Hào Môn Thiên Kim Giả Xuất Đạo - Nữ Phụ Bạch Liên Hoa Này Tôi Không Làm Nữa

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: windy
Thẳng nam có đôi khi không ngốc nghếch như trên mạng chiếu.
Hề Thời nhìn Giang Hành Triệt lại nhắm mắt lại, lặng im, sau đó hất tay anh ra, xoay người tiếp tục ngồi vào ghế sofa.

Động tác của cô chậm chạp, giống như bà cụ 80 tuổi.
Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời ngồi co rút thành một cục trên ghế sofa, không nói cái gì, xoay người rời đi.

Hề Thời nhận thấy Giang Hành Triệt mở cửa, trong lòng mạnh mẽ mắng một câu, tính muốn đuổi trợ lý.
Chỉ là không nghĩ tới mười phút sau anh lại trở lại, lần này trong tay cầm theo một hộp thuốc giảm đau.
Giang Hành Triệt rót chén nước, đưa thuốc giảm đau cho Hề Thời: “Uống thuốc đi.”
Hề Thời do dự.
Giang Hành Triệt: “Hỏi bác sĩ rồi, có thể uống.”
Hề Thời lấy thuốc uống vào, thuốc giảm đau cũng không có hiệu quả ngay, sau khi cô uống xong vẫn về lại chỗ cũ, đột nhiên nhớ tới hồi học sơ trung, cô cũng đến ngày, làm bẩn áo khoác đồng phục của Giang Hành Triệt.
Cô sợ tới mức muốn chết, biết Giang Hành Triệt ưa sạch sẽ bao nhiêu, vốn cho rằng sẽ trực tiếp bị đày vào lãnh cung ghẻ lạnh cả đời, không nghĩ tới anh lại như biết rõ, chỉ nhàn nhạt nói một tiếng “Không có việc gì”.

Hề Thời nhắm chặt mắt.
Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời co thành cục nhỏ trên ghế sofa.
Không khí cực kì an tĩnh, giống như còn sót lại mùi của đường đỏ trà gừng.
Giang Hành Triệt chậm rãi, thử thăm dò, cẩn thận, vươn tay ra.
Hề Thời từ từ nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được mình bị nhẹ nhàng nhấc lên, chậm rãi tiến vào một vòng ôm ấm áp.
Hề Thời hơi hơi cử động, anh lập tức cho rằng cô đang kháng cực, dừng động tác lại, không dám động nữa.
Chẳng qua cô chỉ động một phát liền thôi, người trong lòng cực kì an tĩnh, tiếng hít thở nhàn nhạt.
Hề Thời cảm nhận được hơi thở cùng nhiệt độ của Giang Hành Triệt.
Cô đột nhiên cảm thấy mệt, cả người đều mệt.

Không biết là bởi vì đau đớn mang lại cảm giác mệt mỏi, hay là bởi vì cái khác, khi đối mặt với anh.
Cô phát hiện cả người đều có cảm giác vô lực.

Không có sức nói chuyện, cãi nhau, đánh nhau với anh.
Hề Thời không nói tiếng nào, chỉ điều chỉnh tư thế thoải mái, để cho mình không mệt.
Giang Hành Triệt thấy Hề Thời an tính, tay nâng lên lại chậm rãi rơi xuống, một tay anh để xuống bụng dưới cô, cách một tầng quần áo, nhẹ nhàng xoa.
Lưng cô dán lên ngực anh, thỉnh thoảng lại hừ một tiếng vì đau, lại động vật nhỏ đang mệt mỏi.
Giang Hành Triệt nhìn mặt Hề Thời.
Cô không trang điểm, làn da nhẵn nhụi trắng nõn, lông mi thon dài, vừa rồi trắng bệch giờ đã có chút máu.
Ánh mắt anh rơi lên đôi môi Hề Thời, sau đó nói với chính mình không sao cả, chỉ là đóng phim mà thôi.
Không biết là vì tác dụng của thuốc, hay là vì bàn tay mát sa ở bụng dưới, Hề Thời cảm thấy thoải mái không ít, vui vẻ chỉ muốn đi ngủ.
Giang Hành Triệt vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích, cũng nhận ra Hề Thời buồn ngủ.

Trong lòng anh đột nhiên có một suy nghĩ, để Hề Thời ngủ như vậy, ngủ cả đêm, hoặc nói là ngủ cả đời.
Mí trên mí dưới của Hề Thời không ngừng đánh nhau, nếu không có chút lý trí, thì chắc cô cứ như thế ngủ rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Hề Thời ra sức động đậy cho mình tỉnh, cảm nhận bụng dưới không đau nữa, thẳng người dậy.

Cô cúi đầu, nhìn tay anh vẫn che trên bụng mình như cũ, sau đó từ trong lòng anh rời ra.
Hề Thời đối mặt với Giang Hành Triệt, nhìn quần áo bị nhăn vì mình: “Cảm ơn.”
Giang Hành Triệt không hề động, đối với ánh mắt Hề Thời, giống như có chút cô đơn, lại như cảm thấy vừa rồi cô ở trong lòng anh rất an tâm.
Hề Thời phát hiện Giang Hành Triệt không có vẻ muốn đi, vì thế bắt đầu ra lệnh đuổi khách: “Sao anh còn chưa đi.”
Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời, vừa rồi còn yếu ớt rên hừ hừ trong lòng anh, giờ tốt lên, liền trở lên tuyệt tình rồi.
Hề Thời thấy anh không nói lời nào cũng không động đậy, vì thế đá đá chân anh: “Này.”
Giang Hành Triệt cuối cùng cũng mở miệng: “Hề Thời.”
Hề Thời: “Hử?”
Giang Hành Triệt nghĩ tới vừa rồi, khóe môi gợi lên nụ cười có chút chua sót: “Tiếp nhận anh, cũng không khó, đúng không?”
Hề Thời sửng sốt một phen.
***
Một tuần sau, Hề Thời hoàn thành tất cả cảnh diễn của mình ở , liền hơ khô thẻ tre.
Các nhân vật chính vẫn tiếp tục quay, buổi tối đạo diễn cùng mấy nhà sản xuất làm một bữa mừng Hề Thời hơ khô thẻ tre.
Mấy ngày này hợp tác không tồi, Hề Thời trừ lớp học diễn xuất ra, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với biểu diễn, cực kì cảm ơn đạo diễn cùng mấy diễn viên đóng chung với cô, Diệp Sâm mang theo cô đi một vòng kính rượu mọi người.
Buổi mừng Hề Thời hơ khô thẻ tre không khí rất sinh động, bộ phim đã tiến vào giao đoạn giữa phim, áp lực lớn khiến mọi người mệt mỏi, vì thế tất cả mọi người liền đem buổi mừng hơ khô thẻ tre này trở thành một lần thả lỏng khó có được, chỉ chốc lát sau, mặt đạo diễn cũng đã bắt đầu đỏ lên, giơ bình rượu rồi giơ tay, ai thua người đấy uống.
Tửu lượng Hề Thời cũng tạm, kính rượu một vòng đã bắt đầu ngất đi, về sau lại uống thêm hai chén, Diệp Sâm đi vệ sinh một cái, trở về Hề Thời cũng đã nằm úp trên bàn chỉ biết cười ngây ngô.
Bên kia đạo diễn vẫn đang giơ bình rượu hào hùng đọc diễn văn: “Bộ phim này của chúng ta, nấc, muốn IP có IP, muốn lưu lượng có lưu lượng, hiện tại thị trường xem cái gì, không phải xem cái này sao?”
“Đại lưu lượng, tới, uống một chén.” Đạo diễn say khướt nâng chén với Hứa Dịch Phàm.

Hứa Dịch Phàm còn tỉnh táo, nhưng không thích cách gọi “Đại lưu lượng”, biểu cảm có chút xấu hổ, nhưng chỉ cười đáp rượu với đạo diễn.
Đạo diễn uống với Hứa Dịch Phàm xong, miệng lầm bầm, lại tia qua một vòng người trên bàn, thấy Hề Thời đang nằm sấp trên bàn, sau đó vỗ vỗ bàn: “Hề Thời!”
“Ưm?” Hề Thời lập tức bị dọa từ trên bàn bắn thẳng dậy, mắt say lờ đờ tìm xem ai gọi cô.
Đạo diễn ợ hơi rượu một cái: “Tôi mẹ nó từ đâu thật không nghĩ sẽ mời cô.”
Hề Thời phản ứng chậm, biểu cảm lại vẫn tỉnh tỉnh, Diệp Sâm ở bên cạnh đã nhíu mày.
Đạo diễn: “Xuất đạo từ show tuyển chọn, một ngày có tiếng có miếng cũng không lên nổi, làm sao diễn được.”
“Nhưng mà trung ảnh muốn nhét cô vào, tôi cũng không nỡ chối từ.”
“Về sau vừa vào trận, phát hiện, chậc, thật đúng là tốt!”
Diệp Sâm nghe ra đạo diễn đang trước chê sau khen Hề Thời.
Hứa Dịch Phàm đưa mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hề Thời, không nhịn được nở nụ cười.
Đạo diễn nói đến kích động bắt đầu vỗ ngực: “Cô gái nhỏ ở làng giải trí không dễ dàng, gặp tôi là cô có vận khí tốt, mấy kẻ nói cô đi bồi ngủ, đều là vớ vẩn, một kẻ cũng không tốt.”
Diệp Sâm nghe xong rất vui mừng, âm thầm chọc chọc Hề Thời: “Nói cảm ơn
hao-mon-54.png.

Bình Luận (0)
Comment