Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 67

Tô Úy lái xe tới quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố, ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ rồi đi vào trong.

Nhẹ nhàng đầy cửa bước vào, nhiệt độ trong quán khiến cô cảm thấy ấm áp hơn bên ngoài rất nhiêu!

“Xin chào, hoan nghênh quý khách! Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?” Vừa đi vào đã nghe thấy một giọng nói dễ nghe vang lên!

Tô Úy nhìn nhân viên phục vụ trước mặt rồi quét mắt một vòng đại sảnh, xung quanh đều là những chiếc bàn vuông màu đen, ngà voi, sofa, gối dựa màu hồng nhạt xếp thành một khu trong đại sảnh, hơn nữa mỗi khu đều được ngăn cách với nhau bằng những tấm gỗ được chạm trổ tinh tế, chỉ để chừa lại một lối đi nhỏ, cách vài bước chân lại có một chậu cây xanh to mà cô không biết tên, bốn phía đều là cửa sổ thủy tinh được che bằng những tấm rèm cửa màu trắng, tất cả mọi thứ ở đây khiến cô cảm thấy rất thú vị.

“Cho tôi một cốc café đen, đưa giúp tôi tới bàn bên kia!” Trong đại sảnh lúc này cũng không có nhiều khách, cho nên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen đang ngồi bên cửa sổ, đây chính là người mà cô muốn tìm!

Nhân viên phục vụ nhìn đến hướng cô vừa chỉ, nhìn thấy chỗ cô muốn ngồi liền lễ phép nói, “ Xin chờ một lát!” Sau đó đi vào bên trong!

Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, cô bước đến chỗ người đàn ông áo đen! Khi người đó nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy gật đầu với cô chờ đến khi cô ngồi xuống, anh ta mới ngồi xuống theo!

“Anh đợi lâu chưa?” Tô Úy nhìn tách cà phê đã gần cạn trước mặt anh ta, nhàn nhạt nói qua!

“Không có, tôi cũng vừa mới đến!” Người đàn ông áo đen nghe giọng nói lạnh nhạt của cô, không khỏi nghiêm túc quan sát người phụ nữ đối diện, áo khoác ngoài màu đen, mái tóc xoăn buông xõa trên vai, khuôn mặt tinh xảo hiện lên ý cười nhạt, cặp mắt đen trong suốt khiến anh ta không hiểu cô đang nghĩ điều gì! Người phụ nữ này khiến anh ta cảm thấy mình như bị một áp lực vô hình đè nén!

“Tô tiểu thư, đây là tài liệu cô muốn, bởi vì thông tin đã bị phong tỏa, nên tôi chỉ có thể tra được đến đây!” Ổn định lại tinh thần, người đàn ông áo đen lấy hai túi giấy từ áo khoác ngoài của anh ta đặt xuống trước mặt Tô Úy,lễ phép nói xong, thời điểm nói chuyện vẫn không quên quét mắt bốn phía một vòng!

Tô Úy nhìn hai tập giấy trên bàn, ngay sau đó lấy chi phiếu đã chuẩn bị trước đưa cho người đàn ông áo đen!

“Cám ơn, đây là thù lao của anh, tôi hy vọng chuyện này sẽ không có người thứ ba biết!” Giọng nói lạnh nhạt vang lên trong không gian.

“Tô tiểu thư, cô yên tâm, tôi vẫn còn đạo đức nghề nghiệp!” Liếc nhìn con số trên chi phiếu rồi lập tức đút vào túi áo. “Nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước!” Người đàn ông áo đen thấy Tô Úy gật đầu rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, khi bước tới cửa anh ta không nhìn được mà quay lại nhìn người phụ nữ lạnh lùng kia, sau đó đẩy cửa rời đi!

Tô Úy ngơ ngẩn nhìn hai tập giấy trên bàn, không lập tức mở ra!

Cô quay sang nhìn bầu trời vẫn còn mờ sương bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt chính là hình ảnh phản chiếu từ ngoài trời!

Trước đó anh trai đã nói với cô một câu:

Nếu quên đi cũng chưa chắc không phải chuyện tốt!

Nếu quên đi, sẽ không cần cố chấp với những chuyện trước đây!

Quên đi để sống lại một lần nữa!

Cô làm như vậy có đúng không, cô chỉ muốn tìm lại kí ức của bốn năm đã mất thôi, cô không muốn tồn tại khoảng trống bốn năm trong cuộc đời mình!

Có lẽ bây giờ đến chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại cố chấp với chuyện này đến vậy! Nhưng bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tìm lại trí nhớ thôi!

“Xin lỗi đã quấy rầy, đây là cà phê của cô!” Một giọng nói truyền đến cắt đứt suy nghĩ của cô.

“Được, cám ơn!”

Mà lúc này một chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đang đỗ ven bên đường ngoài quán cà phê! Một người đàn ông tuấn mỹ ngồi bên trong xe đang quan sát bóng dáng xinh đẹp của cô, trong ánh mắt tràn tia sáng dịu dàng!

Trong lúc đứng lại chờ đèn đỏ thì anh tình cờ nhìn thấy cô, lý trí nói rằng anh nên lập tức rời đi, bởi trong công ty còn một cuộc họp quan trọng cần anh chủ trì, nhưng lại thủy chung không có cách nào rời đi, cảm giác như chỉ cần nhìn cô từ xa cũng khiến anh có cảm giác an tâm!

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tô Úy mở túi giấy trên bàn ra, nhìn tài liệu bên trong, cô ngơ ngẩn, tài liệu tra được quả thật rất ít, đều là những nội dung cô đã biết từ trước! Điều này khiến cô hoài nghi có nên đòi lại tấm chi phiếu kia?

Khi đang định mở túi giấy còn lại, bên tai vang lên một giọng nói từ tính trầm thấp, “Tô tiểu thư?”

Tô Úy ngước lên thì nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng rất đẹp trai, nhưng trong nháy mắt hơi thở lạnh lùng đã bị anh che giấu, chỉ thấy khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm!

“Hạ tiên sinh!” Tô Úy lễ phép gật đầu với anh một cái, đặt túi giấy đang định mở sang một bên!

“Tôi ngồi đây được chứ?” Câu nói như muốn hỏi ý kiến, nhưng khi cô chưa kịp nói gì anh ta đã nhanh chóng ngồi xuống, trước sau cô đều bị đánh đòn phủ đầu không có quyền quyết định!

Tô Úy nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống trước mặt mình, khóe miệng giật giật, kể cả bây giờ cô nói không đồng ý thì anh ta sẽ đứng dậy sao? Nhất định là không thể!

Hạ Nam nhìn cốc cà phê trước mặt cô, từ từ mở miệng, “Bây giờ rất ít phụ nữ thích cà phê đen!”

Tô Úy hướng vè phía người đàn ông đối diện chép miệng, “Ai nói chọn cà phê đen thì phải thích uống cà phê đen chứ?” Trong giọng nói tràn đầy sự giận dỗi!

“Vậy cô thích uống gì? Tôi gọi giúp cô một ly!” Hạ Nam nhìn người phụ nữ đang giận dỗi trước mặt, mở miệng nhẹ nhàng nói!

“Đây là cà phê của quý khách!” đúng lúc ấy thì có một người chen ngang, nhìn nhân viên phục vụ trước mặt, Tô Úy đang định mở miệng lại nhăn lại!

Hạ Nam nhìn cô đang muốn nói lại thôi, lập tức không vui quét mắt nhìn nhân viên phục vụ! Nhân viên phục vụ bị ánh mắt lạnh lẽo thoáng chút không vui của anh liếc qua luống cuống để cà phê xuống, thoáng cái đã đi mất!

Tô Úy nhìn nhân viên phục vụ như nhìn thấy vật gì đáng sợ lắm vội vàng chạy đi, có chút không hiểu mở to hai mắt, nhìn người đàn ông đối diện, thấy anh ta cũng không có gì khác thường lại càng thêm khó hiểu!
Bình Luận (0)
Comment