Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 339

“Không có anh, kết cục của em chỉ là một màu đen, nếu như kết cục ,àu đen đó đáng sợ như vậy, không bằng giữ anh ở lại bên cạnh, dù sao cũng không có chuyện gì đáng sợ hơn việc mất đi anh !”

Khi Giản Thần Hi nói những lời này, ánh mắt mang theo sự đau đớn, cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn ngào, nhưng cô vẫn nói từng chữ rõ ràng.

Lục Niệm Ca cũng nhìn cô, tầm mắt thâm trầm, thủy chung không nói lời nào.

Thật ra thì Lục Niệm Ca đối với Giản Thần Hi không phải không có tình cảm, anh xảy ra tai nạn xe cộ, cô một tấc không rời ở bên chăm sóc anh, sau đó ở bên anh nữa năm, nói thế nào cũng có chút tình cảm.

Nhưng mà tình cảm này chưa chắc là tình yêu.

Giản Thần Hi hít sâu một hơi, cô nhìn Lục Niệm Ca hồi lâu mới lên tiếng: “Niệm Ca, anh yêu Lăng Mạt Mạt sao?”

Vào lúc này lại hỏi vấn đề này, Lục Niệm Ca ngày càng trầm mặt, ánh mắt anh đã trở nên mơ hồ.

“Thật ra thì anh yêu nhưng không dám nói ra, trong lòng anh cũng rõ hơn ai hết, Lăng Mạt Mạt với anh đã không thể nào.” Giản Thần Hi đem tình hình hiện tại phân tích từng cái một: “Bởi vì anh yêu, cho nên, vì cô ta anh sẽ ở lại bên em đúng không?”

“Em muốn thế nào?” Lục Niệm Ca hỏi có chút cứng ngắc.

Giản Thần Hi nói rất đúng.

Anh yêu Lăng Mạt Mạt, nhưng anh không dám nói ra lời yêu cô ấy, anh vì Lăng Mạt Mạt nguyện làm tất cả mọi chuyện, không chút nào để tâm.

“Cùng em kết hôn đi.” Giản Thần Hi không hề lưu lại cho Lục Niệm Ca cái gì, cô hít sâu một hơi, lặp lại lần nữa: “Lục Niệm Ca, em không có yêu cầu khác, anh kết hôn với em đi”

Chuyện cho tới bây giờ, phương pháp duy nhất cô nghĩ tới để có thể trói buộc Lục Niệm Ca, chính là cùng anh kết hôn.

Hợp pháp hóa quan hệ của bọn họ.

Như vậy, tên của anh và cô định chung một chỗ cả đời.

Lục Niệm Ca xoay mặt, không nhìn Giản Thần Hi.

Trong đầu anh chợt hiện lên lời hứa với Lăng Mạt Mạt - một đời một kiếp này của anh nhất định sẽ cưới em làm vợ.

Khi đó lời nói mạnh mẽ hào phóng, bây giờ trở thành lời nói dối rác rưởi.

Nhưng mà, lời nói dối như vậy vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu anh.

Lục Niệm Ca trầm mặc thật lâu, anh nói: “Thần Hi, em hãy để anh suy nghĩ.”

Giản Thần Hi gật đầu một cái, đồng ý.

Lục Niệm Ca xoay người đi mất.

Giản Thần Hi nhìn bóng lưng của anh, nắm chặt tay, ánh mắt cố chấp.

Trên bàn, xấp tài liệu cô đưa cho Lục Niệm Ca, bị gió ngoài cửa thổi bay, rắc rắc vang dội, mặt trên có chi chít chữ viết, còn có vài tấm hình, và một hàng chữ màu đen, Lăng Mạt Mạt từng là tiểu thư.

***********************************************************

Lý Tình Thâm trực tiếp đưa Lăng Mạt Mạt về biệt thự.

Lăng Mạt Mạt đi dạo một ngày phố, lại bị Giản Thần Hi bắt cóc một lần, lăn qua lăn lại cũng đủ mệt, ăn cơm tối, tắm rửa, vừa nằm xuống giường liền say giấc.

Lý Tình Thâm không có bối rối, vốn là đứng trong phòng ngủ nhớ lại sự tình, trong lúc bất chợt liền nghe được tiếng chuông cửa dưới lầu.

Có rất ít người đến biệt thự của anh, cho nên đáy lòng Lý Tình Thâm không tránh khỏi nghi hoặc, vừa suy nghĩ là ai vừa xuống mở cửa.

Lý Tình Thầm tùy ý lướt qua màn hình trên tường, nhìn thấy chính là Lục Niệm Ca, nét mặt nhất thời lạnh xuống.
Bình Luận (0)
Comment