Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 114

Cuối khúc quanh của hành lang, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sát đất chiếu lên bóng dáng FIR đang đứng ngược sáng tạo thành một cái bóng đen hắt lên trên sàn nhà , đầu cúi xuống, rủ mái tóc đen, lông mày nhíu lại, con ngươi trong suốt, vẻ mặt lạnh nhạt, nhỏ nhắn bản lĩnh, cả người hơi thở lạnh lẽo, có vẻ vô cùng cô đơn, hiu quạnh và đau khổ!

Không biết bao lâu, cô không chút nào do dự xoay người đi sang bên kia, xoay người trong nháy mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo mang theo một chút kiên định và dứt khoát!

. . . . . .

Màn đêm buông xuống, ánh đèn nê ông chói mắt bao phủ cả thành phố xa hoa, làm cho cả thành phố trở nên sáng rực, lộng lẫy!

Trên tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, trong phòng tổng thống sang trọng, một vùng tối tăm tĩnh mịch.

Trong bóng tối yên tĩnh, trên ghế sô pha, một bóng dáng mơ hồ hai chân bắt chéo, nghiêng người áp vào cửa sổ sát sàn, có vẻ mảnh khảnh càng tỏ ra xinh đẹp, dịu dàng!

Giữa ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc lá đang cháy, thỉnh thoảng đưa lên môi hút nhẹ, ngay sau đó hít vào thở ra một ít khói trắng, vì trong bóng tối càng tăng thêm một chút màu sắc khác thường!

Dần dần, toàn bộ thân thể của cô cũng bị khói trắng vây quanh, có vẻ mông lung và uyển chuyển!

Cặp mắt trong suốt lẳng lặng dừng lại nhìn ánh sáng chói mắt ở bên ngoài, trong bóng đêm mang theo vài phần thâm trầm, ánh mắt càng phát ra vẻ sâu xa, làm cho người ta không đoán ra cảm xúc chân thật của cô!

Luẩn quẩn Mây xám vây cả một khung trời

Nhưng vẫn không mờ đi bao nụ cười ..

Nhớ em…làm tâm hồn thao thức trắng đêm

Nước mắt đã tìm ra khóe môi

Áy náy không còn che dấu được lâu

Khi người đã xa,anh nhớ đến những chuyện ngày qua

Những cơn mưa đang chê trách anh rằng

Lời hứa anh không giữ với em.

Nhưng cớ sao lại một lần ,một lần nữa em tha thứ…

Trong không gian tĩnh mịch, dễ dàng nghe tiếng chuông điện thoại reo lên! Trong bóng tối đèn hiển thị của điện thoại cũng không ngừng lóe sáng!

Trên ghế sô pha, bóng dáng nhỏ bé liếc nhìn theo hướng điện thoại di động phát ra, có chút miễn cưỡng đưa tay!

Nhìn dãy số , cô nhanh chóng nhận máy!

. . . . . .

Hai mươi phút sau,, FIR đi đến quán bar Đế Đô!

Cô nhìn ánh đèn nhiều màu sắc khác nhau lóe lên, theo bản năng híp híp mắt, quán bar này vẫn giống như ban đầu cực kỳ náo nhiệt và xa hoa cực hạn, nhưng người và vật cũng không còn!

Không để ý ánh mắt của mọi người chung quanh đặt trên người mình, cô nhanh chóng xuyên qua đám đông đi đến phòng bao đã hẹn trước!

Đứng ở cửa phòng bao, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đang định cất bước đi vào, chợt thấy hai người khác bên trong thì dừng lại…. cô giật mình nhìn bóng dáng cao lớn đang ngồi trong góc, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc!

Tầm mắt nhìn về phía Lăng Tuyết Nhi, chỉ thấy Tuyết Nhi làm ra vẻ mặt vô tội nhìn cô, sau đó khẽ cúi đầu!

Đôi lúc không nên trách cô…. Đôi lúc cũng là bị ép buộc không biết làm sao!

“ Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, cũng nên đi thôi!” Lạc Phàm nhìn Hạ Nam đang ngồi trong góc nhíu mày, sau đó cúi đầu ôm Tuyết Nhi đi ra khỏi phòng bao, lúc đến cửa thuận thế đẩy FIR đang sững sờ ở cửa vào trong, rồi đóng cửa lại!

Nghe tiếng đóng cửa, đang đứng trong phòng, dường như FIR ý thức được điều gì, không nhìn lại bóng dáng đang ngồi trong góc, lập tức xoay người muốn rời đi!

Nhưng mà chưa kịp đi đến cửa, bên hông cô đã bị ôm lấy bởi một đôi tay to lớn, mạnh mẽ!

Mặc dù không có quay đầu lại, cô cũng biết là anh ta! Theo bản năng, cô nhắm mắt lại!

Trong hơi thở đều là mùi quen thuộc dễ ngửi, mùi vị riêng này đã từng quen thuộc đến tận xương tủy, nhưng mà hôm nay, cô cảm thấy đã có một chút xa lạ!

Người đàn ông phía sau cũng không nói lời nào, cô lại cảm thấy trên người anh ta một luồng khí lạnh và tức giận!

Bởi vì bên hông cô bị đôi tay lực lưỡng buộc chặt , làm cho thân thể cô càng kề sát thân thể anh ta, điều này làm cô vô cùng ảo não và nhục nhã, kéo cánh tay của anh ta, hi vọng anh ta có thể buông cô ra, nhưng mà cô lại cảm thấy bị siết chặt hơn!

Năm năm trước đã làm như vậy với cô, bây giờ tại sao anh ta lại ôm cô? Chẳng lẽ là sợ cô năm năm trước nhục nhã còn chưa đủ, hiện tại lại muốn tiếp tục sao? Nhưng mà cô bây giờ không phải là cô của năm năm trước, cô sẽ không tin tưởng anh ta nữa, cho nên mặc kệ anh ta có làm gì cũng đều vô dụng!

“ Buông tôi ra!”

Giọng nói lạnh nhạt của FIR lướt nhẹ trong không khí, lại càng thêm kích thích anh ta, vốn định buông ra, hai tay của anh ta càng không khỏi siết chặt hơn!

“ Buông tôi ra, thật là đau…..” Đôi tay của FIR không ngững vỗ vào người đang ông đang giữ chặt eo mình, thân thể cũng đang ở trong ngực anh ta không ngừng giùng giằng!

Nghe được lời của cô, người đàn ông phía sau bất đắc dĩ thở dài, buông hai tay đang giữ chặt eo cô ra, đổi sang giữ lấy cánh tay cô, thuận thế xoay người cô lại đối diện mặt mình, rồi ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô!

Bị buộc phải đối mặt với anh ta, FIR cau mày thật chặt, đôi tay chống đỡ lên lồng ngực của anh ta,vô tình sờ lên ngực trần của anh ta thì có chút luống cuống thu tay về, lúc này mới phát hiện, dường như nút áo của anh ta đã mở ra một nữa, lộ rõ lồng ngực to lớn!

Nghe nhịp tim anh ta đập mạnh, nghe mùi hương nam tính vô cùng quen thuộc trên người anh ta, cô cảm thấy lòng mình có chút giống như chú nai nhỏ chạy loạn, gương mặt không tự giác mà nhuộm dần một màu đỏ ửng!

Dường như là nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt của cô dần dần trầm xuống lạnh lẽo, ngay cả cặp mắt trong suốt kia cũng từ từ trở nên lạnh lẽo như băng, đôi tay cũng bắt đầu mạnh mẽ từ chối anh ta!

Hình như là nhận thấy được cô từ chối mình, người đàn ông nhẹ nhàng buông cô ra…..

“ Bốp!” Một cái tát hung hăng cứng rắn vỗ lên mặt anh ta!

Người đàn ông có chút không dám tin nhìn người con gái nhỏ đang cúi đầu trước mặt, khẽ vuốt ve gò má bị đánh, dần dần, trên gương mặt góc cạnh, tuấn tú rõ ràng hiện lên một chút lo lắng, ngay cả hơi thở quanh thân cũng trở nên lạnh lùng!

Vươn tay nắm lấy cằm nàng, khiến cho cô nhìn anh ta! Từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ có người đánh thẳng mặt của anh ta, mà người con gái nhỏ này lại dám, hơn nữa còn không chút nào sợ hãi thực hiện rồi, sức lựccũng thật lớn, ngay cả anh ta cũng cảm thấy có chút ù tai, đầu hơi choáng váng !

Chỉ thấy cô mở đôi mắt hoảng sợ nhìn anh ta, hai tay gắt gao kéo tóc che mặt, một bộ dáng đáng thương !

Nhìn thấy trên gò má anh ta in dấu năm ngón tay rõ ràng, đôi mắt trong suốt thoáng qua một chút khác thường, theo bản năng đưa một tay ra hướng về phía gò má của anh ta, đang lúc sắp chạm đến gương mặt anh ta,thì dừng lại, nhanh chóng thu hồi tay mình, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ lành lạnh!

Người đàn ông nhìn thấy động tác cùng với biểu tình biến hóa của cô, có chút tức giận tăng thêm lực tay, cho đến khi thấy cô lộ ra vẻ mặt khổ sở mới buông lỏng bàn tay đang nắm cằm cô ra!

“ Tại sao?” Mặc kệ cô giãy giụa, đôi tay siết thật chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô!

“…..” Vừa nghe anh ta hỏi không đầu không đuôi, cô mở to hai mắt, sử dụng ánh mắt dò xét! Không cần suy nghĩ nhiều,cô cũng biết anh ta muốn hỏi chuyện gì, nhưng mà cô quyết định giả ngu!

“ Bảo bối, thật xin lỗi!” Đối diện với ánh mắt trong suốt của cô, anh khẽ than thở, một bộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng mà trên khuôn mặt rất dễ nhận thấy đã nhuộm dần một vẻ dịu dàng và cưng chiều! Vốn muốn mở miệng lời nói cũng thay đổi khí chất, ngay cả giọng nói cũng không tự chủ mà trở nên êm ái! Bọn người Lạc Phàm nói không sai, người con gái nhỏ này chính là khắc tinh của anh ta! Chỉ cần một ánh mắt của cô, có tức giận hơn nữa cũng phải trực tiếp nuốt xuống! Khiến cho cô ta không vui, đơn giản là đi tìm cái chết! Bên này khuôn mặt anh ta tức giận, mà cô thì vẫn thanh thản, lạnh nhạt!

“ Ai là bảo bối của anh? Xin đừng gọi loạn! Còn nữa, anh có lỗi gì với tôi? Chúng ta có quan hệ gì sao?” Đối với lời của anh ta nói ra, cô có chút kinh ngạc! Anh ta mới vừa muốn hỏi tại sao là vì chuyện gì, là vì cô không muốn gặp anh ta sao? Nhưng mà thế nào vừa thoáng qua lại thay đổi đề tài?”

“ Em thật sự không chịu tha thứ cho anh sao?” Anh ta làm bộ đáng thương hỏi, trên mặt cũng là một bộ tính cách trẻ con.

“ Phải tha thứ cho anh chuyện gì? Nếu như nhớ không lầm, năm năm trước chúng ta đã không còn quan hệ gì!” FIR nhíu mày, lạnh lùng hỏi!

“ Ai nói? Em là vợ của anh! Năm năm trước, chúng ta đúng là có nhận giấy chứng nhận kết hôn đấy!”

“ Chúng ta nhận giấy kết hôn lúc nào chứ?” Cô giận dữ.

“ Nhất định đã nhận rồi, không tin chúng ta trở về, anh lấy cho em xem!”

“ Cút” Nghe lời anh ta nói, cô không nhịn được thét lên! Nếu cô nhớ không lầm, năm năm trước , từ khi anh ta rời khỏi đại sảnh buổi hôn lễ thì hôn lễ của họ cũng đã xóa sạch! Dần dần, cô hình như nhớ lại chuyện trong hôn lễ thịnh thế, cô nhớ rõ ràng anh ta từ từ mất hẳn trong tầm mắt của mình, loại đau thương này, cô không bao giờ nghĩ sẽ chịu đựng một lần nữa! Cô gọi khàn cả giọng nhưng anh ta không chút do dự rời đi, dần dần hình ảnh trong đầu cô dừng lại, giống như là ông trời trêu trọc cô! Nghĩ đến khóe miệng của cô giễu cợt câu lên!

. . . . . .

Cuối cùng, dĩ nhiên FIR không có cùng anh ta trở về, mà thừa dịp anh ta đi vệ sinh len lén chạy trốn!

Cho đến khi chạy trốn được ra bên ngoài quán bar, cô mới thở phào nhẹ nhõm! Chờ xe mình được đưa đến, cô lập tức lái xe rời đi!

Cô không phát hiện là cách mười mét sau lưng cô, người đàn ông vốn đang ở trong phòng bao, dương như phát hiện cô đã ra ngoài, sau một khắc liền đứng ở nơi đó, đưa mắt nhìn cô rời đi!

Gương mắt tuấn tú góc cạnh rõ ràng ẩn trong bóng tối ,có vẻ có chút hứng thú không rõ !

Cặp mắt đen như mực sâu xa nhìn theo hướng cô rời đi, lộ ra một vẻ u ám nặng nề!

Hai tay xuôi bên người nắm thật chặt, trên mu bàn tày gân xanh nổi lên, khớp xương xanh nhạt rõ ràng, kiềm chế cơn giận của mình! Anh không biết anh đã phải cố gắng bao nhiêu, mới có thể kiềm chế bản thân của mình đứng lại tại chỗ, nhìn cô dần dần mất hẳn ở trong tầm mắt của mình!

Khi nhìn thấy cô rời khỏi gian phòng này, nhìn ánh mắt mập mờ của cô, anh cũng biết cô có chủ ý gì, nhưng mà vẫn để mặc cho cô ấy làm gì thì làm…..

Mặc kệ như thế nào, anh ta cũng không có cách nào nhìn cô chịu thêm bấy kỳ ủy khuất nào nữa, dù là bởi vì anh ta mà uất ức cũng không được!

Chuyện tình năm năm trước là anhkhông đúng, là anh có lỗi với cô! Cho nên hiện tại cô bài xích anh như vậy, anh cũng không có trách cô, chỉ có thể làm hết sức theo cô!

. . . . . .

Đứng tại chỗ, suy nghĩ bay xa, cho đến cực kỳ lâu , anh ta mới xoay người đi đến chiếc xe thể thao màu đen dừng ở ven đường đã rất lâu!

. . . . . .

Chỗ ngồi phía sau trong xe thể thao màu đen, Hạ Nam yên lặng, dựa lưng vào ghế, hai chân ưu nhã bắt chéo,hai tay nắm lại gác ở trên đùi, hơi híp cặp mắt nhìn cảnh đêm nhanh chóng vụt qua bên ngoài cửa sổ!

Thỉnh thoảng, ánh đèn lúc sáng, lúc tối rọi vào gương mặt vốn tuấn mỹ của anh ta, càng lộ ra vẻ yêu nghiệt bộc phát! Môi mím chặt, vặn mi tâm, híp cặp mắt lại,không khỏi cho thấy người đàn ông này đang cố gắng chịu đựng cơn tức giận của mình!
Bình Luận (0)
Comment