Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 90

Xe vừa mời đến bệnh viện, cửa sau liền bị người kéo ra, Hạ Nam lấy chiếc áo khoác ngoài màu đen quấn chặt cho Tô Úy, nhẹ đặt cô xuống giường cứu hộ đã sớm chờ bên ngoài, nhân viên cứu hộ nhanh chóng đẩy cô vào bên trong bệnh viện, gương mặt tuấn tú tối tăm nặng nề, mu bàn tay nắm chặt đên nổi cả gân xanh, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch, toàn thân lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi!

Trên hành lang bệnh viện, bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy Tô Úy vào phòng cấp cứu, ý tá đi cuối cùng trước khi đóng cửa phòng cấp cứu còn thận trọng nhìn người đàn ông âm trầm bên ngoài cửa, nhìn ánh mắt lạnh băng ấy không nhịn được rùng mình một cái!

Hạ Nam lạnh lùng đứng trước cửa phòng cấp cứu, chăm chú nhìn phòng cấp cứu như muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong! Anh không để ý đến mình lúc này có bao phần nhếch nhạc, không để ý đến những giọt nước không ngừng nhỏ xuống từ trên người mình, không để ý bất kì kẻ nào.....

Không biết qua bao lây, trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó mấy bóng người vội vàng xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu.

Người mới đến cũng rất ăn ý không ai mở miệng, chỉ đứng cùng Hạ Nam nhìn chăm chú phòng cấp cứu.

Lạc Phàm, Tần Kiệt và Hoa Vi Thần nhìn quần áo lão đại đã dính nước, dưới chân anh thậm chí còn là một vũng nước lớn động lại, quay ra nhìn nhau bất đắc dĩ lắc đầu.

Dưới ánh đèn mờ trên hành lang bệnh viện, đoàn người lẳng lặng đứng trước cửa phòng cấp cứu, không có tiếng ồn ào, không một lời thì thầm, nếu có thì cũng chỉ là không khí im lặng đến quỉ dị, điều này khiến người ta cảm thấy một bầu không khí áp bức và khó thở trong đây!

Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một bác sĩ tầm tuổi trung niên vừa ra ngoài đã bị một nhóm người vây quanh, ông ngẩn người ra một lúc rồi mới mở miệng, “Bệnh nhân vì dính nước lạnh nên phát sốt, chúng tôi đã hạ sốt cho cô ấy, chỉ cần sáng mai hạ sốt là ổn, cũng không có gì đáng ngại cả!”, Ông thật sự không thể tưởng tượng được trong thời tiết lạnh lẽo như vậy, một cô gái yêu đuối lại có thể ngâm nước lạnh hơn mười phút thì sẽ xảy ra chuyện gì! Ông dám cam đoan, nếu trễ hơn nửa giờ nữa thôi thì cô bé này nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Quét mắt nhìn người trước mặt, ông không nói thêm gì nữa đi về phòng làm việc của mình! Dù không xem nhiều tin tức lắm nhưng ông cũng nhận ra chàng trai vừa ôm cô bé đang nằm trong phòng cấp cứu đến là chủ tịch tập đoàn Hạ thị - Hạ Nam!

Trong phòng bệnh, hoàng hôn hắt ánh sáng yếu ớt cuối ngày lên tường, Tô Úy nằm trên giường bệnh vì sốt cao mà mặt phiếm hồng, nhắm nghiền hai mắt, đôi môi nhấp nhẹ, tiếng hít thở đều đặn vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh!

Một bóng người đứng trước cửa số phòng bệnh, bóng lưng vững chãi mà cô đơn, ảm đảm, cánh tay rũ xuống đang nắm thật chặt, mơ hồ còn nhìn thấy cả gân xanh! Gương mặt tuấn tú phản chiếu trên cửa kính càng thêm tối tăm lạnh lẽo, đôi mắt đen như mực càng trở nên sâu đến không lường được!

Đưa tay lấy bao thuốc trong túi quần, đang chuẩn bị châm lửa thì ánh mắt vừa chạm đến bóng dáng trên giường bệnh, anh lại bỏ bao thuốc vào trong túi.

Chậm rãi xoay người lại, đi tới bên cạnh giường bệnh, an tĩnh nhìn cô gái đang ngủ say!

Nghĩ kĩ lại, chỉ trong một thời gian ngắn mà số lần Tô Úy vào bệnh viện đã không còn đếm được trên đầu ngón tay, nói cho cùng vẫn là anh không bảo vệ cô cho tốt! MUốn buộc chặt cô bên người mình nhưng tại sao vẫn luôn khiến cô bị tổn thương! Chuyện này khiến anh cảm thấy mình rất bất lực!

Từ lúc nào mà anh cảm thấy mình không đủ sức làm một chuyện như thế này?

Nghĩ tới đây khuôn mặt càng trở nên trầm lặng, đôi mắt đen càng thêm tự trách ân hận!

Mặc dù buổi lễ kỉ niệm ba mười năm thành lập tập đoàn Hạ Thị hôm qua không có nhà báo, nhưng vẻn vẹn chỉ trong một đêm, xã hội thượng lưu đều truyền tai nhau đầy đủ những chỉ tiết sự kiện diễn ra trong buổi lễ hôm qua, ví như chủ tịch tập đoàn Hạ thị cầu hôn Tổng giam đốc công ty quảng cáo Minh Nguyệt, xuất hiện người đàn ông thần bí chen ngang lời câu hôn của Hạ Nam.... ...

Tô CHí và Thẩm Khiết ở Bắc Kinh dĩ nhiên cũng nghe được chuyện cầu hôn trong buổi lễ tối qua, hai người lập tức gọi điện cho con gái muốn chứng thực chuyện này!

Nhưng bên kia điện thoại chỉ truyền đến một giọng nữ đều đều: Số mày quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!

“Sao rồi?” Tô Chí ngồi trên ghế salon hỏi vợ mình.

“Tắt máy!”

“Nếu không tí nữa em gọi lại thêm một cuộc đi, nếu không gọi được thì gọi cho Nguyệt nhi, hỏi xem chuyện bên đó là thế nào!”

“Ừm!”, Thẩm Khiết trầm tư nói tiếp, “Dạo gần đây em luôn có một dự cảm xấu, cứ có cảm giác sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay!”

“Em muốn nói đến thân thế của Úy Úy?”

“Ừm!”

“Yên tâm đi, không sao đâu! Đã nhiều năm như vậy, sẽ không có ai biết!”, Tô Chí an ủi vợ mình!

“Anh có nhớ không, một tháng trước khi Minh

Hiên gặp nạn đã hỏi chúng ta một chuyện rất kỳ lạ, thằng bé hỏi chúng ta nhóm máu của Úy Úy! Lúc ấy em cũng không nghĩ nhiều nhưng bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy không thích hợp!”

“ Hình như là vậy, lúc ấy anh cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ cũng cảm thấy có điểm kỳ lạ!”. Tô Chí trầm tư, mi tâm nhíu lại: “Yên tâm đi, sẽ không sao đâu!”

“ Nếu như Úy Úy biết anh không phải là cha nó, chỉ sợ con bé sẽ không chấp nhận nổi!”, Thâm Khiết lo lắng bất an nói.

…………

Trong góc bệnh viện, hai người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ.

“ Sao rồi?”, âm thanh trầm thấp khàn khàn của Hạ Nam vang lên.

“ Do cô ta đội mũ lưỡi trai nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng có lẽ cao tầm 1m68, hơi gầy!”, Lạc Phàm dừng lại một chút liếc mắt nhìn Hạ Nam sắc mặt không tốt, trên người vẫn mặc áo sơ mi đen tối qua, “ Tối qua trong hội trường có nhiều người qua, cũng đều không phải là nhân vật đơn giản nên không tra được!”.

Hạ Nam nghe xong chỉ gật đầu một cái.

“ Cậu nói có phải là do tớ bất tài không?” , khi Lạc Phàm cho là Hạ Nam sẽ không nói chuyện anh bỗng nghe thấy Nam đang tự trách mình!

“ Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi!”, Lạc Phàm an ủi vỗ vỗ vai Hạ Nam, cho dù lão đại tổ chức “ Tước Dạ” có cường đại như tế nào thì trên thực tế anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chỉ cần là người thì cũng sẽ có lúc mềm yếu! Mà điểm yếu lớn nhất của anh rõ ràng là người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh kia! Có lẽ Nam không biết rõ, nhưng mấy người anh em như anh biết rất rõ, chỉ cần là chuyện của Tô Úy, Nam lập tức sẽ biến mất năng lực phán đoán!

“ Sắp tới cậu đến Mĩ một chuyến, chuyện tổng bộ của tổ chức về thành phố A đi, như vậy sẽ dễ dàng triệu tập nhân lực hơn!”

“ Nam, cậu có thấy những chuyện gần đây xảy ra rất trùng hợp không? Đầu tiên là Tô Úy bị bắt cóc, sau đó bị vu khống là có quan hệ với Tổng giám đốc Thịnh Thế, bây giờ lại đến chuyện này. Rõ ràng đang có người muốn nhằm vào Tố Úy, hơn nữa chuyện hôm nay có thể chắc chắn kẻ đó muốn đẩy Tô Úy và chỗ chết! Nhưng vì nguyên nhân gì chứ, nhìn qua thì Tô Úy không thể đắc tội với bất kì người nào, đặc biệt còn là người muốn đẩy Tô Úy đến bước đường cùng !”, Lạc Phàm gật đầu một cái, nói ra suy nghĩ của mình!

Nghe được lời của Lạc Phàm, Hạ Nam hơi híp mắt, do dự một lúc mới mở miệng, “ Giúp tớ tra hoạt động của cô ấy lúc bị bắt cóc!” Dạo gần đây Tô Úy liên tiếp gặp chuyện không may khiến anh bất an, không hề suy nghĩ đến điểm quan trọng này! Bây giờ nhờ Lạc Phàm nhắc nhở anh mới nghĩ ra, chuyện này chắc chắn không đơn giản!

“ Tớ biết rồi!”, Lạc Phàm nghe lời của anh, hiểu rõ gật đầu, “ Còn đây là tư liệu về Sở Khiếu Nhiên, cậu xem đi!”. Nói xong liền lấy một tập tài liệu đưa cho Hạ Nam.

Hạ Nam nhìn tư liệu của Sở Khiếu Nhiên, chân mày nhíu chặt hơn, trong miệng lẩm bẩm, “ Tổ chức sát thủ “ Tiếu”?”

“ Chuyện của anh ta chỉ có thể tra ra đến thế, dường như anh ta có quan hệ rất tốt với tổ chức sát thủ này!”

Hạ Nam nhẹ gật đầu, khoát tay ý bảo Lạc Phàm đi trước.

Sau khi Lạc Phàm đi, anh đứng yên một chỗ đọc tất cả tài liệu về Sở Khiếu Nhiên xong thì cầm bật lửa đốt tất cả giấy tờ trong tay, ngọn lửa dần thiêu rụi tất cả, sau cùng chỉ còn một đống tro tàn dưới mặt đất.

Đứng tại chỗ ngây người một lúc, anh chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.

Mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy một bóng người đang ngồi bên cạnh giường bệnh, trong ánh mắt còn có sự khiêu khích và hận ý!

Hạ Nam híp mắt, không biến sắc quan sát người đàn ông trước mặt, mặc dù khuôn mặt của anh ta giống Diệp Phong đến sáu bảy phần nhưng khí chất lại rất khác nhau, nêu như Diệp Phong là con người thanh nhã lạnh nhạt thì người kia lại có ba phần lạnh lùng, bảy phần tàn độc, giữa hai lông mày mang theo sự tàn ác!Người như vậy rõ ràng là rất nguy hiểm!

Anh thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh nhìn người phụ nữ bên giương bệnh, thấy cô vẫn đang ngủ ngon, gương mặt cũng không còn đỏ ửng vì sốt như đêm qua, trán cũng không còn nóng nữa mới dần yên tâm!

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, anh mới chậm rãi mở miệng “ Xin chào, tôi là Hạ Nam!”, nói xong liền đưa tay ra.

“ Xin chào, chúng ta lại gặp lại!”, Sở Khiếu Nhiên cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh.

Hai người đàn ông âm thầm đọ sức, không ai buông tay! Ai cũng nhìn đối phương bằng sự lạnh lùng và khiêu khích!

Rất lâu sau, bọn họ mới buông tay ra!

Từ bàn tay đỏ ửng của hai người có thể nhận ra vừa rồi hai người đàn ông đã dùng sức thế nào!

Trước giường bệnh, hai người đàn ông lạnh lẽo nhìn đối phương!

Hạ Nam nhìn hận ý ngày càng rõ trong mắt người đàn ông đối diện, có chút không hiểu, nếu như anh nhớ không lầm, đây là lần thứ hai hai người gặp mặt!

Chỉ là đôi mắt này…hình như anh đã gặp qua ở đâu đó!
Bình Luận (0)
Comment