Dù sao Cố nãi nãi nằm mộng cũng muốn có một đứa cháu trai." Hắn cười nói, "Tuy nhiên, bác trai và bác gái cũng sắp trở về rồi, bọn họ đồng ý để cậu nuôi dưỡng đứa trẻ của người khác sao?"

Cố Bắc Thần đen mặt, "Vấn đề hiện tại không phải là mẹ tôi có đồng ý hay không?"

"Cũng đúng..." Lệ Vân Trạch thực sự không muốn cười, thế nhưng, vẫn nhịn không được, "Vấn đề bây giờ của cậu là không biết làm cách nào mới khiến cho Giản Mạt động tâm!"

Nhìn bộ dáng muốn hãm hại bạn bè của Lệ Vân Trạch, Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, "Vui vẻ như vậy sao, tôi đây cũng chúc cậu sau này cũng sẽ trở thành một người cha tốt!"

Lệ Vân Trạch đắc ý nói, "Yên tâm, mình tuyệt đối sẽ không làm cho mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy."*

Tuy nhiên, cả hai người đàn ông đang sống trên đỉnh cao của cuộc sống, lúc này lại không thể ngờ tới...... những điều không thể đoán trước, trộn lẫn, sớm hay muộn, một ngày sẽ được nếm trải!

Ngày hôm sau, mưa vẫn còn rơi.

Bởi vì sự khác biệt thời gian vẫn chưa điều chỉnh được, cho nên Giản Mạt tới hơn nửa đêm mới ngủ, sáng sớm không thể dậy nổi.

Giản Kiệt đẩy cửa nhìn Giản Mạt, cuối cùng lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó thay đổi quần áo chuẩn bị đi xuống lầu mua một chút bữa sáng...

Thằng bé mới đi, di động Giản Mạt liền vang lên.

Giản Mạt buồn bực nhíu mày, thế nhưng, không mở mắt ra.

Thế nhưng, điện thoại thật giống như nếu cô không tiếp sẽ không bỏ qua, vẫn vang lên không ngừng...

Rốt cuộc Giản Mạt cũng nhúc nhích một tý, vươn tay lấy di động, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mông lung không nhìn tên người gọi đến liền nhận máy, sau đó không vui hỏi: "Ai vậy?"

"Mạt nhi, chào buổi sáng!" Bên trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe của Cố Bắc Thần, giống như một khúc nhạc trong mưa của đàn cello, mị hoặc làm cho người ta thoáng cái trở nên ôn hòa nhã nhặn.

"Chào buổi sáng..." Giản Mạt vô thức nói.

Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần cong cong tạo thành nụ cười, "Tối hôm nay có thời gian ăn một bữa cơm không?"

Giản Mạt lật người, cơn buồn ngủ đã tiêu trừ phân nửa, "Xét thấy sớm như vậy anh đã kêu tôi tỉnh, tâm tình tôi không được thoải mái... Cho nên, không có thời gian!"

"Được rồi, vậy xem ra anh chỉ có thể hẹn vào ngày mai!" Cố Bắc Thần nhàn nhạt nói.

"..." Khóe miệng Giản Mạt co quắp, "Tùy ý anh, tạm biệt!"

Dứt lời, cô không cho Cố Bắc Thần có cơ hội nói chuyện, cúp thẳng điện thoại.

Đối với lời nói của Cố Bắc Thần, Giản Mạt không suy nghĩ quá nhiều...

Chỉ là, cô không nghĩ đến, trước mấy ngày đến thứ hai, mỗi sáng sớm cô đều sẽ bị Cố Bắc Thần morningcall gọi đến để đánh thức!

Liền giống như trước đây, hai người ôm nhau ngủ, khi thức dậy liền chúc nhau bằng câu nói chào buổi sáng tốt lành!

"Mammy, sắc mặt của mẹ không dễ nhìn chút nào!" Giản Kiệt nhìn vẻ mặt lo lắng của Giản Mạt giống như khí trời của mấy ngày hôm mà nói.

"Không có ai bị hố mà tâm trạng vẫn tốt..." Giản Mạt tức giận nói, sáng nào trước giờ đi làm cũng đều bị Cố Bắc Thần kêu tỉnh.

Chuyện này không phải chuyện chính, chủ yếu chính là, Cố Bắc Thần giống như đã hóa thành một cái hố cha, sau đó liền khiến cô không chú ý mà rơi vào, cuối cùng lại lôi chuyện cũ ra nói!

Cô thật tình chưa từng thấy qua người nào lại hẹp hòi như Cố Bắc Thần...

Lần đó cô nói nếu trong một giờ mà hắn tìm được cô, cô sẽ phải đáp ứng hắn một việc, vẫn chưa thực hiện được...

Được rồi, cô chính là người biết giữ chữ tín, cho nên hẹn hắn ăn bữa cơm là được!

"Mammy buổi tối không ở nhà, con muốn mẹ nuôi qua đây cùng con, hay là đi qua chỗ của mẹ nuôi?" Giản Mạt hỏi.

Giản Kiệt bĩu môi, lập tức hỏi, "Tối nay mẹ đi đâu vậy?"

"Trả nợ!" Giản Mạt tức giận nói.

Giản Kiệt chú ý vẻ mặt của Giản Mạt, thấy mẹ có vẻ tức giận, thằng bé cũng cảm thấy yên lòng, "Con đứng chỗ đó chờ mẹ nuôi là được rồi... Tuy nhiên, đến mười giờ mẹ phải qua đây đón con."

"Ok, sau khi mẹ xong việc sẽ đi đón con!" Giản Mạt nói.

Giản Kiệt gật đầu, lấy cái túi nhỏ ra, bỏ một vài cuốn sách yêu thích của thằng bé vào để đọc trong lúc buồn chán chờ đợi.

Bên này một lớn một nhỏ đều có tâm tư, mà phía trên tầng cao nhất của tập đoàn Đế Hoàng lại tràn ngập niềm vui.

"Vừa thấy Thần thiếu cười đến mức rẻ tiền như thế, nhất định là Giản tiểu thư thấy anh ta đáng thương, cho nên đã trấn an anh ta một chút..." Tiêu Cảnh tặc lưỡi nói.

Tô San đồng ý, "Là một người phụ nữ, tôi hi vọng hôm nay Giản tiểu thư sẽ trực tiếp phóng tự do cho bồ câu Thần thiếu!"

Tiêu Cảnh nhìn về phía Tô San, "Cô quá độc ác... Làm thư ký của Thần thiếu, cô nói như vậy cũng được sao?"

"Tôi nói vậy thì sao, đó là tôi đang đứng trên lập trường của một người phụ nữ!" Tô San nhíu mày.

Tiêu Cảnh lại cười, "Thế nhưng... Tôi thích!"

Tô San nghe thấy từ "Thích" đó, liền khinh thường liếc xéo Tiêu Cảnh.

Giao cho trợ lý đắc lực bố trí một bữa cơm thật lãng mạn, Cố Bắc Thần không biết... Lúc này trong lòng hắn tràn đầy chờ mong bữa cơm tối nay cùng Giản Mạt.

Địa điểm: Là nơi kỷ niệm lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng cũng là nơi làm đám cưới, bọn họ cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài.

Thời gian: Cố Bắc Thần cảm thấy mình chưa từng chủ động hẹn một người... Mà hôm nay hắn lại đến sớm hơn một giờ, ngồi yên lặng ở trong nhà hàng.

"Thần thiếu..." Quản lý nhà hàng đem thực đơn đến, "Đây là những món ăn đêm nay."

Cố Bắc Thần nhận lấy nhìn một lần, xác định đều là những món Giản Mạt thích ăn, gật đầu...

Lạc Thành chìm trong cơn mưa phùn, cảnh vật mông lung trong đèn hoa mới lên, thời gian càng lúc càng gần, Cố Bắc Thần trở nên cực kỳ khẩn trương, môi mỏng dần dần mím thành một đường thẳng.

Đột nhiên, có đèn xe lướt qua, Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn lại... Chỉ thấy một chiếc xe màu trắng quen thuộc dừng ở chỗ đậu xe.

Môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên thành một nụ cười nhẹ, nhưng khi nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp đang che dù xuống xe, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt dần dần nổi lên ý cười từ trong ra ngoài...
Bình Luận (0)
Comment