Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 902

Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, nhận lấy.

Một nháy mắt kia, đáy lòng xúc động thật lâu.

Đây là chiếc cúp mà cô đã truy đuổi bao nhiêu năm nay, cô đã từng vì tình yêu bỏ qua giấc mộng này, cô chưa bao từng cảm thấy có bất kỳ hối hận nào, hôm nay cô thư thái rút lui khỏi Làng Giải Trí, chỉ cố hết sức làm Lý phu nhân thì giấc mộng lúc trẻ lại trở thành sự thật, làm sao có thể không vui được.

Lăng Mạt Mạt cầm chiếc cúp này, đứng ở trên khán đài, không kìm được nước mắt, thế là nước mắt thay nhau chảy xuống, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chẳng biết nên nói thế nào.

Người chủ trì nhìn Lăng Mạt Mạt vẫn rơi lệ, cười cười cầm một tấm khăn giấy đưa cho Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt cười nhận lấy, nói một tiếng: “Xin lỗi.” Sau đó bắt đầu lau chùi khuôn mặt của mình.

Thật lâu sau Lăng Mạt Mạt mới ngưng được tiếng khóc, cô nhìn hàng vạn người đang ở dưới khán đài, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ người cô yêu, lúc này cô mới lên tiếng, nói: “Mặc dù có ngàn lời muốn nói nhưng tôi sẽ hát một bài hát để thay nó.”

“Bài hát này là chồng của tôi Lý Tình Thâm làm thơ phổ nhạc tặng cho tôi vào tháng trước, cho nên, nếu như có thể tôi hi vọng có thể mời Lý Tình Thâm tiên sinh lên đây trợ giúp tôi biểu diễn.”

Người chủ trì tự nhiên đồng ý.

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay y hệt tiếng sấm nổ.

Lý Tình Thâm từ từ đứng dậy, dung mạo khuynh thành, một đôi mắt thâm tình chỉ nhìn Lăng Mạt Mạt, từ từ đi lên khán đài, ngồi ở trước đàn dương cầm, ngón tay lư loát hạ xuống phím đàn.

Lăng Mạt Mạt cầm micro, từ từ mở miệng.

“Anh đã bỏ thuốc lá rồi sao? Những năm nay anh có hạnh phúc không? Cà phê này rất đắng, ngày xưa từng là người yêu, nhưng nay chúng ta gặp lại, tuy nhiên tất cả đã thay đổi.” (._. edit mà cũng chả hiểu bài nói gì)

Bài hát này, là quà tặng Lý Tình Thâm đưa cho cô.

Là ca khúc mà Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi sau khi chết đưa cho cô.

Cô chỉ hát qua một lần, cũng không phải thuộc lắm, hôm nay đợi đến khi cô công thành danh toại, hạnh phúc mỹ mãn, lúc hát bài này, cô lại phát hiện, thì ra những chuyện kia, những người đó, những thứ đã trải qua, đều ở trong đáy lòng của cô, rõ ràng như vậy, rõ mồn một trước mắt.........

“Anh hỏi em còn thường làm thêm giờ không? Giọng nói rất ấm áp, thời gian luôn dạy em cách ghi nhớ nó.”

Thời gian luôn là thứ dạy con người cách ghi nhớ.

Cô đã từng hận Lục Niệm Ca, hận Giản Thần hi, nhưng bây giờ cô lại phát hiện, mình không tìm được một chút hận ý nữa, nếu như không có Giản Thần Hi, cô làm sao có thể biết Lý Tình Thâm thâm tình với mình? Nếu như không có Lục Niệm Ca, làm sao cô biết cần quý trọng một người trong tình yêu?

Bọn họ giúp cô trưởng thành, giúp cô căm hận, giúp cô tức giận, cũng giúp cô hạnh phúc..........

“Tại sao lúc đầu không gặp nhau đúng lúc hơn?”

Tại sao lúc đầu không gặp nhau đúng lúc hơn?

Lục Niệm Ca ở hôn lễ của cô, nâng chén, tự nhiên, tặng cô ba từ ngữ tốt đẹp nhất thế gian.

Đầu bạc răng long, nam nữ song toàn, hạnh phúc mỹ mãn.

Sau đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.

“Năm ấy tôi mất đi người bạn thân nhất và người tôi thích nhất, các người yêu nhau, tôi vô cùng bi thương, mà yêu cũng không do người, đúng sai sẽ không bao giờ là mãi mãi, nhưng lúc đó tôi chỉ biết căm hận.”

Thật không có đúng và sai là mãi mãi, ban đầu cô chỉ cảm thấy mình đúng, Giản Thần Hi là sai, nhưng cô lại quên mất, thật ra thì mọi người cũng chỉ là vì lòng tham của bản thân mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment