Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 404

Editor: Lam Anh

Bác sĩ gật đầu một cái, liền đẩy ông cố vào phòng giải phẫu, Lăng Mạt Mạt đi theo chiếc giường di động liên tục đi, cô tha thiết nhìn chằm chằm ông cố.

Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối chớp cũng không chớp một cái, chỉ sợ một lần không cẩn thận, ông cố theo cô trong mạng sống sẽ hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Lăng Mạt Mạt cầm chặt tay của ông cố, đôi tay kia thô ráp mà lại già nua, lại có thể rót ấm áp vào đáy lòng cô.

Giường bệnh di động vẫn bị người đẩy đến cửa phòng giải phẫu, y tá nhẹ giọng lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, cô không thể đi vào, xin mời chờ ở ngoài cửa phòng giải phẫu.”

Lăng Mạt Mạt gật gật đầu, đáng thương giương đôi mắt to nước mắt lưng tròng lên nhìn bác sĩ chủ trì của ông cố, giọng điệu mang theo vẻ run rẩy cầu xin: “Bác sĩ, phẫu thuật của ông cố tôi nhất định sẽ thành công, có phải không?

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ giơ tay lên vỗ vỗ bả vai của Lăng Mạt Mạt, truyền cho cô một nụ cười trấn an.

Cánh môi của Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt nhợt nhạt không có sức sống, cô biết, ông cố bước vào phòng giải phẫu này đại biểu cái gì, nếu giải phẫu không thành công, ông cố sẽ vĩnh viễn rời khỏi cô.

Nếu như may mắn, ông cố sẽ đi ra liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhắm hai mắt lại, nếu như không may mắn, một giây đồng hồ ông cố và cô ở đây, hoàn toàn sinh ly tử biệt.

Đáy lòng Lăng Mạt Mạt bỗng dưng đau xót, nước mắt vốn đã ngừng một lần nữa rơi xuống, cô bằng mọi cách không cam lòng từng chút từng chút buông tay ông cố ra.d/đ;l'q@đ

Sau đó Lăng Mạt Mạt liền trơ mắt nhìn ông cố bị người nhanh chóng đẩy mạnh vào phòng giải phẫu.

Cô theo bản năng liền lên tiếng kêu một câu: “Ông cố.”

Đuổi sát theo giường bệnh của ông cố, nhưng mà, người cô còn chưa đi hai bước, cửa chính nặng nề của phòng giải phẫu đã đóng mạnh ngay trước mắt cô, sau đó, Lăng Mạt Mạt liền nhìn thấy đèn trên cửa phòng giải phẫu sáng lên.

Lăng Mạt Mạt cảm thấy trước mắt mình đều là một màu đỏ như máu, quanh quẩn trong đầu cô đều là lúc cửa phòng giải phẫu đóng lại, phát ra âm thanh nặng nề, cô cảm thấy tất cả máu toàn thân mình đều ngưng lại rồi.

Trong tích tắc ấy, cô cảm thấy sức lực của cả người mình đều bị lấy ra hết, đáy lòng cô tràn ngập hoang mang và bất lực…

Cô lảo đảo bước tới chỗ ngồi bên cửa sổ, mất hồn ngồi xuống.

Cửa sổ hành lang bệnh viện mở ra, có gió lành lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, thực ra không lạnh, nhưng Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng tuyết, cô theo bản năng ôm lấy thân thể của chính mình, một loại cảm giác cô độc chưa bao giờ có, bắt đầu lan ra ở đáy lòng cô.

Cô nhìn bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, nhớ tới rất nhiều rất nhiều người, ba cô, mẹ cô, cô đã từng bị Giản Thần Hi phá hoại đến không còn một mảnh bằng hữu, còn có Lục Niệm Ca trước kia cô yêu đến chết đi sống lại.

Những người này, đều đã từng là những người quan trọng nhất trong đời cô, nhưng mà, từng bước từng bước bởi vì các loại nguyên nhân cùng rủi ro từ trong đời cô hoàn toàn mất đi hoặc là càng lúc càng xa, hoặc là dứt khoát trở thành kẻ địch.

Mỗi một lần mất đi, đều mang tới đả kích hết sức nặng nề và đau đớn cho cô, mà hiện tại, lại đến phiên của ông cố cô.

Toàn bộ thế giới lại một lần nữa lựa chọn sẽ vứt bỏ cô, ném cô trong thế giới lạnh lẽo tối tăm này.

Loại tâm tình này, cô liên tiếp trải qua, vốn tưởng rằng sẽ vô cảm, nhưng mà, thật không ngờ, lại vẫn tê tâm liệt phế như vậy.
Bình Luận (0)
Comment