Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 138

Sau khi gặp La Tân Hàn, Hạ Nam lái xe trở về khách sạn Thịnh Thế Hào Đình.

Trong thang máy riêng, Hạ Nam bình tĩnh đứng trong góc, dưới ánh đèn gương mặt tuấn tú có vẻ âm trầm u ám, ý tứ hàm xúc bất định, đôi ngươi đen như mực nhìn con số không ngừng biến hóa của thang máy, trong mắt thoáng ẩn dấu sự phức tạp.

‘Đinh’ một tiếng, thang máy ngừng lại, Hạ Nam chậm rãi từ bên trong đi ra. 

Sau khi ra khỏi thang máy, anh không trực tiếp mở cửa đi vào phòng như bình thường, mà đi về phía ban công ngoài trời trên tầng cao nhất.

Ban công ngoài trời trên tầng cao nhất có đặt một cái bàn đá tròn cùng với hai cái ghế dựa màu đen, trên đỉnh đầu là chiếc dù che nắng rất to, bởi vì đây là tầng cao nhất, nên có chút đặc biệt, chỉ có khách quý mới có thể đi lên, bình thường có rất ít người lai vãng.

Giờ phút này, nơi đây cũng chỉ có một mình Hạ Nam.

Hạ Nam ngồi vào cái bàn duy nhất ở đây, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, anh đưa tay lên che khuất một phần ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt của mình.

Kỳ thật nghe La Tân Hàn phân tích một hồi, nói không tổn thương là dối người, anh chưa bao giờ nghĩ tới có một người đàn ông khác hiểu cô đến như vậy, khi La Tân Hàn nói ’yên tâm đi, tôi không phải là người có thể uy hiếp tới địa vị của anh trong cảm nhận của cô ấy’, thì anh phát giác trong câu nói này có ẩn chứa sự bất đắc dĩ không dễ dàng nhận ra.

Cũng là đàn ông, làm sao anh lại không hiểu, loại bất đắc dĩ này là gì?

Là muốn mà không thể nào có được, đành bất đắc dĩ vậy.

----- ----- -----

“Đoán xem là ai?” Đang lúc anh chuẩn bị đứng dậy, mắt đã bị một đôi tay nhỏ mềm mại che kín, sau lưng truyền đến tiếng nói véo von dễ nghe.

Nghe tiếng nói quen thuộc, Hạ Nam không biết làm sao, đành cười cười.

“Sao lại đi lên đây?” Nói xong, anh kéo hai tay đang bịt mắt mình xuống, thuận thế ôm cô vào trong ngực, nhìn đến đôi chân trần của cô, anh hơi hơi nhíu mày.

Trước lúc đi gặp La Tân Hàn, sợ tinh thần của cô không tốt lại đi loạn, anh đã bỏ chút ít thuốc ngủ vào trong nước uống, bây giờ nghĩ lại, thấy chính mình có vẻ ngu dốt, ngay cả cô đang  suy nghĩ gì anh cũng không biết.

FIR an tĩnh ru rú trong lòng anh, nghe tim anh đập trầm ổn mạnh mẽ, ngửi được mùi hương quen thuộc, trong lòng cô mới thoáng yên tâm.

FIR đưa hai tay gắt gao ôm cổ anh, vùi đầu cổ anh, thân thiết nhắm mắt lại.

Hạ Nam không biết là thuốc ngủ mà anh bỏ vào nước uống đối với một người có nội tâm cực độ bất an, thường xuyên mất ngủ như FIR, căn bản là không có bất kỳ tác dụng gì, cho nên khi anh mới vừa ra khỏi cửa, FIR đang ngủ yên trên giường liền giật mình tỉnh lại, cô nhìn một vòng trước sau cũng không phát hiện bóng dáng của anh, liền cuộn mình trong ghế sofa.

Mãi đến khi nghe âm thanh cửa thang máy mở, biết anh đã trở về, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa, nhưng chỉ thất bóng lưng của anh, cơ hồ không chút suy nghĩ liền đi theo, cũng không để ý mình đang đi chân trần.

Thấy anh ngồi ở chỗ kia, cô đi chân trần đến gần, lại phát hiện anh hình như có tâm sự, chưa nhận ra cô đang tới gần, cô buộc lòng đưa hai tay bịt mắt anh, để cho anh chú ý tới mình.

Hạ Nam nhìn cô vùi đầu vào cổ mình đang hít thở ổn định, không biết làm sao đành cười cười, hôn nhẹ lên mái óc của cô, thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực đứng dậy đi về phía phòng mình.

Vừa mới đặt cô xuống giường lớn, đắp mền cho cô, thì di động của cô để trên đầu giường vang lên, cầm điện thoại của cô lên, nhìn dãy số, anh bấm nhận rồi đi ra ngoài.

Nghe xong điện thoại, anh nhẹ nhàng chậm rãi đi trở vào.

Để điện thoại di động lại chỗ cũ, nhìn người trên giường đang nhíu mày, anh cởi giày ra, xóc mền leo lên giường nằm bên xuống bên cạnh, nghiêng người ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn đôi môi bóng mọng của cô.

Dường như cô cảm giác được gì đó, nhích sát vào thân thể ấm áp, nằm trong ngực anh cô cố tìm tư thế thoải mái, nặng nề ngủ, mi tâm cũng hơi hơi giãn ra.

Hạ Nam nhìn cô làm tổ trong lòng mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ cam chịu, hình như hoa đào lượn quanh cô đúng là không ít, cuộc  điện thoại vừa rồi là Diệp Phong, người đàn ông thanh nhã khi xưa gọi tới, chỉ đơn giản nói lời quan tâm cùng an ủi cô mà thôi, nhưng giọng nói của anh ta rõ ràng mang theo sự khiêu khích, anh biết hiện tại anh ta đã hủy bỏ hôn ước với đối tượng đính hôn 5 năm trước, Doãn San San, nhưng dù anh ta có hủy bỏ hôn ước thì thế nào, không phải anh ta đã bỏ lỡ cô rồi sao?

Đã định trước cô thuộc về anh, nhất định anh phải mau chóng lừa được cô nhà, tránh khỏi có một đám như cọp rình mồi, nhìn có chút rộn lòng.

----- ----- -----

Cùng lúc đó, tại sân bay của thành phố A.

La Tân Hàn nhìn về phía bóng dáng cao to, nghênh đón và nhận lấy hành lý trong tay người đó.

“Boss, xe ở bên ngoài, chúng ta ra đi ngoài trước đã.” Người đàn ông trước mắt mặc bộ quần áo thoải mái vừa vặn màu đen được cắt may thủ công tinh xảo, chân mang đôi giày da cao cấp màu đen sáng bóng, gương mặt tuấn mỹ như tượng điêu khắc đeo một cái kính đen rất to che khuất hơn phân nữa khuôn mặt, cũng che đi thần sắc trong mắt của anh.

Anh tên Y Chân, năm nay 37 tuổi, là người cầm lái tập đoàn Y thị có hàng trăm công ty con khắp toàn cầu, song song đó, anh cũng là tổng giám đốc ẩn phía sau Thịnh Thế Quốc Tế, anh chính là Boss.

Nghe La Tân Hàn nói, anh nhẹ nhàng đáp lời, tao nhã cất bước đi ra khỏi sân bay, La Tân Hàn cũng nối gót theo sau.

Bên ngoài đã có mấy chiếc xe thể thao sang trọng đang đợi, chờ bọn họ đến gần liền có người tiếp nhận hành lí trong tay La Tân Hàn, thay bọn họ mở cửa xe bên ghế phụ và chỗ ngồi phía sau, khi họ ngồi ổn định thì nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, sợ quấy nhiễu hai vị đại gia này.

Chiếc xe sang trọng vững vàng chạy trên đường, toàn thân người ngồi phía sau tản mát hơi thở thành thục, người đàn ông tuấn mỹ nghiêng đầu nhìn cảnh vật thỉnh thoảng xẹt qua ngoài cửa sổ xe, ánh mắt bị mắt kính đen che khuất làm người ta không rõ thần sắc, nhưng từ bờ môi mín chặt có thể thấy được nội tâm của anh lúc này cũng không được bình tĩnh.

“Vậy tai nạn giao thông tra ra chưa?” Anh thu tầm mắt đang nhìn phong cảnh bên ngoài xe, qua kính đen nhàn nhạt nhìn bộ dạng dửng dưng thảnh thơi của La Tân Hàn đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế.

“Tạm thời không có tiến triển gì, bởi vì camera nơi xảy ra tai nạn bị người ta phá hoại, hiện trường cũng có dấu hiệu bị dọn dẹp qua, rõ ràng là có người không muốn chúng ta tra ra chân tướng, điều này nói lên tai nạn giao thông đó có vấn đề.” La tân Hàn nghiêng người, tầm mắt thản nhiên nhìn bóng dáng cao to ngồi phía sau, hơi cung kình nói.

Vô luận thế nào, nghìn vạn lần đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì.”

Nghe Boss nhà mình nói, La Tân Hàn khẽ gật đầu, chẳng qua trong lòng đặc biệt hiếu kỳ, tóm lại, Boss nhà mình cùng với FIR có quan hệ gì?

“Giữa trưa ngày mai giúp tôi hẹn cô ấy ăn cơm trưa, lúc đó cậu cùng đến, bây giờ đưa tôi đến khách sạn nghĩ ngơi trước.” Đang suy tư thì nghe Boss nhà mình nói, anh nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu.

----- ----- -----

Giữa trưa ngày thứ hai, tại nhà hàng Thịnh Thế Quốc Tế, trong phòng bao sang trọng trên tầng cao nhất.

Hai bóng dáng cao lớn ngồi trên sofa ngay cửa sổ sát đất, ánh mắt cả hai đều nhìn về phía cửa phòng, mong nhìn thấy bóng dáng họ đang chờ đợi.

Gần như là bọn họ đồng thời nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã lâu như vậy, hơi hơi nhíu mày, đã trễ nửa giờ.

“La Tân Hàn nhìn Boss nhà mình, anh có chút lo lắng: “Cô ấy có thói quen đến sớm, bây giờ đã trễ như vậy, có khả năng đã xảy ra chuyện gì rồi, tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy!” Nói xong, lấy di động ra tìm số của cô, nghe bên kia vẫn là câu trả lời tự động ‘ Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau’.....

Anh bấm gọi cho Hạ Nam, bên kia vừa nhận La Tân Hàn lo lắng hỏi: “Anh hiện ở nơi nào? Tô Úy ở cùng với anh sao?”

“Hiện tại tôi đang ở trong phòng tổng thống của cô ấy bên khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, không phải cô ấy đi ăn cơm cùng anh sao? Lại xảy ra chuyện gì hay sao?” Nghe La Tân Hàn hỏi, anh dự cảm bất an, vô ý thức đưa tay sờ sờ ngực, cảm giác nơi đó hơi nhói đau, hai tay gắt gao nắm thành quyền.

“Cô ấy trễ hẹn nữa giờ rồi, bình thường cô ấy chưa bao giờ như vậy, tôi vừa mới gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không có người nghe, lo lắng cô ấy xảy ra sự tình gì rồi, hiện tại tôi cách chỗ anh không xa, anh ở đó chờ một lát, tôi tới ngay lập tức.” Nói xong không đợi bên kia đáp lại đã cúp điện thoại.

----- ----- -----

Trên tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình trong phòng tổng thống xa hoa, Hạ Nam không ngừng gọi điện thoại cho FIR, nhưng bên kia vẫn là âm thanh: ‘số máy quý khách vừa gọi…Tạm thời không có người…Xin gọi lại sau!......

Trong lòng anh càng ngày càng lo lắng mãnh liệt, ngay cả thân thể cũng đã hơi run rẩy.

Anh nhấn một số điện thoại, nghe bên kia trả lời thì điện thoại trong tay rơi xuống đất, sắc mặt càng thêm âm trầm đáng sợ.

Đang ngồi trên ghế xem tiết mục trên ti vi, tiểu Tô Niệm cũng chú ý tới vẻ khác thường trên mặt của ba cậu.

Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm ba mình đang ngồi bên cạnh, kéo kéo áo anh, giọng nói non nớt: “Chú già, chú làm sao vậy? Tô Tô xảy ra chuyện sao?”

“Không có việc gì!” Nghe tiểu Tô Niệm gọi, Hạ Nam lấy lại tinh thần, cố gắng cười cười với cậu bé, chỉ là anh không biết nụ cười thoáng qua này có bao nhiêu gượng ép khó nhìn.

Đang lúc tiểu Tô Niệm định nói gì đó, tiếng chuông cửa đã vang lên.

Hạ Nam nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc tiểu Tô Niệm, nhặt điện thoại di động dưới đất lên, đứng dậy đi mở cửa.

Nhìn cả đám người đứng ở cửa, đầu tiên anh sợ run lên, sau đó lấy lại tinh thần, thấy đứng cạnh Lạ Tân Hàn là một người đàn ông ôn nhã, anh có chút kinh ngạc, nếu như anh nhớ không sai, người này là Y Chân, chủ tịch tập đoàn Y thị ở thành phố F, nhưng tại sao anh ta lại ở chỗ này?

Hạ Nam thu hồi tầm mắt của mình, xoay người đi vào bên trong, phía sau anh, cả đám người cũng theo sát đi vào.

Tiểu Tô Niệm nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn nhóm người đang tiến vào, chớp chớp hai mắt to tròn của mình.

Lúc này đám người vừa vào phòng đang vây quanh nhìn vào laptop, bởi vì điện thoại của FIR đã bị Hạ Nam lén đưa cho Lạc Phàm gắn camera siêu nhỏ, bây giờ hi vọng có thể thông qua camera siêu nhỏ này tra ra chỗ cô đang ở.

Hình như camer bị phá hỏng, trên màn hình vi tính hoàn toàn u ám, không thấy bất kỳ hình ảnh nào.

Nhìn màn hình máy tính đen thui, sắc mặt của mọi người cũng chìm trong u ám

Bọn họ đã cho rất nhiều người đi ra ngoài tìm, nhưng vẫn không có tin tức, vốn ôm một tia hy vọng, nhưng giờ nhìn màn hình u tối này mà tan biến.

Ngồi ở một bên, tiểu Tô Niệm nghiêng cái đầu nhỏ của mình, nghe bọn họ đối thoại mấy câu, lại nhìn sắc mặt không tốt của mọi người, đại khái hiểu được xảy ra chuyện gì.

Liếc nhìn máy tính để bàn cách đó không xa, thân thể nho nhỏ nhảy từ trên ghế salon xuống chạy thẳng tới máy tính.

Chờ mọi người phản ứng kịp, chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ, đi chân trần đang ngồi trên ghế, ngón tay be bé gõ gõ máy tính để bàn tốc độ đặc biệt nhanh, chỉ chốc lát sau, trên màn hình máy vi tính liền xuất hiện một bản đồ…..

Tất cả mọi người vì không biết cậu đang làm gì mà vây quanh, vừa mới tới gần, tất cả mọi người không tin được nhìn cậu…..

Tiểu Tô Niệm đại khái tính toán vị trí, quay đầu nhìn về phía những gương mặt đang kinh ngạc, mềm dẻo nói: “Chính cháu đã cài đặt hệ thống định vị trên điện thoại của Tô Tô, nếu như cháu tính toán không có sai lầm, đây chính là vị trí hiện tại điện thoại di của Tô Tô.” Ngón tay nho nhỏ chỉ trên màn hình màn tính đang lóe lên một điểm sáng, trên gương mặt có vẻ thâm trầm không phù hợp với lứa tuổi của cậu bé, lạnh nhạt và tỉnh táo.
Bình Luận (0)
Comment