Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 63

Cô ấy không biết tôi thích cô ấy ý là, Lý Tình Thâm thầm mến một cô gái sao?

Trời ạ, đây là thời đại gì, lại còn có người chơi trò thầm mến? --

Bây giờ không phải là, nếu như yêu, xin lớn tiếng nói lên sao?

"Tôi muốn nói cho cô ấy biết, lúc tôi muốn lấy cô ấy, cô ấy đã thích cậu trai khác rồi."

Hoá ra là như vậy .

Chậm một bước.

Như giống như là đã muộn cả đời.

"Thầy, vậy, tại sao anh không nói cho cô ấy? Có lẽ cô ấy cũng sẽ thích lại anh!" Lăng Mạt Mạt bĩu môi, đáy mắt sáng lên, tiết lộ một tầng tiếc nuối.

"Tôi hỏi em một vấn đề." Ngoài ý muốn Lý Tình Thâm lại khẽ mỉm cười với Lăng Mạt Mạt, cười như vậy, khiến Lăng Mạt Mạt xút thì ngất xỉu, Lăng Mạt Mạt lập tức ngoan ngoãn gật đầu một cái: "Thầy, anh cứ hỏi."

"Nếu như, một người thổ lộ với em, em lại không thích, em sẽ làm thế nào?"

Lăng Mạt Mạt cũng không có nghĩ trực tiếp trả lời: "Em sẽ trực tiếp cự tuyệt anh ta, làm người xa lạ với anh ta!"

Từ trung học cô đã bắt đầu gặp qua rất nhiều người thổ lộ với cô, từ trước đến giờ cô đều làm như thế!

"Bạn bè cũng không thể sao?" Lý Tình Thâm nhìn chằm chú vào Lăng Mạt Mạt, hào quang đáy mắt nóng rực giống như có thể làm bỏng người.

"Không thể, thích chính là thích, không thích cũng đừng ái muội! Rõ ràng là thích một người, làm sao có thể đi làm bạn bè? Như vậy, cũng không công bằng đối với người đó!" Lăng Mạt Mạt trả lời rất dứt khoát.

"Vậy nếu như hai người là bạn bè biết rất lâu?" Lý Tình Thâm tiếp tục hỏi kỹ.

Lăng Mạt Mạt do dự một hồi, cuối cùng chậm rãi lắc đầu: "Tốt nhất vẫn là không nên nói, nếu như đối phương không thích mình, lại là bạn bè, không bằng không cần chọc vỡ, sau khi làm vậy có thể bạn bè cũng không được làm. Hơn nữa, hai người cũng sẽ rất khổ sở."

Trong lúc bất chợt Lý Tình Thâm trầm mặc xuống.

Nhìn chằm chằm bình trà trên bàn hồi lâu, anh mới nhìn về phía Lăng Mạt Mạt, "Tôi đồng ý cách nói của em, cho nên, tôi không có tỏ tình với cô ấy."

Trọng giọng Lý Tình Thâm có chút lạnh nhạt, đáy mắt lộ ra một vẻ ưu thương và bất đắc dĩ.

"Tôi không muốn làm khó cô ấy."

Cũng không muốn để cho cô khó xử.

Cũng không muốn bạn bè cũng không được làm.

Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, làm một kỵ sĩ, yên lặng không tiếng động trợ giúp cô, bảo vệ cô.

Cho nên, thà lựa chọn trầm mặc.

Thường thường càng yêu sâu, cẩn thận nhất, sợ không cẩn thận sẽ mất đi tất cả.

Càng như thế, càng mềm yếu.

Thầm mến, là trái tim nở ra một đóa hoa.

Thầm mến là tôi ngồi ở trước mặt em, cùng giảng thuật tâm sự với em, người chủ ở trong tâm sự là em, mà em lại không biết.

Thầm mến là tôi ở bên cạnh em, yên lặng nhìn tất cả về em.

Thầm mến đúng là một cuộc đời dài đằng đẵng.

Lời Lý Tình Thâm, rất đơn giản, chỉ có mấy chữ, lại loáng thoáng khiến Lăng Mạt Mạt cảm thương.

Cô không biết làm sao hình dung được cảm giác của mình.

Chẳng qua là cảm thấy người đàn ông kiêu ngạo như vậy, tại sao có thể có loại dịu dàng như vậy?

Như vậy vô cùng đối lập, khiến cho cô có chút tim đập rộn lên, không phản bác được.

Lý Tình Thâm đã ăn xong, uống trà xong, vươn tay rút một tờ khăn giấy bên cạnh, chậm rãi lau khóe môi, mới giương mắt, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, sau đó đứng lên.

Lăng Mạt Mạt nhìn bóng lưng Lý Tình Thâm, nghĩ tới mục đích tự mình tới biệt thự, lại nghĩ đến ngày mai mình phải về thành phố, bây giờ không nói, sợ rằng không có thời gian, mà lúc này nhìn qua Lý Tình Thâm rất bình tĩnh, vì vậy Lăng Mạt Mạt đánh bạo mở miệng: "Thầy, thứ ba này em tranh tài, anh có thể tới đó hay không?"
Bình Luận (0)
Comment