Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 18

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Tô Úy ngẩng đầu từ đống tài liệu,liếc nhìn dãy số rồi bắt máy.

“A lô, có chuyện gì sao?” Thanh âm Tô Úy trầm thấp mà êm ái.

“Không có việc gì! Chỉ muốn hỏi cậu đã ăn cơm chưa? Nếu rảnh thì đi ăn cơm cùng tớ đi!” Bên kia truyền đến âm thanh của bạn tốt Tề Phỉ.

“Được!”

Nửa giờ sau, Tô Úy đến chỗ đã hẹn trước, gọi vài món thức ăn. Chỉ chốc lát sau, thức ăn đã được bày trên bàn.

Nhìn bộ mặt mệt mỏi của bạn, cô nhíu mày hỏi: “Sao vậy, nhìn qua tâm trạng cậu có vẻ không được!”

“Tâm trạng tốt mới là lạ, mấy hôm nay đều phải tăng ca, ngay cả ngủ cũng không đủ!” Tề Phỉ vừa nói vừa ngáp.

“Vậy sao, bận lắm à?” Nhìn bạn tốt, Tô Úy lo lắng hỏi.

“Còn không phải vì bản thiết kế không làm hài lòng khách hàng, tiểu tử kia liền giận giữ, ngày tiếp theo làm cho các các phòng ban đều phải cố gắng làm thêm giờ !” Tề Phỉ buông đôi đũa trong tay ra, hướng về phía cô giải thích. Diệp Phong mặc dù là Tổng giám đốc, nhưng mà trừ ở công ty cô ấy tuyệt đối không bao giờ gọi anh ta là Tổng giám đốc!

“Ừm!” Tô Úy nhàn nhạt trả lời.

“Còn có người phụ nữ kia bây giờ ngồi lên cái ghế cậu ngồi trước đây, vừa nhìn cô ta tớ đã cảm thấy khó chịu, tai sao à? Công ty này là do cậu cùng với tiểu tử kia cố gắng lâu như vậy mới có được, tại sao cô ta trở về liền đoạt chỗ ngồi của cậu?” Tề Phỉ bất bình thay cho bạn tốt trước mặt, nhưng vẫn không quên xem xét cô, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, lạnh nhạt giống như cô muốn nói tất cả đều không liên quan đến cô!

Nhìn Tô Úy như vậy, cô lại nhớ đến tiểu nữ sinh làm mưa làm gió ở đại học Sâm Nam năm nào! Nhớ lại lần đầu tiên gặp cô là khi đọc bản danh sách, Tô Úy là người có điểm cao nhất trong khia thiết kế thời trang của đại học Sâm Nam, khi đó cô ấy một năm học vượt hai cấp, trực tiếp lên năm thứ ba,khiến cho cả trường vang động! Nhìn thấy cô ấy, cảm giác đầu tiên Tô Úy đem lại cho cô chính là tự tin, kiêu ngạo, lạnh nhạt, giống như cái gì cũng không lọt vào mắt xanh của cô!

Chính xác rằng một năm này đủ để cho cô ấy nổi danh, cuộc thi nào cũng đều đứng nhất, mỗi lần tranh tài đều là cô vô địch, đại diện cho trường tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế mấy lần đều giành giải thưởng ưu tú. Vì thế, không có ít giáo sư nước ngoài nổi tiếng muốn gặp cô, ngay cả nhà thiết kế vang danh Kiệt Lặc Thụy cũng đã từng nhiều lần đến, chỉ vì muốn nhận cô làm học trò.

Nhưng kết quả đều giống nhau, đóng cửa tiến khách, không đánh mà lui! Nhưng nhà thiết kế Kiệt Lặc Thụy từng nói: “Chỉ cần Tô Úy nghĩ thông suốt, lúc nào cũng có thể đến tìm mình, ông chỉ thu một mình người học trò này!”

Có lẽ ngay lúc đó, đại sư Kiệt Lặc Thụy cũng không ngờ, nhiều năm về sau, Tô Úy thật sự trở thành học trò của mình, trong nước lẫn ngoài nước đều có ảnh hưởng lớn! Dĩ nhiên đây là chuyện về sau!

Điều mọi người không ngờ nhất chính là: ngay ở năm cuối đại học, cô tự nhiên là chuyển sang khoa thiết kế quảng cáo! Mọi người đều cho rằng cô điên rồi, chỉ có chút ít người hiểu cô biết rằng vì Diệp Phong muốn thành lập một công ty quảng cáo của riêng mình, cho nên mới đổi khoa!

Có lúc, Tề Phỉ suy nghĩ: Nếu như năm đó Tô Úy không gặp Diệp Phong, có phải tất cả mọi thứ sẽ không giống hiện tại không? Nhưng là không có nếu như!

Bọn họ gặp nhau! Cô ấy vì anh ta mà thu đi sự kiêu ngạo của mình, giấu đi tài năng của mình, chỉ yên lặng ở bên cạnh hắn!

“Đừng nóng giân, cậu cũng thấy đấy! Mình hiện tại cảm thấy rất tốt, ba năm, rốt cuộc có thể buông lỏng mình một chút, sáng chín chiều năm không phải rất tốt sao?” Tô Úy nhàn nhạt cười nói.

Lời Tô Úy cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, hồi phục lại tinh thần chắc chắn nói: “Tiểu tử kia nhất định sẽ hối hận, Úy Úy nhà chúng ta tốt như vậy lại không cần, lại muốn loại phụ nữ dối trá ấy, cô ta thì có gì tốt!” Cũng không biết con mắt nhìn người của tiểu tử kia bị làm sao, đúng là có mắt cũng như không!

“Được rồi, được rồi. đừng nói đến bọn họ nữa, ăn mau đi!” Nhìn bạn tốt đang bất bình giùm mình, cô vui mừng cười, ấy là nụ cười phát ra từ chính nội tâm!

Ăn ăn, giống như nghĩ ra điều gì khác, thả đôi đũa trong tay ra, nhìn chằm chằm Tô Úy. Tô Úy bị bạn nhìn đến khó hiểu, liếc cô ấy một cái nói: “Ăn cơm của cậu đi, nhìn tớ làm gì?”

“Thành thực khai báo, người đàn ông kia là ai?”

Tô Úy trong nháy mắt có chút bối rối, đầu óc quay lòng vòng cố gắng suy nghĩ một chút nhưng không có kết quả! Chống lại ánh mắt hiếu kỳ của người phụ nữ trước mặt, gào lên một câu: “Cái gì mà người đàn ông?”

“Chính là người đàn ông đã kéo cậu khỏi KTV ở Nam Tước í!”

Nghe một câu như thế, Tô Úy mới phản ứng lại được, nói với cô: “Đó là Tổng gái đốc của tớ, Hạ Nam!”

“Hạ Nam! Chính là người mới trở về thành phố A tiếp nhận ghế chủ tịch tập đoàn Hạ thị!”

“Ừm!” Tô Úy đáp lại, tiếp tục ăn cơm của mình.

Rõ ràng bạn tốt đối diện không vì cô “ừ” mà dừng nói! Quả nhiên “Wa! Anh ta chính là Hạ Nam, rất đẹp trai a! So với tiểu tử kia ưu tú hơn nhiều, tớ không thích tiểu tử kia, đổi sang thích anh ta là tốt nhất!”

Nghe lời nói của bạn tốt, cô hoàn toàn bó tay, đầu óc ong ong, cô thật không còn gì để nói với bạn mình, liếc cô ấy một cái, tiếp tục ăn cơm của mình!

“Úy Úy, cậu không biết sao? Ánh mắt anh ta nhìn cậu rất dịu dàng nha! Nghe nói anh ta bây giờ còn chưa có bạn gái, mà cậu là thư ký của anh ta, đây chẳng phải gọi là gần quan hưởng lộc sao! Cố gắng lên, tớ nhất định ủng hộ cậu !” Giống như không nhìn thấy vẻ mặt xem thường của Tô Úy, Tề Phỉ tiếp tục nói!

Tô Úy nghe cô ấy nói xong, hoàn toàn không nhìn cô, thật choáng nha có phải cô ấy xem phim quá nhiều rồi không! Còn có cái gì mà ánh mắt dịu dàng , aizz, nghĩ một chút cũng thấy da gà rơi đầy đất rồi!

Cơm nước xong, hai người liền về công ty của mình tiếp tục bận rộn.
Bình Luận (0)
Comment