Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 48

Trong phòng thư ký Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.

Tô Úy dựa lưng vào ghế ngồi, tay phải nhẹ chống lên trán, cặp mắt dưới gọng kính đen híp lại, trên gương mặt tinh xảo hiện lên sự lo lắng.

Hiện tại trên các diễn đàn các bình luận ngày càng trở nên trắng trợn, càng ngày càng gây bất lợi cho cô, bây giờ mọi người đều nói thẳng là cô lén lút sao chép lại thiết kế! Bây giờ doanh thu các chi nhánh của Mị chi yêu tụt giảm một cách nghiêm trọng, số lượng tiêu thụ giảm xuống con số trước nay chưa từng có.

Cô cũng nhận được tin tức nói bên Lâm Viên mặc dù không công khai nói về sự kiện sao chép này nhưng trước mặt đám nhà báo, anh ta cũng ngấm ngầm hại người khiến mối hiềm nghi trong lòng công chúng ngày càng dâng cao.

Buổi chiều hôm đó, Tô Úy mặc bộ đồ công sở đến quán cà phê đã hẹn gặp Lâm Viên An, đứng trước cửa quét mắt một vòng thì phát hiện không tìm được người mình muốn tìm, chỉ nghe thấy âm thanh vang lên, “ Xin hỏi cô có phải là cô Tô?”

Tô Úy ngước mắt lên nhìn nữ phục vụ, nhẹ nhàng gật đầu!

“Mời đi theo tôi! Lâm tiên sinh đã đặt phòng riêng!” Nói xong liền đưa Tô Úy đến một căn phòng trên tầng hai.

Đứng trước cửa phòng, Tô Úy nói với nữ phục vụ, “Cám ơn! Cho tôi một tách cà phê đen!” Âm thanh nhàn nhạt nhưng lại mang áp lực ẩn sâu. Nữ phục vụ lễ phép gật đầu, xoay người rời đi.

Diễn đàn Lê Quý đôn

Tô Úy đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, đợi đến khi truyền đến tiếng trả lời từ bên trong, cô mới đẩy cửa bước vào!

Tô Úy vừa mới tiến vào, đã thấy một bóng dáng cao lớn ngồi trên ghế salon, mặc áo sơ mi trắng, quần tây, khuôn mặt thanh tú nho nhã!

Tô Úy bình thản đánh giá người đàn ông kia xong, đi thẳng đến chỗ ghế đối diện với anh ta ngồi xuống!

“Xin chào, nhà thiết kế Lâm, Tôi là Tô Úy!” Đôi môi anh đào màu hồng khẽ mở, âm thanh đạm mạc truyền đến, đôi mắt dưới gọng kính đen lạnh nhạt mà bình thản.

“Xin chào, cô Tô!” Không hiểu vì sao, khi nghe giọng nói lạnh nhạt như vậy, lại có thể khiến anh ta cảm thấy hoảng hốt. Anh ta âm thầm quan sát, bộ quần áo công sở kaki bao quanh lấy vóc người nhỏ nhắn, mái tóc đen bóng được buộc đuôi ngựa đơn giản, gọng kính màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhìn qua chỉ là một người phụ nữ rất bình thường, nhưng ngồi ở đó lại khiến anh ta cảm thấy một áp lực vô hình.

“Cô Tô, cô tìm tôi có chuyện gì không?” Lâm Viên An thật không không thấy co nói chuyện, không nhẫn nại hỏi.

“Nhà thiết kế Lâm, anh thấy thế nào về sự kiện đạo thiết kế lần này?” Tô Úy thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông đối diện, con ngươi dưới gọng kính đen phát ra hơi lạnh âm trầm, miệng nhếch lên một đường cong như có như không.

“A, cái này sao lại______Tôi là người trong cuộc, nói lên ý kiến của mình thì không hay lắm! Cô cứ nói đi!” Nghe lời nói của cô..., trong lòng Lâm Viên An cảm thấy lo lắng, ánh mắt hơi hoảng loạn, nhưng vẫn cố trấn định trả lời!

“Nếu không để tôi nói ý kiến của mình vậy!” Không đợi anh ta nói tiếp, “Nhà thiết kế FIR không lâu trước đây thiết kế một mẫu áo khoác mới, cô ấy đưa bản vẽ cho trợ lý của mình, nhưng vì trợ lý sơ sót mà để quên, chỉ là trong máy tính của cô ấy có lưu lại mẫu đó nên mới in ra một bản khác! Sau đó không lâu, một nhà thiết kế cũng khá nổi tiếng phát biểu trong một buổi họp báo nói rằng hai bản thiết kế này giống nhau, vốn là không có gì! Nhưng lại đúng lúc này, chi nhánh của Mị chi yêu lại bán mẫu thiết kế đó, nói đây là mẫu thiết kế độc quyền ở thành phố A, mẫu thiết kế của Mị chi yêu lại bị nói là bản sao chép!” Cô dừng lại một chút, mới nói tiếp, ‘Lần này, sự kiện đạo thiết kế đã tạo cho thương hiệu của FIR những phản ứng trái chiều từ dư luận! Cho nên cô ấy nhất định phải truy cứu chuyện này!”

Nghe cô nói xong, Lâm Viêm An sắc mặt trắng bệch, ngay sau đó trả lời, “Không phải ý cô Tô là muốn nói là tôi đã sao chép bản thiết kế FIR chứ?”

TÔ Úy nhìn người đàn ông kia sắc mặt đã trắng bệch, trong lòng đã có đáp án!

“Ha ha! Không phải tôi có ý như vậy!” Đôi môi anh đào màu hồng khẽ mở, trong giọng nói tràn đầy sự vô tội, thái độ nhẹ nhàng.

“Nhưng thiết kế của tôi được công bố trước, cô cho rằng nếu như cô nói ra sẽ có người tin cô sao?” Lâm Viên An nói ra được một câu nhưng cảm thấy toàn thân vô lực!

“Ha ha!” Tô Úy nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫ! Vốn là cô cũng không muốn truy cứu chuyện này, nhưng với tình hình hiện nay có lẽ cô cũng không phải suy nghĩ nhiều nữa! Cô không nhìn lại anh ta, ưu nhã đứng dậy, đi ra ngoài, “Cho anh một ngày suy nghĩ, nghĩ xong thì gọi cho trợ lý của FIR! Nếu ý của anh như vậy, nhà thiết kế FIR sẽ có cách giải quyết! À, tôi quên nói cho anh biết, nhà thiết kế FIR thiết kế mẫu áo này rất đặc biệt, còn chỗ nào thì anh tự tìm đi!” Sau khi nói xong câu đó, lúc Tô Úy định đi ra ngoài! Nữ phục vụ vừa rồi đang chuẩn bị gõ cửa, thấy cô thì ngây ngẩn cả người, chỉ nghe thấy âm thanh nhàn nhạt truyền đến, “Đưa vào bên trong đi, Lâm tiên sinh có lẽ đang rất cần!””

Trong phút chốc cô liền biến mất ngoài cửa!

Bãi đỗ xe ngầm quán cà phê!

Tô Úy ngồi trên chiếc Porsche màu xám bạc, đầu tựa vào ghế dựa mềm mại, hai tay nắm chặt tay lái, đôi mắt dưới gọng kính đen hiện lên vẻ ủ dột! hai mắt nhắm lại, lúc mở mắt ra, con ngươi trở nên sáng rực, khóe miệng giương lên nụ cười như có như không!

Nháy mắt sau đó, chiếc Porsche phóng ra khỏi bãi đỗ xe, hòa vào dòng xe đông đúc!
Bình Luận (0)
Comment