Sau đó, anh ta liền hung hăng sập cửa cửa, lái xe rời đi mất không thấy gì nữa.
Trong nháy mắt, đột nhiên Giản Thần Hi có cảm giác không thể nào thở được. Thì ra là vậy! Lục Niệm Ca phí hết tâm tư như vậy, chỉ là vì muốn khiến cho cô ta cũng nếm trải cái cảm giác khi Lăng Mạt Mạt bị cô ta phản bội... Tư vị cùng cảm thụ? Thật đúng là bị thương đến máu tươi đầm đìa, đau đớn khổ sở còn hơn cả cái chết gấp trăm ngàn lần!
Tại tiệc sinh nhật của Cẩm Úc.
Lăng Mạt Mạt mới chỉ cùng đi chào hỏi xã giao với Lý Tình Thâm một chút, không biết tại sao, cô lại có cảm giác mệt rã rời, tình huống như thế, bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở mấy ngày gần đây. Hiện tại thời gian vẫn còn chưa đến mười giờ tối, cô liền mệt mỏi đến mức có cảm giác sắp mở không nổi mắt ra nữa rồi, thậm chí vừa rồi ngồi nghỉ trên ghế sa lon một chút, cô chỉ dựa vào bả vai của Lý Tình Thâm mà suýt chút nữa ngủ thiếp đi.
Lý Tình Thâm giơ ly rượu trong tay lên, lễ độ chào hỏi với mọi người xung quanh, sau đó anh quay đầu thấy Lăng Mạt Mạt đang giơ tay xoa trán, sắc mặt có chút không được tốt, anh liền quan tâm tiến đến, cúi đầu bên tai của cô, thấp giọng hỏi thăm: “Thế nào? Sắc mặt khó nhìn như vậy? Em không thoải mái sao?”
Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, miễn cưỡng lên tinh thần, cười cười với Lý Tình Thâm, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là em có chút hơi buồn ngủ.” Dừng một chút, cô liền liếc Lý Tình Thâm một cái, mang theo vài phần thẹn thùng: “Tối qua em ngủ không được ngon giấc!”
Trong lời nói của cô ẩn giấu một chút chỉ trích, nghe vậy, Lý Tình Thâm nhoẻn miệng cười, đưa tay ôm lấy eo của cô, cúi đầu gần sát bên tai của cô, âm thanh thật thấp, tràn ngập ái muội: “Đều tại em quá mê người.”
Rất ít khi Lý Tình Thâm lại nói những lời ngọt ngào như vậy, đặc biệt là tại nơi tiệc tùng đông đúc, trong nháy mắt lại làm cho Lăng Mạt Mạt đỏ mặt, cô chôn đầu ở trong vòm ngực của anh, giơ tay lên, đánh nhẹ hai cái, Lý Tình Thâm cười cười, sau đó liền ôm chặt cô hơn một chút, cúi đầu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô, không nhịn được liền muốn hôn cô.
Vốn là Lý Tình Thâm chỉ định hôn nhẹ lên gò má của Lăng Mạt Mạt, nhưng lại lưu luyến không rời, từng nụ hôn cứ liên tiếp rơi xuống, cuối cùng liền rơi xuống trên môi của cô.
May mắn chỗ hai người đang đứng là góc khuất, có rất ít người có thể chú ý tới. Lăng Mạt Mạt liền nhắm mắt lại, thuận theo Lý Tình Thâm.
Từ hôn nhẹ, dần dần lại biến thành hôn sâu.
Lý Tình Thâm tách hai hàm răng của Lăng Mạt Mạt ra, đầu lưỡi nóng bỏng vừa mới kịp đi vào dò xét, thì liền nghe thấy một tiếng ho khan phá hỏng hết khung cảnh truyền đến từ bên cạnh.
Lăng Mạt Mạt vội vàng đẩy Lý Tình Thâm ra, Lý Tình Thâm còn chưa được thỏa mãn liền bất mãn cau mày, quay đầu, liền thấy Tần Thánh và Tô Thần dùng khuôn mặt mập mờ nhìn chằm chằm bọn anh.
“Chậc... chậc... chậc... thật là diễm lệ nóng bỏng!” Tô Thần giống như chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, nhún vai nhạo báng.
Tần Thánh uống hơi nhiều, nên trực tiếp ôm Tô Thần, giả bộ dáng vẻ thâm tình khẩn thiết, Tô Thần cũng rất phối hợp, liền thẹn thùng e lệ nhìn Tần thánh, sau đó hai người còn giả bộ đưa môi từ từ đến gần nhau, giống như chuẩn bị hôn.
Lăng Mạt Mạt thấy cảnh tượng này, xấu hổ lúng túng cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Ngược lại Lý Tình Thâm lại không thèm để ý đến họ, anh kéo Lăng Mạt Mạt đứng lên, vẻ mặt tự nhiên bước hai bước, sau đó nhẹ nhàng đẩy Tô Thần, khiến cho miệng của Tần Thánh và Tô Thần liền quả “từ giả thành thật” dán vào nhau.
Hai người nhanh chóng tách ra, đồng thời giơ tay lên, hung hăng lau miệng của mình, sau đó còn cố làm ra vẻ muốn ói.
Trong nháy mắt Lăng Mạt Mạt liền bật cười, lúng túng vừa rồi lập tức biến mất hoàn toàn.
Tô Thần ghét bỏ liếc mắt nhìn Tần thánh, la hét “Thật ghê tởm”, sau đó liền đem miếng bánh ngọt trong tay đưa cho Lăng Mạt Mạt: “Được rồi, tôi đến để đưa bánh ngọt.”
Lăng Mạt Mạt vẫn luôn rất thích ăn bánh ngọt, thế nhưng hôm nay không hiểu sao khi nhìn thấy bánh ngọt nhiều bơ như vậy, đột nhiên dạ dày của cô có cảm giác rất không thoải mái, vô cùng muốn ói, nhưng cô lại sợ làm mọi người mất hứng, liền thấp giọng nói một câu: “Em đi toilet một chút.” Sau đó Lăng Mạt Mạt liền vội vã chạy đi, vừa kịp đẩy cửa phòng rửa tay, cô lập tức khom người nôn khan.