Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 111

Mấy ngày sau.

Phi trường quốc tế thành phố A.

SKY, tiểu Tô Niệm cùng An Ny đi lại ở trong đại sảnh của phi trường, ba người vừa xuất hiện khiến vô số người đi đường dừng chân ngắm nhìn!

SKY mặc một bộ áo khoác màu đen, chân mang giày cao gót mười mấy centimet màu đen, dáng người có vẻ nhu mì, cao gầy, nhỏ nhắn hết sức nổi bật! Một bộ kính râm màu đen cực lớn dường như che khuất cả khuôn mặt,đồng thời che khuất đáy mắt sâu thẳm và ảm đạm! Tóc dàiđến eo ,đen nhánh, bóng mượt tùy tiện xõa trên vai, theo bước chân đi mà nhẹ nhàng lay động, tạo thành một đường cong hoàn mỹ chập chờn, dáng vẻ đặc biệt quyến rủ!

Tay cô dắt theo tiểu Tô Niệm mặc một bộ áo vest được cắt may tinh mỹ, nhìn qua đặc biệt có kiểu cách của một ngôi sao nhỏ tuổi! Dáng vẻ xuất sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong đám đông có vẻ nổi trội khác thường, chỉ thấy bé mở to đôi mắt tròn đen như mực quan sát chung quanh, ánh mắt mang theo chút tò mò cùng hưng phấn!

Mà phía sau hai người là Any Ny lại mặc một bộ áo khoác vải ka-ki, chân mang giày cổ cao cùng màu, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn , thoạt nhìn rất xinh đẹp đáng yêu!

“ An Ny, hiện tại truyền ra tin tức :nhà thiết kế FIR trở về nước,hai ngày sau, lần đầu tiên sẽ tiến hành buổi phát biểu thời trang ở cao ốc trung tâm thương mại!” Đôi môi đỏ mộng của SKY nhẹ nhàng nâng lên, giọng nói thản nhiên không có chút nhiệt độ nào vang lên gây chú ý trong đại sảnh của phi trường.

Nghe được giọng nói, An Ny liếc nhìn SKY, trong mắt thoáng qua một chút khó tin, dù sau cái tên tiếng Anh FIR này lão đại chưa từng mở miệng nói qua, mà cô cũng chỉ là ngoài ý muốn phát hiện trong lúc cô ấy lơ đãng ký tên! Hiện tại, lão đại mở miệng chính là ___ điều này thực sự khiến cho cô có chút kinh ngạc, nhưng mà làm phụ tá, những thứ này cô đều không quản được, cô chỉ làm tốt giao phó của lão đại cho cô là được rồi!

Cho nên chỉ là liếc mắt một cái ,sau đó cô thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng đáp: “ Được, lão đại! Tôi sẽ làm ngay!” Nói xong lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một mã số điện thoại!

Mà tiểu Tô Niệm bị SKY dắt trong tay lại nghi ngờ, tròn mắt nhìn cô, hình như là nghe không hiểu lời của hai người nói___

. . . . . .

“ Me, đó là minh tinh sao? Con xem trên ti vi, tất cả minh tinh đều mặc như vậy!” Một giọng nói ngây thơ của trẻ con truyền ra trong không khí.

Nghe được âm thanh non nớt, người mẹ trẻ nhìn theo hướng tay của bé, chỉ nhìn thấy một nhóm người xông ra từ đại sảnh của phi trường!

Mà cách người bạn nhỏ không xa, một bóng dáng cao lớn giống như là cảm thấy cái gì đó, dừng bước, cặp mắt nhìn về phía lối ra, chỉ thấy một nhóm người xông ra từ đại sảnh, trong nháy mắt, đôi mắt đen như mực sâu xa thoáng qua một vẻ thất vọng!

“ Tổng giám đốc, làm sao vậy?” Hách Văn Viễn thấy tổng giám đốc của mình dừng bước, cũng nhìn theo tầm mắt của anh ta, lại phát hiện không có gì khác thường, chỉ là một đám người xông ra từ đại sảnh mà thôi. Nhìn ánh mắt của tổng giám đốc mình có chút mất hồn, không khỏi mở miệng hỏi.

“Không có việc gì, đi thôi!”Hạ Nam lấy lại tinh thần,môi mỏng khẽ mở, dẫn đầu đi về phía cửa lên máy bay. Bàn tay lại theo bản năng mơn trớn vị trí trái tim, tại sao mới vừa rồi anh ta cảm thấy nhịp tim mình tăng tốc, cảm thấy hơi thở của cô ấy, giống như là cô ấy đã trở lại! Cảm giác này giống như mấy ngày trước ở nước Pháp, trước cửa khách sạn ở Paris, cảm giác quá chân thật, rồi lại như vậy để cho anh không thể làm gì! Làm sao có thể chứ? Năm năm rồi, anh vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy, nhưng vẫn không có chút tin tức, hiện tại làm sao cô ấy có thể xuất hiện ở nơi này đây? Nghĩ tới thì lắc đầu cười khổ!

Chẳng lẽ là bởi vì chính mình quá nhớ nhung cô ấy rồi sao? Nhất định là vậy!

Năm năm qua, có lúc anh cũng suy nghĩ, nếu như ban đầu biết làm như vậy sẽ có kết quả này, thì anh có làm như vậy hay không?

Nhưng mà đáp án anh ta cũng không biết, còn tại sao anh làm như vậy là bời vì họ là cha mẹ của anh, nên anh không cách nào bỏ được___ nhưng mà anh nhất định sẽ phái người đuổi theo, bảo vệ cô thật tốt!

. . . . . .

Ở nơi khác, một chiếc xe thể thao sang trọng màu đen dừng ở cửa một căn nhà nhỏ hai tầng có vẻ cũ nát, SKY dựa vào bên phải sườn xe, khẽ ngẩng đầu nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, đôi mắt dưới cặp mắt kính mang theo chút ưu thương và ảm đạm!

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, đáy mắt trong suốt! Giống như là nghĩ đến điều gì, khóe miệng của cô nâng lên như cười giễu cợt, giống như đang cười nhạo người khác, mà cũng chính là cười nhạo mình!

Không nhìn lại căn nhà nhỏ lần nữa, xoay người trở về ghế tài xế, khởi động xe rời đi, trong không khí còn vương chút lạnh nhạt và bi thương !

. . . . . .

Vừa tới phi trường quốc tế nước Mỹ, Hạ Nam nhận được điện thoại trong nước, nói là hôm nay Tô Úy trở về nước, hai ngày sau sẽ tiến hành một buổi phát biểu thời trang ở cao ốc trung tâm thương mại!

Ngay sau đó, Hạ Nam vứt bỏ hội nghị quan trọng lần này, chỉ đơn giản giao phó cho Hách Văn Viễn đại diện tham gia, còn mình lập tức suốt đêm trở về thành phố A!

Ở trên máy bay, Hạ Nam suy nghĩ hàng vạn lần! Cô ấy đã trở lại,cuối cùng bảo bối của anh ta cũng đã trở lại! Rất kích động nhưng đồng thời cũng không quên ban đầu mình đã làm tổn thương cô ấy!

Chỉ là không sao, tất cả anh đều có thể giải thích!

. . . . . .

Phòng riêng sang trọng ở tầng 118 của hội sở giải trí Nam Tước Hoàng Triều.

“ Đây là những tài liệu mới thu thập được cho anh!” Lạc Phàm cầm mấy quyển tạp chí trong tay ném cho Hạ Nam đang ngồi trầm tư! “ Thì ra cô ta chính là SKY hoặc FIR, là học trò thần bí của ngôi sao thời trang thế giới Kiệt Lặc Thụy, ẩn dấu cũng quá kỹ rồi!”

Nghe được lời anh ta nói, Hạ Nam mở tạp chí trong tay ra, quả nhiên có rất nhiều bài báo về cô ấy, chỉ là không có hình của cô ấy, hơn nữa còn dùng tên tiếng Anh là SKY, không trách được bọn họ tìm lâu như vậy cũng không có tin tức của cô ấy! Hóa ra là như vậy!

“ Vậy bây giờ anh dự định làm thế nào? Nghe nói anh đi tìm cố ấy, nhưng cô ấy không muốn gặp anh!”

Nghe lời anh ta nói, Hạ Nam ngẩng đầu, cả khuôn mặt lạnh lùng, tối tăm, đôi mắt đen như mực thoáng qua một tia ảo nảo cùng bất đắc dĩ!

Vốn tưởng rằng cô trở lại, dù sao cũng sẽ cho anh ta một cơ hội giải thích, nhưng anh không ngờ khi anh vội vã chạy đến khách sạn cô ở thì bị chặn lại ở cửa, ănbế môn canh thật to ( có thể hiểu là : từ chối không cho khách vào nhà )! Khi đó anh liền hiểu rõ, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, thậm chí ngay cả cơ hội để cho anh giải thích cũng sẽ không dễ dàng, hoặc là cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ tha thứ cho anh !

. . . . . .

Mà ở một nơi khác, SKY đã mang theo tiểu Tô Niệm trở về Bắc Kinh!

Tối nay, biệt thự Phong Nhã Uyển Đình sáng rực rở ánh đèn Curie, cực kỳ náo nhiệt, mấy người ngồi ăn tối ở trong phòng, thỉnh thoảng tiếng cười đùa vang vọng ra bên ngoài!

Sau khi ăn tối xong, trong phòng khách, SKY ngồi trên ghế sô pha ,đối mặt với Tô Chí và Thẩm Khiết mang theo nụ cười áy náy, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa cầu thang, dường như đang tìm kiếm gì đó!

“ Tô Úy, năm năm qua con đi đâu?” Thẩm Khiết nhìn sắc mặt đứa con gái còn lạnh nhạt hơn năm năm trước, khẽ thở dài, chuyện ban đầu ai cũng không nghĩ tới, nhưng không nghĩ cô đi lần đó chính là năm năm, bây giờ trở về còn mang theo một đứa con trai khoảng bốn tuổi!

“ Con…..Con vẫn sống ở nước Pháp!” SKY cúi đầu , đầy phiền muộn nói, trong giọng nói lộ ra chút áy náy! “ Cha, mẹ, con có lỗi, đã để cho hai người phải lo lắng!” Dường như mấy năm gần đây, cô vẫn luôn để cho họ vì cô mà lo lắng, đối với chuyện lần này,cô cảm thấy rất có lỗi!

“ Vậy, đứa bé con mang về là…?” Đối với đứa bé cô mang về, mặc dù trong lòng Thẩm Khiết đã có đáp án, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi, hi vọng từ trong miệng cô nghe được đáp án chính xác!

“ Đó là con của con!”Nghe được lời của Thẩm Kiết hỏi,SKY khẽ ngẩng đầu, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn phía cửa cầu thang!

“ Đứa bé là con của con và…..” Thẩm khiết nhìn ánh mắt dịu dàng của con gái, theo tầm mắt của cô thấy cô đang nhìn về phía cửa cầu thang trống không!

Đối với chuyện xảy ra trong hôn lễ năm năm trước, nói không có chút nào tức giận Hạ Nam khẳng định là gạt người, dù sao tất cả cũng bởi vì anh ta mà ra, hơn nữa cũng vì chuyện này mà con gái của họ đã mai danh ẩn tích suốt năm năm! Thế nhưng , năm đó một màn kia vẫn làm cho họ rung động thật nhiều, ai có thể nghĩ anh ta như vậy sẽ hèn mọn quỳ gối trước mặt họ cầu xin được tha thứ, hơn nữa từ cách nói chuyện, vẻ mặt thật sự để cho họ thấy được tình yêu chân thật và hối hận của anh ta! Chẳng qua khi ở trong tình huống như vậy, họ cũng rất tức giận, nên tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta!

“ Không phải, đó là con của một mình con!” Thẩm Khiết chưa kịp nói xong, SKY lập tức mở miệng cắt đứt lời của bà,…. Lúc nói ra những lời này, giọng nói có chút cứng ngắc, ngay cả gương mặt nhỏ nhắn, lạnh nhạt cũng vụt qua một chút kích động và tức giận! Thấy cô vội vàng phản bác, họ càng khẳng định hơn suy nghĩ của mình!

Hai người nhìn nhau, ngay sau đó gật đầu hiểu rõ!

Thẩm Khiết biết cô không muốn nhắc tới cái tên này, nhanh chóng tùy ý đổi chủ đề khác!
. . . . . .

“ Có thời gian rảnh, đi gặp anh trai và chị dâu của con đi, hai đứa nó cũng rất lo lắng cho con, năm năm qua vẫn luôn phái người đi ra ngoài tìm con!”

“ Dạ! Cha, mẹ, con có thể nhờ hai người giúp con không?”

“Ừ, con nói đi!”

“ Con muốn gửi Niệm Niệm ở chỗ hai người mấy ngày!” Thật ra thì SKY cũng biết cha, mẹ đã đoán được đứa bé này là của cô và ai, cho dù cô có phủ nhận thì cũng không gạt được họ! Bởi vì Niệm Niệm có hình dáng xuất xắc, khuôn mặt quả thực là phiên bản thu nhỏ của anh ta! Nếu cha mẹ đoán được thì anh ta cũng không ngoại lệ! Nhưng mà cô không muốn giữa họ có quan hệ gì nữa, cho nên cô không thể mang theo Niêm Niệm bên người!

Nghe lời cô nói…., Tô Chí cùng Thẩm Khiết chỉ nhìn nhau, ngay sau đó Thẩm Khiết mở miệng: “ Không thành vấn đề!”

“ Cảm ơn cha, mẹ!”

“ Nhưng nếu đã trở lại, cũng không thể đem đứa bé giấu đi được!”

“ Con biết rõ, qua một thời gian ngắn nữa con sẽ hỏi ý kiến của Niệm Niệm!” Đang nói chuyện, SKY chỉ thấy Niệm Niệm chạy tới, thẳng tấp nhào vào trong ngực cô cọ xát, non nớt nói: “ Tô Tô mẹ gạt người, không phải mẹ nói là cha Niệm Niệm ở đây sao? Thế sao Niệm Niệm không thấy đâu?” Nói xong ngước mặt lên, chớp chớp đôi mắt to, có chút điềm đạm đáng yêu!

“ Mẹ làm sao mà lừa gạt Niệm Niệm đây? Chỉ là cha quá bận rộn, đợi cha con thong thả sẽ tới gặp Niệm Niệm thôi, cho nên Niệm Niệm phải ngoan ngoãn sống ở đây, không nghịch ngợm có được hay không?” Bắt gặp đôi mắt đen như mực kia, trong nháy mắt cô sững sờ, nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại!

“ Mẹ, có phải mẹ muốn để cho Niệm Niệm ở chỗ này hay không?”

“ Niệm Niệm không thích ở nơi này sao?”

“ Niệm Niệm dĩ nhiên là thích à…, Nhưng mà Niệm Niệm muốn ở cùng với mẹ!”

“ Nhưng mà mấy ngày tới mẹ sẽ rất bận, không có thời gian chăm sóc con… trước tiên con hãy ngoan ngoãn sống ở đây nghe lời ông bà ngoại, chờ mẹ hết bận sẽ lập tức đón con có được hay không?”

. . . . . .


Bình Luận (0)
Comment