Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 46

Trong phòng thư kí Tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị.

Bầu trời lâu rồi không trong sáng

Vẫn giữ mãi nụ cười của em.

Đã khóc rồi nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi

Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm

Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp

Tôi kéo lại dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao

Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía

Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt. . . .

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Mà Tô Úy đang ngồi trên ghế bận rộn sửa sang lại tài liệu, đối với tiếng chuông đang vang lên từng hồi cô coi như không nghe thấy! Nhưng tiếng chuông đáng ghét phiền phức kia vẫn tiếp tục réo lên, rốt cuộc cô không còn kiên nhẫn nhữa, một tay sắp xếp lại tài liệu, một tay cầm điện thoại lên, nhìn cũng không thèm nhìn lập tức bắt máy.

“Cô nói cái gì? Bảo tôi sao chép sao?” Tô Úy nghe được lời nói của trợ lý truyền đến, buông tài liệu đang sửa sang trong tay xuống, có chút khiếp sợ nói.

“Cứ như vậy đi, tôi biết rồi, cô chờ một chút tí nữa mang tất cả bản vẽ và tư liệu của người kia cho tôi! Đợi một lúc nữa chúng ta nói chuyện sau!” Tô Úy cúp điện thoại xong, mở một trang web ra, quả nhiên....

Không lâu sau, trợ ý đem tài liệu gửi tới! Tô Úy nhìn tài liệu trên màn hình, Lâm Viên An, bố là chủ tịch một ngân hàng nào đó, mẹ là phó tổng của một xí nghiệp, chính anh ta cũng là một nhà thiết kế cũng khá có tiếng trong nước, ở thành phố A cũng thành lập một công ty thời trang cũng không tệ! TRước đây không lâu, anh ta mở một buổi họp báo ở thành phố A, rất thành công, đặc biệt trong số đó có một tác phẩm rất được khen ngợi!

Tô Úy mặc quần áo công sở đứng trước cửa sổ to sát đất, đôi tay vòng qua trước ngực, quan sát thành phố, ánh sáng còn xót lại của mặt trời hắt lên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô, đôi mắt dưới gọng kính đen trong suôt, không nhìn ra chút nào cô đang suy nghĩ điều gì!

“Thư kí Tô, em ngẩn người xong chưa? Nếu đã xong rồi thì chúng ta đi thôi!” Một âm thanh từ tính trầm thấp quen thuộc truyền đến từ sau lưng, ngay sau đó không gian xing quanh tràn ngập mùi hương dễ chịu, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Tô Úy quay lưng lại lập tức đụng vào lồng ngực người đàn ông kia, cô nhẹ xoa chóp mũi bị đụng, ngước mắt nhìn người đứng trước mặt, sẵng giọng, “Anh làm gì mà đứng đằng sau em!”

“Ha ha!” Vừ dứt lời, cô liền nghe thấy một hồi cười khẽ. Ngước đầu nhìn lên thì thấy gương mặt tuấn tú tràn đầy ý cười!

“Không phải đã nói lúc nào về sẽ nấu đồ ắn ngon cho em sao? Mấy ngày trước rất bận không có thời gian, bây giờ có thể làm rồi!” Âm thanh từ tính mà dịu dàng truyền đến, ngay sau đó trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, Tô Úy cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình thì hơi thất thần.

“Anh Nam?” Xa xa, Hạ Vân Hà đã nhìn thấy bóng dáng Hạ Nam đi ra từ trong siêu thị, cô cảm thấy không thể tin được mà gọi Hạ Nam. Trong ấn tượng của cô, người anh họ này chưa bao giờ vào siêu thị! Sao bây giờ lại có cảnh tượng này? Ánh mắt chuyển đến Tô Úy mang vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng bên cạnh Hạ Nam liền hiểu rõ! Sau đó mập mờ nhìn anh họ mình, hi vọng có thể nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trên gương mặt anh ấy!

“Vân Hà, sao em lại ở đây?” Bỏ qua ánh mắt mờ ám của cô, Hạ Nam bình thản hỏi thăm, dù sao bây giờ con bé không phải nên ở nước ngoài học nốt chương trình học của nó sao?

“Em đã tốt nghiệp giáo trình luật rồi nên mới về! Bây giờ em đang là luật sư thực tập! Mới vừa cùng đồng nghiệp đến đây có chút chuyện!” Chỉ chỉ đồng nghiệp đứng cách đó không xa, Hạ Vân Hà mở miệng, “Anh Nam, sao anh không giới thiệu người đẹp này cho em vậy?”

“Xin chào, tôi là Tô Úy!” Trước khi Hạ Nam mở miệng, Tô Úy liền mỉm cười nói, lễ phép đưa tay phải ra.

“Xin chào, em là Hạ Vân Hà, là em họ của anh Nam!”, Hạ Vân Hà lễ phép cùng cô bắt tay.

Tô Úy bình thản quan sát cô gái trước mặt, hình như đã hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo công sở màu trắng, vóc người nhỏ nhắn, trên mặt mang nụ cười đáng yêu! Nhìn giống như đã từng gặp ở đâu đấy, nhưng cô không tài nào nhớ ra được!

“Đồng nghiệp của em cũng đã chờ đến sốt ruột rồi!” Hạ Nam chỉ vào đồng nghiệp của cô ấy, nhàn nhạt nói.

“A đúng vậy, em phải đi rồi! Đây là danh thiếp của em, có thời gian có thể đến tìm em!” Nói xong liền đưa danh thiếp của mình cho Tô Úy, khoát tay chào hai người rồi chạy đi!

Nhìn danh thiếp trong tay mình, nhìn lại bóng dáng đã đi xa. Khóe miệng Tô Úy không khỏi nhếch lên, càng nhìn cô ấy càng thấy quen, nhưng không tài nào nhớ ra được!

“Cô ấy là em họ của anh, em đã gặp lần trước ở đại sảnh công ty! Bây giờ cô ấy là luật sư thực tập!” Hạ Nam giống như đọc hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, thay cô giải thích sự nghi ngờ trong lòng.

“A_____” Được Hạ Nam nhắc nhở, cô mới chợt tỉnh, nhận ra lời nói dối của mình bị vạch trần, gương mặt mất tự nhiên mà đỏ lên, muốn giải thích nhưng lại không biết nó sao, “Thật ra thì em...”

“Đi thôi, đi về anh nấu cơm cho em!” Nói xong liền dắt tay cô đi đến bãi đỗ xe, Tô Úy chậm rãi đi đằng sau, hướng về phía bóng lưng của Hạ Nam nghịch ngợm lè lưỡi một cái. Nghĩ thầm: có cần phải thông minh thế không?

Trong phòng khách của tòa biệt thự sang trọng nằm trên lưng chừng núi, Tô Úy ngồi trên ghế salon mang phong cách châu Âu nhàn nhã chơi điện thoại, thỉnh thoảng nhìn lên TV treo trên tường đang chiếu sự kiện tuần lễ thời trang.

Quay lại nhìn Hạ Nam đang trong phòng bếp lớn của biệt thự, anh mặc một bộ quần áo ở nhà ở bên trong bận rộn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra phòng khách, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng!

“Nhà anh thật xa xỉ!” Trong phòng ăn, Tô Úy liếc mắt nhìn biệt thự sang trọng, vừa ngắm người đàn ông đối diện đang nhàn nhã ăn cơm, không chút để ý nói qua.

“Ha ha! Bảo bối, em ghen tị sao?” Ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ không giữ chút hình tượng nào trước mặt, anh cười nhẹ, “Chỉ là, nếu em thật sự thích nó! Em cũng có thể ở lại đây! Anh sẽ không thu tiền thuê phòng đâu!” Nói xong liền nháy mắt với cô.

Tô Úy liếc mắt nhìn anh một cái, không nói chuyện nữa!

Sau khi ăn tối xong, Hạ Nam nhận được điện thoại, nói có buổi họp quan trong qua mạng, liền vội vàng vào thư phòng, không có thời gian đưa cô về, mà trong khu biệt thự sang trọng này thì lấy đâu ra taxi, kết quả là Tô Úy đành ở lại biệt thự.

Tô Úy đi vào gian phòng Hạ Nam đã nói, đánh giá đơn giản: tường sơn màu trắng, đồ trang trí trên trần nhà màu đen, đèn treo trên tường theo phong cách châu Âu, hai bên tường là cửa sổ to có rèm che màu trắng dài sát đất, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy bóng đêm bên ngoài!
Bình Luận (0)
Comment