Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 99

Phòng cà phê tầng hai khách sạn Thịnh Thế, bố cục tuyệt đẹp, trang trí thanh lịch, khung cảnh yên tĩnh!

Trong góc phòng, hai bóng người ngồi đối mặt nhau, từ khi hai người ngồi đó, trừ lúc gọi cà phê ra thì không ai nói thêm một câu nào, hai người chỉ ngồi yên lặng, thỉnh thoảng bưng tách cà phê trước mặt thưởng thức, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hai người tản ra một điều gì đó khiến người khác không thể rời mắt.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ngay, khi hai người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt của họ nhuốm đầy những muộn phiền của quá khứ, giống như nhớ lại điều gì đó mà ánh mắt trầm xuống!

Lăng Hải là người đầu tiên thu lại tầm mắt, nhàn nhạt hỏi thăm: “Tử Yên có khỏe không?”, vào giây phút này trên người ông ta không còn chút nào tung tích của sự lăn xả trên thương trường và hơi thở bén nhọn âm trầm của thường ngày nữa, mà trên khuôn mặt ấy chỉ còn xót lại sự bất đắc dĩ và ưu thương, bước đi của thời gian in rõ dấu trên khuôn mặt tang thương nhàn nhạt!

Nghe được lời của ông ta, bàn tay gác lại trên bàn Mộ Thần Huyễn thu lại rất nhanh, giống như đang trầm tư suy nghĩ, đôi mắt rũ xuống, gương mặt tuấn tú thành thục khẽ rối rắm, ngay sau đó môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt tang thương vang lên: “Cô ấy đã rời bỏ tôi từ nhiều năm trước rồi!”, khi nói câu này, trên khuôn mặt ông nhuốm đầy sự bi thương và cô đơn không ngừng!

“Có ý gì vậy?”, Nghe được lời của ông, Lăng Hải không khỏi cảm thấy nghi ngờ, bởi năm đó Tử Yên theo ông ta sang Mĩ, nhưng bây giờ ông ta nói vậy là có ý gì?

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

“Sau khi đến Mĩ, chúng tôi đã kết hôn, cuộc sống trôi qua rất tốt, cho đến một ngày trong một trận cãi vã, cô ấy đã bỏ nhà ra đi, sau đó cho dù tôi đã cho rất nhiều người đi tìm, nhưng cũng không thể tìm được, cho đến không lâu trước đây tôi mới biết tin cô ấy vì khó sinh mà qua đời, nhưng tôi lại tra được trước khi mất cô ấy đã sinh được một bé gái, cho nên lần này tôi về đây là để tìm đứa bé ấy!”.

Giọng nói lạnh nhạt nhưng tang thương vang vọng trong không gian, khi nói đến đây, chính ông cũng rơi vào sự tự trách, nếu năm đó hai người không cãi nhau, có lẽ tất cả sẽ không như bây giờ, Tử Yên cũng có khả năng còn sống, một nhà ba người bọn họ sẽ cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc!

“Cậu nói cô ấy qua đời?”, Lăng Hải không dám tin hỏi lại, dù thế nào ông cũng không dám tin người con gái dịu dàng thanh nhã ấy đã không còn trên thế gian này nữa, tại sao có thể như vậy?

Chỉ có thể đổ cho sự đời khó đoán! Tựa như ban đầu chính ông cũng cho rằng mình sẽ ở bên cạnh Tử Yên cả đời vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Mộ Thần Huyễn nhàn nhàn gật đầu, đôi mặt lạnh bạc kia từ từ trở nên thâm trầm!

Sau đó hai người không tiếp túc nói chuyện nữa, chỉ yên lặng trầm tư!

Suy nghĩ của hai người đều trở về hai mươi mấy năm về trước, lúc đó bọn họ vẫn còn trẻ, mà cô cũng vẫn còn sống đứng trước mặt bọn họ, cùng bọn họ cười nói!

Năm đó ba người cùng lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã là ba người bạn tốt, dĩ nhiên giữa bọn họ cũng không ngoại lệ nảy sinh những tình cảm khác ngoài tình cảm bạn bè, ban đầu là Hóa Tử Yên thích Lăng Hải Thiên, Lăng Hải Thiên cũng thích Hóa Tử Yên, nhưng năm đó có mẹ ruột của Lăng Tuyết Nhi xen vào, mà khiến Hóa Tử Yên và Lăng Hải chia tay!

Mà Mộ Thần Huyễn lúc ấy cũng thích Hóa Tử Yên, nhưng vì Lăng Hải Thiên là bạn tốt của mình nên không chen vào quan hệ của hai người, cho đến khi Lăng Hải Thiên và mẹ của Lăng Tuyết Nhi kết hôn, ông mới cầu hôn với Hóa Tử Yên! Sau khi Tử Yên đồng ý, hai người liền sang Mĩ, tại đây ông gây dựng nên công ty Quốc tế M nổi danh khắp trong và ngoài nước, trở thành một thương nhân nổi danh trên toàn thế giới!

Thật ra những ngày hai người mới đến nước Mĩ cũng không dễ dàng gì, dù sao trong mộ môi trường cạnh tranh mạnh mẽ như vậy, nếu muốn gây dựng nên cơ nghiệp của riêng mình không phải việc dễ dàng gì.

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Cuối cùng Mộ Thần Huyễn cũng thành công, mà Hóa Tử Yên vẫn tận tâm chăm sóc ông, cuộc sống hai người cũng được coi là mỹ mãn.

Cho đến một ngày ông uống say, ông và Tử Yên cãi nhau một trận, Tử Yên nhân lúc ông say khướt liền trốn đi! Chính ông cũng không dám nghĩ rằng đó là lần cuối hai người gặp nhau, ông trời không cho ông lấy một cơ hội để ông đền bù cho Tử Yên!

Sau khi tỉnh lại, ông đã cho rất nhiều người đi tìm, nhưng đều không có kết quả gì, nhiều năm như vậy nhưng ông vẫn không ngừng tìm kiếm, cô ấy tựa như không khí biến mất không còn chút dấu tích gì! Cho đến trước đây không lâu, khi về đến thành phố A ông vô tình có được tin tức của cô ấy, nhưng không ngờ tin tức truyền về cũng là cô bởi vì khó sinh mà đã qua đời!

Ông không thể ngờ rằng hai người cứ như vậy mà không bao giờ gặp nhau nữa, mà ông cũng không còn cách nào để bù đắp cho cô ấy nữa rồi! Ông thừa nhận năm đó mình quá ích kỉ, bởi vì trong lòng cô ấy vẫn còn Lăng Hải Thiên ở thành phố A, nên mới uống say rồi cãi nhau với cô!

Có lẽ ông vĩnh viễn sẽ không biết rằng, khi Hóa Tử Yên đồng ý lấy ông rồi đi theo ông đến nước Mĩ xa xôi, đã là thể hiện cô đang nỗ lực quên đi người đàn ông đã có gia đình kia, đang nỗ lực yêu ông! Thật ra thì yêu người đàn ông đã không khó khăn chút nào, thật sự không khó, sau đó không lâu, Hóa Tử Yên phát hiện mình đang dần dần quên đi người đàn ông đã có gia đình kia, còn ông đang từ từ bước vào trong lòng cô!

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Chỉ là cô không thể ngờ người đàn ông mà cô yêu thương không tin tưởng mình, Hóa Tử Yên từ trước đến giờ là người kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ấy không cho phép cô cúi đầu, cho nên sau khi ông say rượu, cô liền sắp xếp hành lý trốn đi! Nhưng cô lại phát hiện ra mình không hề có chỗ nào để đi trong cái thành phố xa lạ này, cho nên liền mua vé máy bay về thành phố A.

Khi trở lại thành phố A cô mới phát hiện ra, người mà cô chân chính quen biết cũng chỉ có Lăng Hải Thiên, nhưng cô không muốn làm phiền anh ta, quan trọng hơn nếu anh ta biết rồi, Một Thần Huyễn cũng sẽ biết! Mà cô không nghĩ sẽ nhanh tha thứ cho Một Thần Huyễn như vậy.

Vì đi quá vội vàng nên cô không mang theo thẻ, trong túi cũng chỉ có không đến một vạn tệ, mà bây giờ tiền đã hết sạch cả rồi! Việc cấp bạch lúc này là cô cần một công việc, nếu không chưa đến hai ngày nữa cô sẽ phài chịu chết đói.

Bởi vì cô vừa không có bằng đại học vừa không có kinh nghiệm làm việc, nên không có công ty nào muộn nhận cô! Cô đến một khách sạn trong một thị trấn nhỏ của thành phố A làm công việc phục vụ, bao ăn bao ở, tiền lương cũng tạm đủ cho cô tiêu! Không lâu sau, cô phát hiện mình đã mang thao, chuyện này khiến cô vừa mừng vừa sợ, nhưng thời gian đã lâu như vậy mà anh ấy vẫn chưa tìm đến, nghĩ đến đây liền cảm thấy uất ức, quyết định ở đây sinh con!

... ...... ...

“Đã tìm được đứa bé kia chưa?”, mãi lâu sao, Lăng Hải Thiêm lại mở miệng!

“Đã tìm được, nhưng vẫn còn đang xác minh!”

“Người cậu nói không phải là....!”, trong đầu Lăng Hải Thiên thoáng qua gương mặt thanh lệ lạnh nhạt kia, quả thật gương mặt ấy giống hệt Hóa Tử Yên năm đó, cho nên lần đầu tiên thấy con bé, ông đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng thật sự là con bé sao?

“Cậu đã gặp con bé sao?”

“Đúng vậy, con bé là con gái của bạn tôi!”

... .......

Thật ra thì cái thế giới này cũng có lúc thật nhỏ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người như vậy, có lúc thế giới này lại vô cùng lớn, tìm tìm kiếm kiếm lâu như thế nhưng cũng không tìm được người muốn tìm!

Phòng làm việc của Tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Nguyệt!

Bên trong yên tĩnh, Tô Úy mặc bộ đồ công sở màu đen đang ngồi trước bàn làm việc xử lí tài liệu! Bởi vì sắp tới sẽ đến ngày bản thiết kế giữa hai công ty đi vào thi công, nên tài liệu chất thành đống, nhân lúc có thời gian cô liền tranh thủ làm cho xong!

Điện thoại bị vứt bừa trên bàn đột nhiên đổ chuông, Tô Úy giống như không nghe thấy tiếp tục làm việc, cho đến khi thật sự không chịu nổi nữa, nhìn cũng không thèm nhìn đưa tay nhận máy, một tay khác tiếp tục xử lí tài liệu.

“Chào cô, cô Tô”, giọng nói êm ái bên kia truyền tới khiến Tô Úy khẽ cau mày!

“Cô là Quý Thiên Nhu?”, liếc nhìn dãy số xa lạ, Tô Úy thả tập tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, không nhanh không chậm nói xong, chỉ là trên gương mặt lạnh nhạt thoáng qua sự lo lắng mơ hồ!

“Trí nhớ của cô Tô thật tốt!”, Bên kia vang lên tiếng cười của Quý Thiên Nhu, lại khiến Tô Úy không khỏi có chút khẩn trương.

“Cô tìm tôi có chuyện gì không?”, nếu cô nhớ không lầm, quan hệ giữa hai người không tốt đến mức có chuyện để nói như thế này chứ?

“HÌnh như cô Tô vẫn đang muốn điều tra việc Tô Minh Hiên bị bắn một tháng trước đúng không?”

“Sao cô biết được?”. Tô Úy nghe bên kia nói chuyện, lo lắng trong lòng càng thêm rõ ràng, mi tâm cau chặt lại thành một chỗ!

55

“CÔ không cần quan tâm vì sao tôi lại biết, nếu cô muốn biết đáp án, nửa tiếng nữa, đến cửa hàng đồ Tây đối diện tập đoàn Hạ thị, không gặp không về!”, rồi lập tức cúp máy.

Tô Úy nghe tiếng tút tút truyền tới, bàn tay siết chặt điện thoại, đôi mắt trong suốt trở nên âm trầm, tựa hồ đang đấu tranh! Cô biết rõ đây có thể là bẫy rập, nhưng cô lại do dự, cô muốn biết đáp án!

Đầu tiên thám tử đưa cô hai túi giấy, nhưng một túi lại biến mất !Khi cô muốn tìm lại anh ta, thì phát hiện người kia đã biến mất! Sau đó cô tìm người khác điều tra, nhưng không thể tìm thêm một dấu vết gì!

Chỉ thoáng từ chối mấy giây, cô liền cầm điện thoại và di động chạy ra khỏi phòng làm việc!
Bình Luận (0)
Comment