Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 22

“A…….” Tô Úy từ trong mơ tỉnh giấc, giấc mơ này rất chân thật làm cô có cảm giác sợ đến khó thỏe, giống như chuyện đó đã thật sự xảy ra vậy!

Chân trần chạy vội tới toilet, liều mạng dùng nước tạt lên mặt, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn, đây là thế nào? Thời điểm gần đây, cô luôn có một giấc mơ lặp đi lặp lại, lại còn là ác mộng.

Muốn nhìn rõ cảnh tượng trong mơ nhưng cái đầu như muốn nổ tung ra vì đau!

Vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của mình, rốt cuộc hơi bình tĩnh lại! Đi ra khỏi toilet, cầm điện thoại di động lên, nhìn xuống bây giờ mới hơn 3h đêm.

Ngồi vào trước bàn máy tính, mở laptop ra, xem ản tin tài chính, thấy trang đầu có tin tức, có chút kinh hãi! Lấy điệ thoại di động ra, cũng không quản bây giờ là mấy giờ, người bên kia có nghỉ ngơi hay không, liền trực tiếp gọi điện!

Mà ở bên kia, tiếng chuông trầm thấp phá tan không gian yên tĩnh trong phòng ngủ!

“Ông xa nghe điện thoại….” Âm thanh êm ái mang vài phần mê man.

Nghe được tiếng chuông, người đàn ông lập tức đứng dậy nghe, bởi vì đây là nhạc chuông dành riêng cho em gái của mình!

“Anh trai, công ty của anh không phải lần trước muốn giành dự án thiết kế của EVEN sao? Tại sao lại không được?” Vừa mới nghe điện, bên kia liền truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Tô Úy.

“Sao em còn chưa ngủ?” Tô Minh Hiên không trả lời, còn nhỏ giọng hỏi ngược lại cô.

“Em đã ngủ, nhưng vừa mơ thấy ác mộng cho nên mới tỉnh giấc!” To Úy nhàn nhạt nói qua

“Sao vậy? Ác mộng thế nào?” Tô Minh Hiên lo lắng hỏi, cầm điện thoại di động nhìn Shui đang nằm trên giường, xoay người đi đến thư phòng.

“Đúng, hơn nữa mấy hôm nay đều là giấc mơ đó! Anh ơi, em hơi sợ hãi! Em muốn nhìn roc cảnh tượng đó, nhưng vừa nghĩ đến lập tức sẽ nhức đầu!” Nói xong âm thanh của cô có chút nghẹn ngào, giống như đang cố đè nén đề mình không khóc òa lên.

“Úy Úy ngoan, không sợ, đã có anh ở đây!” Tô Minh Hiên an ủi nói với cô.

“Anh ơi, em muốn về thăm cha mẹ!” Cô cố gắng để âm thanh mình trở lại bình thường, cô thật sự không muốn anh trai mình phải lo lắng.

“Được, chừng nào trở về thì nói với anh một tiếng, anh em mình sẽ cùng nhau về!”

“Vâng!”

“Úy Úy bây giờ còn sợ không, nếu còn sợ thì nằm trên giường đi, anh sẽ kể truyện cổ tích cho em được không?” Giọng Của Tô Minh Hiên hiện tại giống hệt đang dỗ trẻ con, nghe được bên kai Tô Úy phì cười một tiếng.

“Anh bây giờ đi nghỉ đi, em bây giờ đã khá hơn nhiều rồi! Không thì ngày mai sao anh có thể đi làm đây?” Tô Úy biết mình dạo này có hơi tùy hứng, cơ hồ mỗi đêm đều gọi điện đến cho anh trai, mà bên kia anh trai của cô cũng không có chút bực bội nào, ngược lại rất kiên nhẫn cùng mình nói chuyện, có lúc còn ca hát, kể một ít truyện xưa! Cô cảm thấy có chút áy náy! Chỉ là có anh trai thật tốt!

“Được rồi! Vậy em cũng đi nghỉ đi! Nếu vẫn cờn thấy sợ thì gọi lại cho anh, anh sẽ không tắt máy đâu!” Tô Minh Hiên êm ái nói, trong giọng nói còn có ý cưng chiều.

“Vâng!” Tô Úy cúp điện thoại, tiếp tục nhìn trang web. Cô thật sự nhàm chán, liền lấy bản thiết kế của mình ra xem lại, chăm chú nìn, phát hiện có điểm không hợp liền sửa lại, thời gian cũng chậm rãi trôi qua!

Tô Minh Hiên cúp điện thoại, cũng không trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngược lại ngồi trước bàn đọc sách hút thuốc, chỉ chốc lát sau, khói trắng lan tỏa, tàn thuốc chất thành đống trong cái gạt tàn, trong đầu không ngừng nghĩ đến những gì Tô Úy nói, nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi của cô, tâm không khỏi đau đớn!

Ba năm, đều không có nghĩ đên, sao hiện tại lại nằm mơ đây? Đáng chết! Nhất định không thể để cô bị tổn thương, nhất định cô sẽ không chịu nổi! Mặc dù Tô Úy luôn tỏ ra mình là người trời không sợ đất không sợ, lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng anh biết sự thực không phải như vậy, Úy Úy của anh là nhát gan nhất, mẫn cảm nhất, một chuyện nhỏ nhặt cũng đủ để tạo tổn thương cho cô!

“Thư kí Tô, hình như cô không tốt lắm, có cần nghỉ ngơi hay không?” Hách Văn Viến vừa đi vào phong làm việc của Tổng giám đốc, đã nhìn thấy Tô Úy sắc mặt không tốt đang sửa sang tài liệ trên bàn, thât thể có chút siêu vẹo như sắp ngã ra, vì vậy quan tâm hỏi.

“Không có việc gì….” Tô Úy cười nói, thân thể đã hướng đất ngã xuống. Ý thức được có gì không đúng, Hách Văn Viễn đang muốn đưua tay ra đỡ Tô Úy đang lảo đảo ngã xuống đất, một bóng đen đã chạy đến đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của cco.

“Tô Úy, em làm sao vậy?” HẠ Nam nhìn người phụ nữ trong ngực sắc mặt tái nhợt hỏi, trong giọng nói không thể giấu đi sự run rẩy, có lẽ chính anh cũng không ý thức được lúc này mình khẩn trương đến thế nào.

“Không có việc gì! Có thể tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt….” Cô cố gắng mở mắt ra, nhìn người đàn ông có vẻ khẩn trương trước mặt, yếu đuối nói.

Hạ Nam nghe lời nói của cô, ôm lấy cô đưa vào trong phòng nghỉ, nhẹ đặt lên chiếc giường lớn trong phòng, thay cô gỡ bỏ cặp kính trên mắt, lấy một chiếc khăn lạu ở đầu giường đắp lên cho cô.

Có lẽ do thật sự quá mức mệt mỏi, vừa mới bị đặt trên giường, liền bất tỉnh nhân sự! Chìm sâu trong giấc ngủ nhưng vẫn nắm thật chặt tay Hạ Nam, Hạ Nam có chút bất đắc dic dùng tay còn lại vuốt cái trán, trong mắt tràn đầy lo lắng khi nhìn cô. Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua anh lại để ý đến một người phụ nữ như vậy, muốn thương yêu cô, muốn giúp cô xóa đi sự ưu thương cùng cô đơn trong đáy mắt.

“Không cần……không cần…….Cứu mạng……Cứu mạng…….” Tiếng kêu kinh hoàng ngắt quãng không ngừng vang lên bê tai Hạ Nam, cơ hồ theo bản năng ôm chặt lấy người phụ nữ không ngưng vung hai tay, sau đó trấn an nói: “Ngoan, đừng sợ! Có tôi ở đây!”

Giống như ngửi thấy hương thơm quen thuộc, Tô Úy dần dần hô hấp bình tĩnh lại, đôi tay cũng không cử động nữa.

Hạ Nam đưa tay vuốt ve trán Tô Úy, phát hiện trán cô rất nóng, hỏng bét, cô bị sốt rồi!

Lấy điện thoại đi ra ngoài, “Văn Viễn, gọi bác sĩ Bạch đến đây, Tô Úy bị sốt rồi!” Bên kia vừa nghe điện, anh đã nói.

“Được, tôi lập tức gọi ngay!” Hách Văn Viễn vừa nhận điện thoại. trong nháy mắt có chút sửng sốt, dù sao đi theo Tổng giám đốc nhiều năm như vậy, chưa từng gặp một người phụ nữ nào có thể làm anh khẩn trương như vậy, giọng nói vừa rồi có thể nghe ra có chút run rẩy.

Hai mươi phút sau, một người đàn ông trung niên đi đến, kiểm tra Tô Úy một chút, sau đó giúp cô hạ sốt.

“Bác sĩ Bạch, cô ấy sao rồi?” Hạ Nam gấp gáp hỏi người đàn ông trước mặt, ông tên là Bạch Kỳ, là bác sĩ riêng của Hạ gia.

“Là do không nghỉ ngơi tốt lại dính một ít nước lạnh nên mới phát sốt! Để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, tôi đã giúp cô ấy hạ sốt, hết sốt là được rồi! Nếu như không yên tâm, có thể lấy mộ chiếc khăn ướt đặt trên trán cô ấy, để nhiệt độ mau giảm xuống, sẽ nhanh khỏi hơn!” Bạch Kỳ nói.

“Được, cám ơn” Nghe được ông nói Tô Úy không có bị nặng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói: “Văn Viễn, đưa bác sĩ Bạch ra ngoài!” Sau đó hướng về bên trợ lý nói.

Bạch Kỳ dĩ nhiên thấy được vẻ mặt khẩn trương của Hạ Nam, trước khi rời đi không khỏi nhìn lại người phụ nữ đang nằm trên giường! Rốt cuộc đấy là cô gái thế nào, lại có thể để cho đại thiếu gia để tâm đây? Ông đã gặp qua Hạ Nam vài lần, trong ấn tượng của ông ngoại trừ lạnh lùng chỉ còn lạnh lùng, mà bây giờ trong mắt anh ông còn thấy được sự khẩn trương. Nhìn khuôn mặt vì sốt mà đỏ ửng, ngũ quan tinh xảo, tóc thật dài tán loạn trên gối, an tĩnh nằm trên giường giống như nàng công chúa trong cổ tích.
Bình Luận (0)
Comment