Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 496

Lúc này, Lý Tình Thâm mới hài lòng gật đầu một cái, sau đó liền dừng xe, nhân viên lễ tân tiến lên, giúp hai người mở cửa xe ra, Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm vừa xuống xe, thì: “Tách… tách… tách…”, đèn flash không ngừng sáng lên.

Làng Giải Trí có hai buổi dạ hội là xa hoa nhất:

Một là lễ trao giải lớn nhất trong Giới Điện Ảnh và Truyền hình —— buổi lễ Liên hoan phim đầy long trọng, đó cũng là nơi Ảnh Đế – Ảnh Hậu, Thị Đế – Thị Hậu* ra đời.

*Ảnh Đế - Ảnh Hậu: nam – nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim Điện Ảnh

Thị Đế - Thị Hậu: nam – nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim Truyền Hình.

Buổi dạ hội còn lại cũng là một lễ trao giải lớn nhất trong Giới Âm Nhạc —— Music Festival, nơi mà Thiên Vương – Thiên Hậu ra đời.

Một người muốn được nổi tiếng trong Giới Âm Nhạc, có số lượng fan hâm mộ lớn, lượng tiêu thụ album cao vút cũng không thể là gì cả, điều quan trọng nhất cần phải đạt được, chính là sự giải thưởng trong buổi lễ long trọng Music Festival này.

Lăng Mạt Mạt xuống xe, nhìn vô số ánh đèn flash liên tiếp lóe sáng ở trước mắt, vô cùng chói mắt khiến cho ánh mắt của cô có chút hơi đau, nhưng trên mặt cô vẫn luôn duy trì nụ cười hoàn mỹ nhất, nhìn Lý Tình Thâm thanh đạm như trà vòng qua xe, bước chân bình tĩnh, đi tới bên cạnh mình, rồi sau đó, Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng vươn tay khoác lấy cánh tay của Lý Tình Thâm, đứng sóng vai cùng anh.

Buổi lễ Music Festival được cử hành tại sân vận động thành phố X, cũng chính là nơi luôn được các Đài Truyền Hình lớn của thành phố X chọn làm hiện trường truyền hình trực tiếp, cho nên những người đến tham gia hôm nay không chỉ có những người trong giới truyền thông mà còn có rất nhiều fan hâm mộ ca nhạc.

Sân vận động của thành phố X có ba cửa vào, cửa phía Đông môn là nơi dành cho các minh tinh, cửa phía Tây là nơi dành cho người xem.

Mà cửa phía Nam, chính là nơi trải thảm đỏ.

Bất luận là buổi lễ Liên hoan phim hay là Music Festival, từ trước đến giờ những người được bước trên thảm đỏ luôn là những người có địa vị hiển hách, là những người nổi tiếng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Mà Lăng Mạt Mạt lại là người đã hoàn thành tốt nhất ca khúc vàng, cũng chính là ứng cử viên xuất sắc nhất trong buổi lễ ngày hôm nay, tất nhiên là đủ tư cách bước lên thảm đỏ.

Lăng Mạt Mạt cùng Lý Tình Thâm bước tới cửa phía Nam, nhân viên lễ tân khom người, cung kính mỉm cười: "Lý tiên sinh, Lăng tiểu thư, mời."

Lăng Mạt Mạt nở một nụ cười, gật đầu một cái, sau đó nâng mắt nhìn xung quanh, liền thấy bên trong sân vận động là một biển người chật ních, thảm đỏ đầy sao rộng chừng hai mét, trải dài từ cửa phía Nam của sân vận động kéo dài đến tận khán đài.

Trước khi Lăng Mạt Mạt đến, đã có rất nhiều ca sĩ bước lên thảm đỏ.

Sân vận động của thành phố X là sân ngoài trời, hiện tại đang là mùa đông, thời tiết cực kỳ lạnh, vậy mà nhìn các nữ minh tinh đang bước trên thảm đỏ kia, họ đều là những người không hề biết sợ lạnh, người nào người nấy ăn mặc hở hang, lộ cánh tay, lộ chân, lộ ngực dưới ánh đèn sáng chói, cố gắng bày ra tư thái tốt nhất, bước chân ưu nhã, trên khuôn mặt nở một nụ cười bước đi.

Ca sĩ có thể bước lên thảm đỏ, đều là những ca sĩ nổi tiếng, đều có một số lượng lớn fan trung thành của riêng mình. Cho nên, mỗi lúc từng vị ca sĩ đi ngang, nhẹ nhàng giơ tay chào hỏi người xem, từng đợt tiếng hét chói tai và tiếng huýt sáo vang lên mãnh liệt.

Cảnh tượng như vậy, Lăng Mạt Mạt đã từng thấy ở trong TV vô số lần, cô cũng đã từng ảo tưởng rằng sẽ có một ngày mình sẽ được bước trên thảm đỏ ngàn vạn vinh quang như vậy.

Ngày hôm nay, mộng đẹp trở thành sự thật, đáy lòng của Lăng Mạt Mạt vô cùng kích động, đôi tay đang đang khoác tay Lý Tình Thâm cũng hơi run rẩy.

Dường như Lý Tình Thâm cảm thấy cô gái bên cạnh mình đang khẩn trương, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trầm tĩnh như nước nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt tỉ mỉ đánh giá, càng lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, hơi cong khóe môi, không mặn không nhạt, có chút dịu dàng xen giữa lạnh lùng: "Thế nào?"

Bỗng nhiên Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, bởi vì khẩn trương, cánh môi khẽ run, cố gặng nặn ra một nụ cười tươi tắn, lắc đầu một cái, nói: "Không có gì."

Nụ cười nhẹ bên khóe môi của Lý Tình Thâm cũng mất đi, giống như đang nhìn một món đồ trang sức hoa lệ treo lơ lửng ở đó, ánh mắt chậm rãi lướt qua khắp người Lăng Mạt Mạt.
Bình Luận (0)
Comment