Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 302

Lý Tình Thâm cũng hơi thở hổn hển, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, đáy mắt tản ra ánh sáng chói lọi.

Lục Niệm Ca không nhịn được đã quay đầu, cô gái xinh đẹp đến không chân thật đó đứng ở trước mặt người đàn ông, khóe môi hơi giương lên, nụ cười nhạt bộc lộ ra ngoài, ánh mắt của cô sáng lên, bởi vì khiêu vũ kịch liệt, nên trên mặt cô như có một tầng nước bao phủ, từ góc của Lục Niệm Ca nhìn sang, cực kỳ giống ánh sáng của sự hạnh phúc.

Một màn như vậy, xinh đẹp đến chói mắt.

Đâm vào mắt Lục Niệm Ca làm anh cực kỳ đau đớn, anh không nhịn được liền quay mặt đi.

Sau đó toàn bộ đèn trong đại sảnh ở “Hoàng cung” đột nhiên trở nên sáng rực, chiếu sáng vẻ mặt mỗi người ở đây làm nó trở nên rõ ràng, chân thật.

Lục Niệm Ca không dám tưởng tượng, vào giờ phút này, trên mặt của anh, rốt cuộc là như thế nào.

Trong lúc bất chợt, anh cảm thấy ở trong căn phòng này cực kì khó chịu, anh có chút thở không nổi, trong nháy mắt liền đứng lên.

Giản Thần Hi kéo tay của anh, lo lắng hỏi: “Niệm Ca, anh làm sao vậy?”

“Không có việc gì, anh đi toilet một chút.” Lục Niệm Ca nói xong một câu như vậy, đầu cũng không quay lại lập tức đi tới toilet.

Dường như bóng lưng của anh vẫn dịu dàng như vậy, giống như thiếu niên phong thái hiên ngang đứng dưới ánh mặt trời năm đó, nhưng chỉ có trời mới biết, đáy lòng của anh, đã sớm chao đảo khi đi trên con đường này.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm đi xuống sàn nhảy, lập tức bị người người chen chúc tiến lên phía trước để nâng ly chào hỏi.

Lăng Mạt Mạt trở về trong góc, hành động đầu tiên chính là tìm điện thoại di động ở trong túi xách của mình, lại phát hiện không có cuộc gọi lại của Enson, đáy lòng của cô không nhịn được có hơi mất mác, lập tức buồn bực ngồi ở chỗ đó, cắn ống hút, uống rượu, ở phía xa là một mảnh ồn ào, cô không ngừng nghịch điện thoại di động, nhiều lần muốn tự gọi cho Enson một cuộc điện thoại, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng định đã tắt điện thoại di động, muốn đi tới vườn hoa nhỏ phía sau “Hoàng cung” hóng mát một chút.

Trong vườn hoa nhỏ yên tĩnh không người, Lăng Mạt Mạt nhàn nhã ngồi ở trên xích đu.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, nhưng trong lòng lúc nào cũng chú ý tới điện thoại di động của mình, cơ bản không có chú ý tới ở đằng xa có một bóng dáng đang từ từ đến gần cô.

Lăng Mạt Mạt lại cúi đầu một lần nữa, lúc lấy điện thoại di động ra nhìn, phát hiện dien*dan^le$quy@don trước mặt mình có một đôi giày da, cô nhíu mày, lập tức theo đôi giày kia nhìn lên trên, sau đó thì thấy một gương mặt quen thuộc.

Đáy mắt Lăng Mạt Mạt bỗng dưng lạnh lẽo, trong nháy mắt thái độ cũng trở nên hơi lạnh nhạt, chưa hề mở miệng nói chuyện.

Lục Niệm Ca nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Lăng Mạt Mạt, do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng kêu lên tên của Lăng Mạt Mạt: “Mạt Mạt.”

Lăng Mạt Mạt hơi nheo mắt, Mạt Mạt?

Lúc trước không phải mở miệng hay ngậm miệng cũng gọi là Lăng tiểu thư hay sao?

Bên môi Lăng Mạt Mạt không nhịn được hơi cười lạnh. Cũng không thèm nhìn Lục Niệm Ca một cái, đáp lại: “Lục tiên sinh.”

Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm khuôn mặt gần mình trong gang tấc, trước kia, không có cảm giác gì, nhưng lúc trí nhớ được khôi phục, lại cảm thấy khuôn mặt quen thuộc này làm cho đáy lòng anh run rẩy, anh trầm mặc một hồi, mở miệng: “Dạo này em có khỏe hay không không?”
Bình Luận (0)
Comment