Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 97

Khi Hạ Nam về đến biệt thự đã là mười giờ tối, nhìn cả biệt thự tối đen như mực, anh có chút mất mát thở dài, có lẽ hôm nay cô chưa về đây! Bình thường Tô Úy sẽ không ngủ sớm như vậy, mà đèn phòng ngủ của cô không bật thể hiện cho việc cô không có ở đây!

Đi vào trong phòng khách, Hạ Nam không bật đèn, quen đường đi đến bên tủ rượu rót ra một ly rượu đỏ, xoay người ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt trước cửa sổ.

Hạ Nam có chút nhức đầu vuốt ve trán mình, sau đó đổ tất cả chất lỏng màu đỏ vào trong miệng!

Chỉ cần nửa tháng nữa là đến hôn lễ của hai người rồi, nhưng lo lắng trong lòng anh ngày càng rõ ràng! Điều anh có thể làm bây giờ là dùng hôn lễ để uy hiếp tất cả những người đó! Đối với những người cố gắng làm tổn thương bảo bối của anh, anh quyết sẽ không nương tay, nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết!

... ........

Đặt ly rượu xuống, anh đứng dậy đi lên lầu, dừng chân trước phòng ngủ của cô, thep thói quen đẩy cửa bước vào! Anh cảm thấy không khí lạnh như ập vào người mình, đèn đường mờ sáng hắt vào trong phòng ngủ, khiến anh nhìn thấy tấm cửa kính sát đất! Anh đi vào đóng tất cả cửa sổ, đang định đi ra thì đột nhiên anh nhìn quanh một vòng!

Lúc nhìn đến góc phòng ngủ anh chợt nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi đó, anh vội bước lên bật đèn!

Ngồi xổm xuống, ôm cô gái nhỏ bé vào trong ngực, anh cảm thấy nhiệt độ lạnh băng trên người cô thì càng ôm cô chặt hơn! Chỉ thấy đôi mắt cô đỏ ngầu, trên gương mặt tràn đầy dấu vết của nước mắt đã khô!

Anh cẩn thận từng ly từng tý ôm cô lên giường!

Cho đến khi đặt cô xuống, cô mới lấy lại tinh thần, mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn Hạ Nam, dáng vẻ giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi!

“Anh về rồi sao?”, Giọng nói khàn khàn vang lên rất nhỏ, trên mặt hiện lên một nụ cười, chỉ là nụ cười ấy thoạt nhìn cũng thấy rất miễn cưỡng!

“Sao vậy?”, nhìn thấy cô cười còn khó coi hơn lúc khóc, anh theo bản năng nhíu mày!

“Em....không sao hết! Em muốn đi ngủ!”, nói xong liền đắp chăn quay lưng về phía anh rồi nằm xuống!

“Được rồi! Em ngủ trước đi, anh đến thư phòng sắp xếp một chút tài liệu!”, anh biết cô đang giấu anh điều gì đó, bây giờ anh nhất định phải xem đó là điều gì!

Tô Úy nghiêng người khẽ gật đầu, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cô mới ngồi dậy, vùi đầu thật sâu vào trong khuỷu tay, đôi mắt mất hồn nhìn chằm chằm túi xách trên ghế.

Lòng hiếu kỳ đáng chết! Cô chưa bao giờ ghét lòng hiếu kỳ của mình giống như lúc này! Tại sao cô lại muốn mở túi giấy để rồi nhìn thấy bản xét nghiệm AND chết tiệt kia chứ?”

Tại sao có thể như vậy? Cô không phải là con đẻ của ba mẹ, không phải là em gái của anh hai, vậy rốt cuộc cô là ai?

Thời khắc cô nhìn thấy hai bản xét nghiệm kia, cô tự nhủ với chính mình, nhất định là sai rồi, làm sao có thể như vậy được? Nhưng sự thật bày ra ngay trước mắt, có muốn ngụy biện thế nào cũng không được nữa rồi!

Trong thư phòng cuối hành lang, Hạ Nam vừa mới đóng cửa lại, liền lấy điện thoại ra gọi điện, chờ bên kia nhận máy, anh liền mở miệng: “Lập tức điều tra xem chiều nay sau khi cô ấy rời khỏi cửa hàng áo cưới đã đi đâu, gặp những ai, tra được thì gọi điện cho tôi!”

Sau khi cúp máy, Hạ Nam ngồi đằng sau bàn làm việc, ném bừa điện thoại lên bàn đọc sách!

Đỡ gáy, híp mắt nhìn lớp sương mù mỏng manh qua cửa sổ kính, tất cả đều có vẻ mông lung mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy đèn đường mờ mờ và bóng đêm bao phủ khắp nơi!

Chỉ chốc lát sau, điện thoại bị anh ném trên bàn đổ chuông, anh cầm điện thoại lên nghe, nghe tin tức bên kia tra được, sắc mặt trở nên âm trầm, đến khi bên kia báo cáo xong, anh nhẹ đáp một tiếng rồi cúp máy!

Sở Khiếu Nhiên? Tại sao lại là anh ta? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây?

Hạ Nam cho rằng vì Sở Khiếu Nhiên đưa cô đến bệnh viện mới khiến Tô Úy thành ra như thế, nhưng anh nào biết được nguyên nhân chính là hai bản xét nghiệm DNA kia.

Hạ Nam phiền não ngồi trên ghế hút thuốc, chỉ chốc lát sau, xung quanh anh đã phủ đầy khói thuốc trắng mờ mờ, trong gạt tàn cũng chất đầy đầu lọc và tàn thuốc lá!

Chờ đến khi anh quay về phòng, Tô Úy đã co người ngủ say từ lúc nào rồi, trên gương mặt còn vương đầy nước mắt! Anh bất đắc dĩ thở dài, điều chỉnh tư thế ngủ đắp kín chăn cho cô, rồi đi vào phòng tắm!

Năm ngày sau, khách sạn năm sao cao cấp trong trung tâm thành phố A đang cử hành một bữa tiệc đính hôn cực lớn, đây là bữa tiệc đính hôn của người đàn ông tài tuấn (tài giỏi + anh tuấn), cùng con gái của tập đoàn Doãn Thị - Doãn San San!

Trong phòng nghỉ rộng rãi, Doãn San San ngồi trước gương, mặc cho người tạo mẫu trang điểm cho cô ta, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy ý cười, rốt cuộc hai người bọn họ cũng đã đính hôn, đợi ba năm cuối cùng cũng có ngày này!

Chỉ là cô ta không biết mình đang phải đối mặt với số mạng gì, không phải người xưa đều nói “làm điều ác tất phải trả giá” sao! Những việc làm trước đây của cô ta nhất định sẽ khiến cho bữa tiệc hôm nay trở nên đặc sắc!

Trong đại sảnh rực rỡ với những gam màu xanh vàng, vai nam chính là Diệp Phong đang bước vào chào hỏi khách mời, chỉ là anh ta cảm thấy hôm nay có rất nhiều người nhìn mình rất quái dị, về phần tại sao, chính anh ta cũng không hiểu nổi.

Trong phòng ngủ biệt thự của Hạ Nam

“Ưm....”

“Bảo bối, chúng ta phải dậy thôi!”, Hạ Nam êm ái lắc lắc thân thể mềm mại của cô, cố gắng gọi Tô Úy dậy: “Người ta đã mời em đến tiệc đính hôn rồi đấy, em mà không dậy thể nào cũng đến muộn cho mà xem!”

... ...... ....

Thấy cô vẫn không có phản ứng, Hạ Nam giảo hoạt cười cười, nhẹ nói: “Em mà không dậy, anh sẽ hôn em đấy!”. Nói xong liền rời môi lên cần cổ trắng nõn của cô, nhẹ nhàng mút lấy.

“Ư”, cô gái đang vùi mình trong chăn cảm thấy cổ khác lạ, nhẹ than một tiếng, sau đó mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt chính là đỉnh đầu phóng đại.

“Hạ Nam, anh làm gì đấy?”, bàn tay bé nhỏ không xương đẩy lồng ngực của anh, ngoài miệng không vui gầm gừ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, hung hăng nhìn anh chằm chằm! Người đàn ông này sao lại như vậy, cả ngày lẫn đêm đều muốn làm chuyện này!

“Bảo bối, oan cho anh quá, anh chỉ gọi dậy thôi mà em chẳng có phản ứng gì cả, mà bữa tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, em mà còn không dậy nhất định sẽ muộn mất, cho nên anh mới....”, Hạ Nam nhìn đôi mắt có thể phun ra lửa của cô, nước mắt lưng trong giải thích, gương mặt tuấn tú còn mang theo sự uất ức.

“Đều tại anh....”, cầm chiếc đồng hồ đeo tay để trên tủ đầu giường lên nhìn, ảo náo rống lên rồi kích động vén chăn muốn xuống giường, nhìn thấy trên da mình những dấu vết khả nghi lại tiếp tục rống to: “Aaaaa, cái tên khốn kiếp này, bây giờ em mặc lễ phục kiểu gì đây?”

“Bảo bối, chú ý hình tượng chú ý hình tượng....! Để anh tìm đồ có thể che kín cho em mặc là được chứ gì!”, nói xong liền chột dạ đi tìm đồ cho cô mặc.

Chờ đến khi hai người đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong đã là chuyện của một tiếng sau!

Tô Úy nhìn bộ quần áo màu xanh dương nhạt bao kín lấy mình trong gương, khóe miệng liền giật giật!

“Bảo bối, chúng ta đi thôi!”

“Chúng ta?”

“Đúng vậy, chúng ta!”, nói xong liền ôm cô đi ra ngoài!

... ......

Từ buổi tiệc mừng sinh nhật tập đoàn Hạ thị làn trước, Tô Úy và Hạ Nam trở thành đối tượng được đàm tiếu nhiều nhất trong các buổi tụ họp! Mà mấy ngày gần đây lại nghe tin hai người muốn kết hôn, ao ước ghen tị đều có đủ!

Cho đến khi Tô Úy và Hạ Nam sánh đôi xuất hiện tại đại sảnh, liền đưa tới một hồi ồn ào, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của nam chính ngày hôm nay – Diệp Phong! Anh ta men theo tầm mắt của mọi người nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cao quý kia ôm lấy người phụ nữ ở bên cạnh anh ta ròng rã ba năm đi đến bên này! Cho tới giờ phút này, anh ta mới phát hiện thực ra mình không hề hiểu người con gái ấy, thì ra cô ấy cũng có thể cười nghiêng nước nghiêng thành như vậy mà không phải là bộ dạng đối phó, khiến cho người ta không hiểu nổi tâm tư của cô!

“Quả nhiên là trai tài gái sắc!”

“Nghe nói hai người đó sắp kết hôn, thật là xứng đôi!”

... ......

Đối với những ánh mắt và sự bàn tán bình luận kia, Tô Úy nghe được liền ghé vào tai anh nói: “Sao em cảm thấy như chúng ta đang đến sở thú vậy?”

“Vậy hóa ra em đang nói chúng ta là động vật sao?” Hạ Nam nghe lời của cô,....khóe miệng giật giật!

“Không phải, ý em muốn nói bọn họ là động vật, chúng ta là người bình thường!”

Diệp Phong nhìn bọn họ thân mật như vậy, cảm thấy mắt có chút đau nhói, anh ta nắm chặt tay, ẩn nhẫn kích động trong nội tâm!

Cho đến khi hai người đi đến trước mặt anh ta, nói chính xác hơn là bọn họ, bởi bên cạnh anh ta lúc này còn có người con gái sẽ kết hôn cùng anh ta – Doãn San San!

“Chúc mừng hai người!”, Tô Úy nhìn chủ nhân bữa tiệc hôm nay, từ tận đáy lòng nói! Đối với người đàn ông này, cô thích anh ta ba năm, nhưng trên thế giới này quá khứ, hiện tại và tương lai đều được phân định rất rõ ràng, mà anh ta đã là quá khứ, không phải là hiện tại và tương lai của cô.

“Cám ơn!”, không đợi Diệp Phong nói chuyện, Doãn San San liền trả lời, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ngọt ngào!

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi cô đổ chuông, cô khẽ gật đầu, xoay người sang chỗ khác nghe điện thoại!

Nhận điện thoại xong, trên mặt Tô Úy lộ vẻ vui mừng, sau đó quay sang nói với Hạ Nam: “Vừa rồi chị dâu gọi đến báo anh hai có dấu hiệu tỉnh lại, bây giờ em muốn vào bệnh viện!”

Nghe được lời của cô, đầu tiên Hạ Nam ngẩn ra, ngay sau đó theo thói quen vuốt nhẹ tóc cô, không để ý bên cạnh còn có những người khác!

“Thật xin lỗi, anh Diệp, cô Doãn, chúng tôi có việc gấp phải đi trước! Chúc mừng hai người!”, Nói xong không đợi bọn họ trả lời, liền dắt người phụ nữ bên cạnh đi ra ngoài hội trường, mà mọi người cũng rất tự giác nhường lối cho hai người!

Diệp Phong nhìn hai bóng người biến mất trong tầm mắt, mãi một lúc lâu mà không lấy lại được tinh thần!

“Phong!”, Doãn San San nhẹ giọng gọi anh ta, bàn tay siết chặt, trong lòng phẫn hận không dứt!

Diệp Phong lấy lại tinh thần, Tiêu Chính Nam đi tới đây, ghé vào bên tai anh ta nói nhỏ một câu, vẫn không quên liếc mắt nhìn người phụ nữ mềm mại bên cạnh!

Nghe Tiêu Chính Nam nói xong, sắc mặt Diệp Phong trở nên âm trầm, liếc nhìn Doãn San San bên cạnh, rồi xoay người đi về hướng phòng nghỉ.

Doãn San San kinh ngạc nhìn Diệp Phong rời đi, đột nhiên có một dự cảm xấu nổi lên, rồi lập tức đi theo.....
Bình Luận (0)
Comment