Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 188

Người đến nhìn thấy trước mặt đứng nhiều người như vậy, thì hơi nghiêng người, nhường đường, lúc Lăng Mạt Mạt với nhân viên làm việc đi qua, lơ đãng nghiêng đầu, ngay sau đó cảm thấy thế giới này thật nhỏ để cho người ta cảm thấy không kịp đề phòng như vậy.

Nơi xa đều là ánh sáng chói lọi, làm cho nơi này cũng không sáng ngời như thế, người đàn ông mặc toàn thân tây trang sạch sẽ, mái tóc đen mềm mại có chút đung đưa, có thể bởi vì vừa mới đi đường có chút nhanh, hơi thở có chút loạn, cánh môi có chút hồng, hơi cong, mang theo nụ cười ấm áp thân thiết.

Lục Niệm Ca như vậy, Lăng Mạt Mạt đã quá quen thuộc.

Người con trai dịu dàng như nước.

Ngực Lăng Mạt Mạt, mơ hồ truyền đến một trận đau đớn, cô đi theo nhân viên làm việc, cứng đờ đi về phía trước, từng bước từng bước đến gần Lục Niệm Ca.

Lục Niệm Ca như ánh mặt trời, rất thanh tú, người con trai thoạt nhìn rất sạch sẽ này, rất có lễ phép đứng ở một bên, một tay giữ cửa, chờ nhóm người Lăng Mạt Mạt đi qua, tự nhiên cũng nhìn chăm chú vào những nhân viên làm việc đi ngang qua, hắn cười nhạt, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi qua, dáng vẻ rất thân thiện.

Trên mặt Lăng Mạt Mạt rất bình tĩnh, cô đạp giày cao gót, khi từng bước một đi đến bên cạnh Lục Niệm Ca, đúng lúc Lục Niệm Ca cười nhạt, nhìn về phía cô, lập tức ánh mắt Lục Niệm Ca hơi dừng một chút, nhẹ nhàng nhíu mày, là cô ấy.

Thật không ngờ cô gái này một thời gian trước đến biệt thự ở trước mặt anh nói một số câu anh căn bản nghe không hiểu, hôm nay lại ở chỗ này gặp lại cô quay phim hay quay quảng cáo?

Trong đầu Lục Niệm Ca không ngừng nghi ngờ, đợi đến khi anh ta hoàn hồn, một số người kia, đã đi qua hết bên cạnh anh ta.

Lục Niệm Ca theo bản năng quay đầu, đúng lúc thấy Lăng Mạt Mạt đứng ở trước thang máy, dáng vẻ chờ đợi, mái tóc dài cô buông xuống ở phía sau lưng, mặc một chiếc váy màu trắng, trên cổ tay đeo một dây truyền trân châu, gò má an tĩnh vui tươi, một cô gái rất đẹp, Lục Niệm Ca không nhịn được có chút xuất thần, nhất thời, quên dự tính ban đầu mình đến đây.

“Lục tiên sinh, ngài đã tới?” Tô Thiến ôm một tập giấy A4 vội vội vàng vàng đi về bên trong, đột nhiên nhìn thấy Lục Niệm Ca đứng ở cửa ngẩn người, thì cười chào hỏi.

Lục Niệm Ca hoàn hồn, thấy Tô Thiến, thì gật đầu.

“Chị Giản ở chỗ đó.” Tô Thiến dùng cằm chỉ một phương hướng, Lục Niệm Ca nghiêng đầu, nhìn thấy Giản Tình Hân đang trao đổi với một diễn viên nam, “Lục tiên sinh, tôi dẫn người đi qua.”

Tô Thiến vừa nói, vừa đi về phía Giản Tình Hân.

Lục Niệm Ca theo bản năng quay đầu, lại nhìn về phía cửa thang máy, đúng lúc thấy bóng dáng Lăng Mạt Mạt bước vào thang máy, bởi vì đi đường, làn váy màu trắng hơi bay lên, mãi cho đến người bên ngoài thang máy, đã tiến vào hết, Lục Niệm Ca mới quay đầu về, đi theo phía sau Tô Thiến, về phía Giản Tình Hân.

“Chị Giản, Lục tiên sinh đến.” Tô Thiến cầm trong tay giấy A4 đặt ở trên bàn, nói với Giản Tình Hân đang đứng ở một bên trao đổi người khác.

Giản Tình Hân nghe Tô Thiến nói, nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Niệm Ca, lập tức dịu dàng cười, rồi sau đó, lại xoay người, nói với người đứng ở trước mặt mình: “Thật ngại, xin chờ chút.”

Rồi sau đó, thì xoay người, nện bước nhảy nhót đi đến bên cạnh Lục Niệm Ca, vươn tay, kéo cánh tay của hắn, nghiêng đầu, tươi cười nũng nịu: “Niệm Ca, sao anh lại tới đây? Cũng không gọi điện thoại cho em trước.”
Bình Luận (0)
Comment