Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 118

La Tân Hàn nhận thấy trong mắt cô lóe lên chút ánh sáng lạnh lẽo rồi biến mất, chân mày nhíu lại,vốn là người nhạy bén nên không có mở miệng hỏi!

“ Bây giờ cô trở lại, phải ở chỗ này luôn sao?” Không biết bao lâu, La Tân Hàn liếc mắt nhìn người con gái ngồi đối diện , nhíu mày, thản nhiên mở miệng!

FIR nghe được giọng nói của anh ta thì híp cặp mắt của mình lại, làm như đang suy tư chuyện gì, xoa nhẹ trán của mình, đang muốn mở miệng nói gì thì điện thoại trong túi vang lên, lấy điện thoại ra nhìn dãy số phía trên, đột nhiên trong lòng có một dự cảm xấu, trong nháy mắt đầu óc cũng trống rỗng…. Cô cũng không biết vì sao lại có thể như vậy?

Bấm nút nghe, nghe giọng nói bên trong truyền đến, đột nhiên điện thoại ở trong tay rơi xuống đất, từ từ sắc mặt trở nên tái nhợt, cặp mắt hoang mang sợ hãi nhìn điện thoại rơi xuống dưới chân, hình như là không thể tin được,mở to mắt, nhè nhẹ lắc đầu!

Ngồi đối diện trên ghế sô pha, La Tân Hàn chú ý đến sự khác thường của cô, mi tâm chao nhẹ lại, môi mỏng mấp máy, nhàn nhạt mở miệng hỏi thăm : “ Sao rồi, đã xảy ra chuyện gì?" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì có thể để cho một người phụ nữ luôn trầm tĩnh, lạnh nhạt như cô lại xuất hiện vẻ mặt hoảng hốt, luống cuống như thế!

“ Đưa tôi đến sân bay!” Nghe được giọng nói của anh ta, trong nháy mắt, ánh mắt cô trở nên trấn tĩnh, trong suốt, trên mặt cũng khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, lạnh nhạt như trước! Nói xong đưa tay nhặt điện thoại di động lập tức đứng dậy đi nhanh ra cửa!

Nghe được lời của cô…., La Tân Hàn không chần chừ chút nào, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, cầm chìa khóe xe nhanh chóng đi theo!

Trong hành lang dài, chỉ nghe tiếng giầy giẫm trên sàn nhà vang lên “ Cộp, cộp, cộp”, nghe vào có chút hỗn loạn, vội vàng, không khó đoán được trong lòng người đang gấp gáp hốt hoảng, hai bóng người một cao một thấp, một trước một sau nhanh chóng đi đến cửa thang máy!

Thang máy chuyên dụng kín mít, FIR cùng La Tân Hàn yên tĩnh đứng ở bên trong, không ai mở miệng nói chuyện!

FIR khẽ ngẩng đầu, mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm những con số trên màn hình không ngừng thay đổi!

La Tân Hàn đứng ở phía sau , nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhẹ nhàng chao mày , đôi tay cắm vào trong túi áo cũng nắm thật chặt lại! Lúc này trên khuôn mặt không còn vẻ bất cần đời thường ngày, mà trở nên u ám, trong đôi mắt kia cũng có vẻ sâu xa giống như hồ sâu vạn trượng không đo được, làm cho người ta không hiểu anh ta đang suy nghĩ chuyện gì!

“ Đinh!” Cửa thang máy vừa mở ra, chớp mắt một cái, FIR liền chạy nhanh ra ngoài!

La Tân Hàn nhìn dáng vẻ chạy vội vàng của cô, cũng bước nhanh đi theo!

. . . . . .

Mấy phút sau, chiếc xe thể thao Maserati màu đen nhanh chóng lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ!

Trên ghế tài xế, La Tân Hàn chuyên chú lái xe, không ngừng vượt qua những chiếc xe khác, tốc độ nhanh khác thường!

Anh ta khẽ nghiêng đầu liếc nhìn FIR đang ngồi ở ghế bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt bình thường, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nâng lên! Nhưng mà anh biết trong lòng cô không bình tĩnh khác thường, bởi vì hai tay cô nắm chặt gác trên đầu gối, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đầu ngón tay cũng bởi vì nắm chặt mà trắng bệch, có thể thấy được cô dùng rất nhiều sức lực! Anh ta biết là cô muốn dùng đến cảm giác đau đớn để duy trì cho mình tỉnh táo!

FIR khẽ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, trên cửa kiếng phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lạnh nhạt , cô giơ tay xoa nhẹ một nơi nào đó trên má phải, trong ánh mặt thoáng hiện lên một nỗi đau nhói!

Mặc dù Tiểu Tô Niệm mới bốn tuổi, nhưng bé thật sự rất hiểu chuyện, cũng sẽ không làm cho cô phải bận tâm!

Mỗi khi cô bận rộn, cô sẽ giao bé cho bảo mẫu chăm sóc, bé cũng không ầm ĩ, không làm khó dễ!

Một đứa bé ngoan, hiểu chuyện như vậy, nhưng bây giờ bởi vì té từ trên cầu thang xuống mà phải vào bệnh viện cấp cứu, hiện giờ còn không biết tình trạng ra sao!

Thật ra thì Tiểu Tô Niệm không muốn đi bệnh viện, ngay cả phòng khám bệnh cũng không muốn đi, cô luôn cho rằng, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà ngay từ nhỏ bé rất ít ngã bệnh, gặp phải cảm vặt phát sốt, củng chỉ uống thuốc qua một hai ngày là khỏi! Cho nên trong nhà các loại thuốc cảm, ho khan là không thể thiếu!

Từ khi sinh bé ra cho đến nay, cô cũng cảm thấy mình rất có lỗi với bé! Cô không cho bé một cuộc sống gia đình hoàn chỉnh, cũng vì lúc mang thai không đủ tháng nên phải sinh mổ, vừa sinh ra phải nằm trong lồng sưởi ấm chừng nửa tháng! Khi cô lê thân thể suy nhược đứng ở cửa sổ thủy tinh của bệnh viện nhìn thấy rõ ràng thân thể nhỏ nhắn cắm đầy kim tiêm nằm ở trong lồng ấm, hình như trong lòng của cô có cái gì đó sôi trào!Trong phút chốc, cô hối hận là đã mang bé đến thế giới này để chịu phần đau khổ này đây! Trong phút chốc, cô hận người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng kia!Trong phút chốc, cô hi vọng chưa từng gặp anh ta! Bởi vì nếu không phải vì chuyện hôn lễ kia, nếu không phải vì cô đau lòng chạy đi….. thì tất cả mọi chuyện tuyệt đối sẽ không như thế!

Nhưng mà tất cả đều này có thể trách ai được đây? Không phải đều là do chính cô lựa chọn hay sao?

Mà trên thế giới này cũng không có cái gọi là thuốc hối hận không phải sao?

. . . . . .

Trong đại sảnh của sân bay, FIR và La Tân Hàn ngồi gần nhau trên ghế chờ !

FIR vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, có vẻ bình tĩnh khác thường! Nhưng mà chỉ cần người hiểu cô sẽ biết, ngoài mặt nhìn cô càng bình tĩnh thì trong lòng lại càng không bình tĩnh!

Đúng lúc ấy thì phòng truyền thanh của sân bay vang lên!

Nghe thấy thông tin của phòng truyền thanh, FIR nhìn người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi đến cửa lên máy bay, cô cũng rõ ràng nghe được giọng nói thản nhiên từ tính mang theo chút lười biếng truyền đến: “ Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, ngàn vạn lần không được một mình chịu đựng!”

La Tân Hàn không tiếp tục hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, bởi vì anh ta hiểu rõ, cô không muốn nói xem như có hỏi vô số lần, cũng sẽ không có được đáp án! Đây chính là đạo lý mà anh hiểu được khi bọn họ sống chung với nhau ba năm qua.

Nghe được anh ta nói, FIR tạm dừng bước chân của mình, sau đó cũng không quay đầu lại, khoát tay về phía sau rồi nhanh chóng sải bước đi đến cửa lên máy bay!

Đối với người đàn ông sau lưng này, tự đáy lòng cô rất cảm tạ , tuy là nhận ủy thác của người khác, nhưng cũng đối xử thật lòng với cô, chỉ cần cô yêu cầu, anh ta nhất định có thể vì cô mà làm được! Quan trọng hơn là anh ta biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi!

. . . . . .

Đến sân bay Kinh Đô, FIR thuê xe trực tiếp đi đến cửa bệnh viện!

Ánh nắng buổi chiều thẳng tắp chiếu rọi trên người cô, khiến toàn thân cô dát lên một tầng ánh sáng màu vàng lóa mắt! Cô ngẩng đầu nhìn những tòa cao ốc màu trắng trước mặt,chống lại ánh sáng chói lóa,mắt hơi híp lại, tay nhẹ nhàng nâng lên che bớt một phần ánh sáng!

Nhẹ nhàng thở một hơi, chậm rãi đi vào bên trong!
Bình Luận (0)
Comment