Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 415

Lần này đổi lại là Tần Thánh ngây ngẩn cả người, vốn thật có chút tức giận, nhưng là bây giờ nghe Lăng Mạt Mạt nói như vậy, lại trở nên lúng túng, cúi thấp đầu, liền ngượng ngùng nói một câu: “Thật xin lỗi.”

Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, đáy lòng lại nghĩ tới chuyện khác, cúi đầu không ăn chút cháo nào.

Lý Tình Thâm xử lý tốt chuyện của mình, quay đầu liền nhìn Tần Thánh và Lăng Mạt Mạt, đi về phía cửa của anh ta, nhìn hai người một chút, mở miệng hỏi một câu: “Có chuyện gì à?”

Tần Thánh không lên tiếng, Lăng Mạt Mạt ngược lại ngẩng đầu lên, cười cười: “Không có gì.”

Lý Tình Thâm gật đầu một cái, liền không hỏi nữa, chỉ nói với Lăng Mạt Mạt tất cả công việc của buổi hạ táng vào ngày mai, Lăng Mạt Mạt đều nhớ kĩ từng việc.

Lăng Mạt Mạt cảm thấy mình đã trải qua thời gian gian đau lòng, khổ sở nhất, từ từ đáy lòng cũng có chút thông suốt, con người ai cũng có sinh lão bệnh tử, tuổi dieenddanleequyddoon tác của ông cố đã rất lớn rồi nên cũng đến lúc phải chết. Nhưng ngày hôm sau, khi chân chính đặt ông cố vào quan tài rồi chôn vào trong ruộng, Lăng Mạt Mạt vẫn khóc rống lên, tay chân đều lạnh như băng.

Từ trong ruộng về đến nhà, Lăng Mạt Mạt liền nhốt mình ở trong nhà không chịu ra ngoài, người bên ngoài cũng không vào được.

Lý Tình Thâm và Tần Thánh phân phó mọi người thu dọn mọi thứ xong, Lăng Mạt Mạt vẫn ở trong nhà không ra ngoài, mọi người tự nhiên cũng lo lắng, nhưng mấy ngày nay vội vàng sứt đầu mẻ trán, cũng đều không có nghỉ ngơi tốt, cho nên liền vào trong xe, ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi Lý Tình Thâm và Tần Thánh tỉnh lại, đã là tám giờ tối rồi, bà cố nội làm xong cơm, gọi bọn họ ăn cơm, Lý Tình Thâm không quên đi gõ cửa tìm Lăng Mạt Mạt, lại phát hiện cửa không có khóa, đẩy một cái liền mở ra, anh nhíu mày, mở cửa, lại phát hiện bên trong không có một bóng người.

Bà cố nội cũng đi theo để kêu Lăng Mạt Mạt ăn cơm tối, thấy trong nhà không ai, liền thở dài một cái, lẩm bẩm nói: “Sợ rằng con bé lại đi đến ruộng đồng nhìn ông cố nó rồi, từ nhỏ hai người sống nương tựa lẫn nhau, lần này ông ấy mất, khẳng định là đả kích thật lớn với nó.”

Lý Tình Thâm nhìn màn đêm thâm trầm bên ngoài một chút, có chút không yên lòng, nói: “Mọi ngươi ăn trước đi, con đi xem cô ấy.”

Sau đó, liền cầm lấy một cây đèn pin, đi ra ngoài.

Lý Tình Thâm ra cửa, mới phát hiện cơ bản không cần cầm đèn pin theo, trăng sáng cao cao phía chân trời, khắp nơi một mảnh sáng ngời, anh giẫm đi trên mảnh ruộng, khắp nơi đều là dưa và trái cây rau dưa đã chín.

Lý Tình Thâm đi xuyên qua một cái cây cao, bước ra, liền nhìn thấy Lăng Mạt Mạt quả thật ngồi ở trước cái mã trên mảnh đất trống.

Cô gái kia ở trong ký ức của anh, vẫn luôn là treo trên mặt nụ cười, tinh nghịch kì quái, hình như chuyện gì cũng không thế để ở trong lòng, bị uất ức, liền mím môi muốn trở về trả thù, tất cả tình cảm đều biểu hiện ra ngoài một cách càn rỡ, giống như ngoài ánh mặt trời sáng chói mắt cửa sổ. Mà lúc này cô lại lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên người của cô, cả người cô co rúc thành một đoàn, khắp nơi tràn ngập một cỗ bi thương, Lý Tình Thâm nhìn một chút, đáy lòng liền dâng lên cảm giác vừa đau vừa yêu!

Cô hơi cúi thấp đầu, Lý Tình Thâm từ từ bước đến, có thể thấy nét mặt của cô, thật bình tĩnh, rất lạnh nhạt, dường như chưa từng lệ rơi đầy mặt, nhưng loáng thoáng có thể nhìn được một sự bi thương không cách nào đè nén và che giấu được.

Lý Tình Thâm đi tới, lặng yên không tiếng động ngồi ở bên người của cô gái, Lăng Mạt Mạt cảm thấy có người, liền quay đầu
Bình Luận (0)
Comment