Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 33

Editor: Nam Cung Tử Uyển

Sau khi Tiêu Cảnh mua đồ về liền phát hiện ở xe hình như không thích hợp.....Từ bên ngoài không nhìn thấy tình cảnh bên trong, vừa nhìn đến thì chỉ thấy tấm chắn cửa kính.

Tại sao lại phải dùng tấm chắn kính? Đáp án không cần nói cũng biết.....

Thần thiếu cùng thiếu phu nhân cũng thật là có tình thú, ở địa điểm nào cũng có thể ra chiến trường.....Tiêu Cảnh tà ác nghĩ đến, chỉ có thể đứng ở xa chờ đợi.

Đợi khoảng chừng 10 phút, tấm chắn đột nhiên được tháo xuống.

Cũng biết là xong việc rồi.....Nhưng mà, Tiêu Cảnh vẫn chưa trực tiếp tiến lại, mà lại đợi thêm 10 phút nữa mới làm bộ như không có chuyện gì, mở cốp xe để nguyên liệu nấu ăn vào, sau đó vòng ra đầu xe ngồi vào ghế lái.

“Thần thiếu, trực tiếp trở về Lam Trạch Viên sao?” Tiêu Cảnh làm như không có chuyện gì phát sinh, hỏi.

Bây giờ làm trợ lý quả thật không dễ dàng chút nào! Nhìn đi, vì không muốn để hai người ngượng ngùng, hắn ta liền phối hợp trễ một lúc.

Khuôn mặt đỏ hồng của Giản Mạt vẫn chưa hoàn toàn mất đi, Cố Bắc Thần đúng là loại người mặt dày đến không tưởng, khiến cô cảm thấy giống như đang vụng trộm....Đúng là cảm giác rất giống.

Liếc mắt trừng trừng nhìn vẻ mặt giống như không có chuyện gì của Cố Bắc Thần, nghĩ đến việc mới xảy ra cùng hắn.....Sau đó hưng phấn, cố ý xấu xa ở trên tai cô khàn khàn trầm thấp nói, “Thật chặt, anh thật sự hận không thể chết ở trên người em!”

Giản Mạt cảm thấy cả người giống như bị thiêu đốt, mặt cũng đỏ hơn.....Cô vội vàng nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe, cô gắng che giấu sự ngượng ngùng.

Chiếc Spyker vững vàng chạy trên đường phố phồn hoa của Lạc Thành, bởi vì sau khi hai người làm tình trên xe, khi trở về vừa vặn lại là giờ cao điểm......Đáng nhẽ đã về nhà trước sáu giờ, thế nhưng bây giờ lại bị kẹt trên đường.

Giản Mạt ai oán liếc nhìn Cố Bắc Thần, người này cũng thật tốt, tự mình tìm việc để làm......Ôm notebook bắt đầu xử lý văn kiện, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí.

Giản Mạt nhàm chán, đơn giản chỉ cầm điện thoại chơi......Vừa nhìn, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn.

Lý Tiểu Nguyệt: Nhóc con, cậu có khoẻ không? Mình gọi điện thoại đến nhưng không ai nhận, chúng ta đang có một dự án đặc biệt cần xử lý, thấy được tin nhắn thì gọi lại cho mình.

Buổi chiều này Giản Mạt tắt âm điện thoại, quên mất chưa mở âm thanh, nhìn thấy tin nhắn của Lý Tiểu Nguyệt trong lòng cô biết cô ấy muốn hỏi chuyện lúc sáng với Sở Tử Tiêu: Rất rối, có một số việc mình cảm thấy càng lúc càng loạn.....Trong lòng mình rất bất an.

Lý Tiểu Nguyệt không trả lời tin nhắn, có lẽ đang bận. Giản Mạt thở dài một tiếng, đột nhiên không còn hứng thú chơi nữa, liền tắt điện thoại.

Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn Giản Mạt, nữ nhân này đúng thật là khó hiểu, vừa lúc nãy còn ở dưới thân hắn kiều mỵ lên đỉnh....Nhưng bây giờ lại thở dài xác thực có chút không giống cô chút nào.Chuyện lúc trưa, Cố Bắc Thần không muốn hỏi, có thể thấy rõ ràng Giản Mạt tâm tư rất nặng nề, nhưng hắn vẫn nghiêng mặt nói, “Từng có ai nói với em, cảm xúc của một người rất dễ dàng ảnh hưởng đến người bên cạnh hay không?”

Giản Mạt nghiêng đầu nhìn Cố Bắc Thần, có chút ngượng ngùng nói, “Thở dài không phải là một loại cảm xúc, nó chỉ giống như muốn đem uất ức tích tụ ở trong lòng gỡ ra, sau đó liền không còn chuyện gì.”

“Vậy nói thử xem có cái gì uất ức?” Cố Bắc Thần đem máy tính gấp lại để sang một bên, đáy mắt chăm chú nhìn Giản Mạt.

Trong lòng Giản Mạt biết, chuyện buổi trưa Cố Bắc Thần không hỏi không phải biểu hiện là hắn không chú ý đến, ngữ khí của hắn rõ ràng đang thăm dò, không bằng chính mình trung thực nói ra vậy.

“Em có thể không uất ức được sao?” Giản Mạt bĩu môi, “Bây giờ người tranh đoạt một dự án đều sắp biến thành cháu luôn rồi.” Nói đến cuối cùng, cô có chút tức giận trực tiếp lướt qua mắt.

Cô không nói dối, ngày hôm nay đi tìm Sở Tử Tiêu bàn dự án thiết kế, coi như sau này Cố Bắc Thần biết được chuyện ngày hôm nay, cô vẫn còn có đường để thoát.....Chỉ là, cô không nói người kia là ai.

Cố Bắc Thần cánh tay chống ở bên tay vịn, mu bàn tay chống cằm nhìn Giản Mạt, đôi mắt thâm thuý đen ngòm nhìn qua Giản Mạt, “Áp lực lớn như vậy vẫn muốn tiếp tục công việc sao?”

Giản Mạt bất đắc dĩ nhướn vai, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa........Lo trước tính sau, huống hồ bây giờ tiền thuốc men của mẹ lại tăng.

“Chi bằng anh cho em mở công ty thiết kế?” Cố Bắc Thần lên tiếng, “Chính mình làm một người đứng đầu như vậy cũng rất thoải mái!”

“Anh cảm thấy thoải mái sao?” Giản Mạt nhìn Cố Bắc Thần hỏi.

Cố Bắc Thần cụp mắt trầm tư, lắc đầu.....Hắn tiếp quản tập đoàn Đế Hoàng là một công ty lớn như thế, nhân viên ben dưới có đến mấy vạn người, vô số người dựa vào Đế Hoàng, làm sao có khả năng thoải mái được?

“Dù cho là em làm người đứng đầu thì cũng sẽ đi lôi kéo dự án....” Giản Mạt nhẹ giọng nói, “Chủ yếu là em không muốn chính mình quá mức ỷ lại anh.” Cô chân thành nói.

Cố Bắc Thần hơi cau mày, “Em là vợ của anh, ỷ lại chồng mình có cái gì không được?”

“Nếu có một ngày không còn quan hệ gì thì sao?” Giản Mạt hỏi lại.

“Công ty anh đã cho em, đương nhiên là của em?” Cố Bắc Thần theo lý nói.

Giản Mạt không biết có một loại cảm xúc khác thường gì lướt qua, đã nhanh chóng biến mất, có lẽ là bất đắc dĩ, nhưng lại qua quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không kịp nắm bắt, “Chúng ta trước đó đã nói rõ, sau khi ly hôn em sẽ không bắt anh phải bồi thường cái gì hết.”

“Đồ anh tặng không tính!”

“Nhưng em không muốn phá hoại hợp đồng....”

“Giản Mạt, có lúc anh nghĩ, em thật sự có phải là người thích tiền hay không? Còn nữa lúc trước em đồng ý kết hôn với anh có phải có nỗi khổ riêng?” Cố Bắc Thần ánh mắt thâm thuý nhìn Giản Mạt.

Trong lòng Giản Mạt đột nhiên “lộp bộp”, nhưng trên khuôn mặt vẫn không biểu hiện, “Em chính là một người quân tử yêu tiền tài...”

Cố Bắc Thần nở nụ cười, cười có chút sâu.

Giản Mạt âm thầm dừng lại, không muốn làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt vội vàng nhếch miệng nịnh nọt, “A Thần, nếu anh cảm thấy đối với em áy này thì cho em thêm tiền sinh hoạt, em sau này cũng sẽ đảm bảo....” Cô nhẹ nhàng thở dài, “Bây giờ vật giá leo thang, sửa chữa xe gì gì đó đều tốn rất nhiều tiền.”

“Ừ.” Cố Bắc Thần lãnh đạm đáp lại.

Giản Mạt không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, nếu cô xin thêm tiền sinh hoạt, ít nhiều cũng làm cho Cố Bắc Thần tiêu trừ nghi hoặc....

Cô đem mình bán cho hắn, có thể vẫn kiên trì giữ vững một chút lòng tự ái đáng buồn cười.....Mẹ bị bệnh, cô luôn nói với chính mình, là chính cô tìm đến tiền, không phải là Cố Bắc Thần bố thí.

Mặc dù, về trình tự cũng không có sai biệt.

Xe cuối cùng cũng thông, Tiêu Cảnh lái xe, thỉnh thoảng liếc gương chiếu hậu nhìn hai người phía sau....Rõ ràng là vợ chồng, nhưng hai người lại đem quan hệ xử lý rất đúng mực.

Làm một người trợ lý, hắn ta cảm thấy không khí này thật sự khiến hắn ta muốn trở thành một người tàng hình........Ôi, lần thứ hai cảm thán, hắn ta làm trợ lý quả thật không hề dễ dàng!

Sau chuyện đó, Giản Mạt phát hiện tiền sinh hoạt mỗi tháng thật sự tăng.....Không phải tăng quá nhiều, hơn 1 vạn, vì thế mỗi tháng tiền sinh hoạt của cô là ba vạn!

Giản Mạt nhìn đến số tiền tăng lên một vạn, không biết ngoài vui mừng còn có cái gì......Thật sự, lời nói ngày hôm đó đều là cô chỉ nói qua loa, thêm vào đó là muốn che giấu sự việc.

Thế nhưng, Cố Bắc Thần thật sự cho thêm, có phải đại biểu hắn chấp nhận chút tự trọng ít ỏi của cô?

Giản Mạt không thể nào tự mình tìm hiểu, mà cô cũng không có thời gian để chìm đắm vào chuyện đó.... Bởi vì Tô Quân Ly đã quyết định lấy phương án thiết kế của cô, cho nên gần đây cô rất bận.

Cũng may là, Cố Bắc Thần lại ra nước ngoài.......Không biết ngày nào sẽ trở về.

Cố Bắc Thần không ở đây, cô bây giờ vui vẻ nhất là, sự việc giữa cô và Sở Tử Tiêu có thể kéo dài thời gian.

Giản Mạt cảm thấy cô đối với sự việc này quả rất giống một con đà điểu, nhưng thật sự cô không chịu nổi, nếu như quan hệ giữa cô và cặp cậu cháu kia bị bại lộ sẽ khiến cô khó xử đến mức nào, chắc chắn sẽ sinh ra hậu quả rất nghiêm trọng..........

Tuần này Cung đã đăng 7 chương rồi nên tuần sau đăng tiếp nha! Ai đó cho cái động lực đi =_=!
Bình Luận (0)
Comment