Hào Môn Tiểu Cha Kế

Chương 24

Phương Lê ngày hôm sau tỉnh lại, ngồi trên giường ngơ ra mà nhìn thời tiết sáng sủa bên ngoài, sau đó vươn tay giãn cơ thể.

Dựa vào đầu giường Phương Lê nhớ lại sự tình ngày hôm qua, tất cả những gì hôm quá đều được cậu ghi lại kĩ càng trong đầu, từ việc Diêm Mặc Nghiêu đưa cậu lên du thuyền ra biển đánh cá, đến bữa tiệc sinh nhật được bài trí xinh đẹp, lại đến chuyện đêm qua.... Đêm qua tuy cậu uống say, nhưng vẫn nhớ rõ ràng. Diêm Mặc Nghiêu hôn cậu, hơn nữa là hôn sâu và rất dàng.

Càng nghĩ khuôn mặt Phương Lê lại càng nóng hổi đỏ ửng, cậu không khống chế được đầu óc cứ lập đi lập lại cảnh tượng đêm qua.

Khi đó đã bị tác động của cồn nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được và xác định rõ ràng Diêm Mặc Nghiêu có tình cảm với cậu.

Rời giường đi rửa mặt vệ sinh thân thể, chuẩn bị tìm Diêm Mặc Nghiêu đi ăn sáng. Tuy ngoài mặt bộ dáng vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng đã ngượng ngùng mà rối thành một đoàn. Phương Lê xoắn quẩy trong phòng tầm 10 phút, sau đó mới hít một hơi để bản thân bình thường nhất có thể mà mở cửa phòng đi ra.

Khi ra ngoài Phương Lê chỉ thấy trợ lí của Diêm Mặc Nghiêu là Tôn Dung đang đứng bên ngoài chờ.

"Phương thiếu gia, buổi sáng tốt lành." Tôn Dung cùng Phương Lê chào hỏi nhau

" xin chào ạ" Phương Lê nhìn nhìn Tôn Dung, lại nhìn nhìn những người đang đứng, nghi hoặc hỏi: " mọi người đang làm gì vậy?"

"Diêm Đổng lên máy bay xuất ngoại 2 tiếng trước, vì bên kia có chuyện gấp cần xử lí. Diêm đổng có nói chuyến trải nghiệm lần này kết thúc, kêu chúng ta tới phụ trách đưa Phương thiếu gia về nước, Phương thiếu gia đi ăn sáng trước hay sao?"

" chú ấy đi trước rồi sao?" Phương Lê có chút ngoài ý muốn nói.

"Đúng vậy."

"Kia...... chú ấy có nói khi nào về không?" Phương Lê nói: " tôi có thể chờ chú ấy cùng nhau về nước"

"Cái này ta cũng không rõ lắm, Diêm Đổng có khả năng còn đi nước khác, có rất nhiều việc cần xử lí, nên chưa có thời gian chính xác thế nào."

Nghe Tôn Dung nói, Phương Lê âm thầm thở dài, gật gật đầu nói đã biết.

Phương Lê đơn giản đến nhà hàng ăn bữa sáng, sau đó lên xe mà đến sân bay, nhìn phong cảnh xinh đẹp bên ngoài, không biết đến chừng nào có thể đến đây.

Lúc máy bay vừa cất cánh, nhân viên đã đem một hộp bánh kem để trước mặt Phương Lê, cậu mở ra liền thấy y hệt chiếc bánh sinh nhật hôm qua, cả người cậu đều sửng sốt.

Phương Lê thầm nghĩ hẳn là Diêm Mặc Nghiêu đại khái có việc quan trọng đột xuất nên mới vội vàng đi mà không nói lời nào như vậy. Chờ khi nào về nước, cậu đánh cho hắn một cuộc điện thoại hỏi thăm sau.

Phương Lê nhờ tiếp viên đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh cất giùm, hiện giờ cậu chưa muốn ăn, về nhà từ từ ăn sau cũng được.

Đến khuya máy bay mới tới nơi, Tôn Dung đưa cậu đến thẳng cửa nhà, ngoại trừ bánh kem, cậu chọn vài chai rượu cùng một ít đặc sản địa phương đưa Tôn Dung sau đó mới vào nhà.

Phương Lê đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh, những đồ vật khác cũng dẹp gọn gàng, sau đó vào nhà tắm tắm rửa.

Khi cậu bận áo ngủ từ phòng tắm bước ra, đứng trước cửa kính sát đất nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong lòng có chút hốt hoảng, giống như trải qua một giấc mộng, khi tỉnh mộng không có chuyện gì phát sinh, cậu vẫn như cũ.

Phương Lê cần điện thoại xoay người mà gọi cho Diêm Mặc Nghiêu, nhưng điện thoại lại báo bận, hẳn là hắn đang gọi cho ai, Phương Lê cầm điện thoại đợi lát nữa sẽ gọi lại cho hắn.

Dù sao giờ cũng không ngủ được, Phương Lê trực tiếp đi lấy laptop nghiêm túc mà viết báo cáo, đem cảm thụ cùng tâm tình đã trải nghiệm những dịch vụ mà miêu tả cụ thể. Khi cậu viết xong, đã qua hai tiếng, Phương Lê cảm thấy như chính bản thân viết nhật kí chứ không giống một bản báo cáo trải nghiệm chút nào.

Cậu lên mạng trả một hồi những bản báo cáo mẫu, sau đó viết lại một bản mới. Còn bản đầu liền lưu giữ lại.

Vì để bản báo cáo này có vẻ chuyên nghiệp cậu chỉnh sửa không ít, bất giác làm đến trời hừng sáng. Phương Lê kiểm tra lại một lượt cảm thấy hơi vừa lòng, xoay đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa, cậu liền cầm điện thoại mà gọi cho Diêm Mặc Nghiêu. Nhưng gọi 2,3 lần cũng không thông, Phương Lê thầm nghĩ chắc hắn bận lắm nên cũng buông điện thoại rồi trèo lên giường nằm ngủ.

Đến giữa trưa điện thoại Phương Lê reo vàng, chống thân thể vì ngủ quá lâu mà mềm nhũn dựa vào đầu giường cầm điện mà nhìn, sau khi thấy tên là Hứa Dương, Phương Lê liền nhũn ra lại trên giường bật chế độ loa ngoài mà trò chuyện.

Hứa Dương hỏi cậu hiện tại ở đâu, Phương Lê nói đang ở nhà, Hứa Dương liền ừ sau đó nói sẽ tới tìm cậu. Khi Hứa Dương tới liền túm lấy Phương Lê mà hỏi chuyện ngày Diêm đổng đưa cậu đi.

Phương Lê nói những việc đã trải qua những ngày đó, cũng không nói quá chỉ tiết và cũng không nói cho Hứa Dương nghe chuyện cậu cùng Diêm Mặc Nghiêu hôn nhau.

"Diêm Đổng hắn...... Chắc là thích mày đó?" Hứa Dương lại nghiêm túc nghĩ nghĩ lúc sau lại nói: " tao nghĩ hắn thích mày đó nha, nếu không thì làm mấy chuyện đó chi, biết ngày sinh của mày còn đưa mày đi nước ngoài, chuẩn bị bánh sinh nhật nữa, nói không thích bố ai tin!!!"

"Mặc kệ hắn đã làm những việc gì, không phải chính miệng hắn thừa nhận liền không được tính." Phương Lê thầm nghĩ, để Diêm Mặc Nghiêu chính miệng thừa nhận hẳn không dễ dàng. Lúc trước cậu gọi cho hắn lần nào cũng thông, nhưng từ tối qua đến giờ gọi bảo nhiêu cuộc đều báo máy bận.

" Vậy mày phải nghĩ cách làm sao để Diêm đổng thừa nhận chứ, hắn thích mày sẽ để ý mày, làm gì để hắn thừa nhận là được rồi?"

Phương Lê nghĩ nghĩ nói: "Quá đoạn thời gian nữa, tao muốn tham gia kì thi hè, hiện tại phải chuẩn bị tập luyện, chờ khi thi xong tính sau."

Phương Lê quyết định cho Diêm Mặc Nghiêu thời gian để suy nghĩ, nếu một hai giãy nãy đòi hắn thừa nhận thích, lúc đó hẳn không phải là hắn thật sự chân chính thừa nhận.

Phương Lê đưa Hứa Dương một chai rượu, khi Hứa Dương rời đi Phương Lê đến phòng tập sau đó tập trung luyện tập.

Tới chiều, Phương Lê nhận được điện thoại của Tôn Dung, Tôn Dung nói nếu cậu đã viết xong bản báo cáo có thể gửi qua cho cô, tiền thì cô đã chuyển khoản trước qua cho cậu.

Phương Lê mở laptop, ngồi ngẩn người một lúc sau đó mới đem bản báo cáo đã hoàn thành gửi qua cho Tôn Dung, làm xong mọi thứ sau đó lại ngồi ngẩn ra. Bây giờ cậu nên tập trung cho việc luyện tập và thi đấu, những chuyện khác không cần suy nghĩ nữa, thì đấu xong sẽ nghĩ tiếp. Coi như cậu cho Diêm Mặc Nghiêu thời gian để suy nghĩ kĩ càng về mối quan hệ cả hai.

Phương Lê muốn tham gia thi đấu, đây là cuộc thi trường học tổ chức, phân ra bốn khoá, mỗi khoá chỉ có một người thắng.

Ngày thi đấu người đến xem cực đông nên trường nhộn nhịp vô cùng. Phương Lê là học sinh xuất sắc nhất năm nên không cần thi vòng loại, mà trực tiếp tham gia chung kết.

Hứa Dương lần nãy cũng thông qua vòng loại mà tham gia, đang ngồi chờ đến lượt, nên ngồi bên cạnh Phương Lê mà trò chuyện.

Nhạc Văn Hi cũng tham gia, y ngồi không xa, nhưng ánh mắt vẫn thường thường nhìn về phía Phương Lê, y cực tò mò muốn biết ngày hôm đó Diêm Mặc Nghiêu đưa Phương Lê đi đâu, y cũng muốn biết rốt cục tại sao Phương Lê có thể nhận thức Diêm Mặc Nghiêu.

Ngày sinh nhật hôm đó, khi Diêm Mặc Nghiêu trở về đưa Phương Lê đi, Nhạc Văn Hi như mất hồn vía, đừng nói hưởng thụ bữa tiệc được chuẩn bị sẵn, mà quá trình từ đầu đến khi kết thúc thế nào y cũng không nhớ rõ.

Tuy rằng Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn vẫn luôn an ủi để y không cần lo lắng, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc Diêm Mặc Nghiêu nhận thức Phương Lê, y đều ghen ghét không thôi, không thể nào không để ý được.

Chính là y không nhịn được, cuối cùng bước đến bên cạnh Phương Lê mà nói

" Phương Lê, khi cuộc thi kết thúc tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Phương Lê nhìn y một cái sau, cười lạnh mà nói: " mày cùng Diêm Bác Phong tuy rằng không phải anh em ruột nhưng rất giống nhau, tụi bây luôn dùng cái bộ dạng như bố thiên hạ đứng phía trên mà nhìn xuống người khác, cách nói chuyện cùng thái độ không hề giống với việc muốn nói chuyện mà y như việc ra lệnh. Nhưng tao không có rảnh, tao cũng chả có chuyện gì muốn nói với mày."

" Tớ chỉ muốn hỏi cậu mấy vấn đề..."

" Tao biết mày định hỏi cái gì, nhưng tao không muốn nói, nếu mày muốn biết thì đi gặp phụ thân mày mà hỏi."

Phương Lê sau khi nói xong, cùng Hứa Dương đi qua chỗ khác mà làm nóng thân thể.

Nhạc Văn Hi nhìn Phương Lê cắn chặt răng, y cảm thấy nguy cơ vô cùng cao, y không muốn làm người nhà với Phương Lê, y phải dùng biện pháp gì mới có thể ngăn Phương Lê bước chán vào Diêm gia đây? Càng nghĩ càng rối rắm và lo sợ.

Phương Lê lần này tham gia cực kì nổi bật, số với lần tham gia thi đấu để làm người phát ngôn, lần này bài biểu diễn của cậu cực kì mạnh mẽ đầy khí thế.

Diêm Mặc Nghiêu ngồi trên khán đài ở lầu hai, mắt chăm chú nhìn thân ảnh đang triển lãm vũ đạo ở giữa sân khấu, giờ phút này trong mắt hắn chỉ toàn là hình bóng của Phương Lê. Diêm Mặc Nghiêu thầm nghĩ cậu xinh đẹp ưu tú lại còn trẻ như vậy, tương lai đương nhiên sẽ vô cùng tốt đẹp.

Diêm Mặc Nghiêu có khả năng cấp bất luận kẻ nào tương lai tươi đẹp, nhưng duy nhất hắn không thể cho bạn lữ hắn một tương lai như vậy. Bởi vì khi kết hôn với hắn đồng nghĩ với việc không có tương lai, mạng sống như treo sợi chỉ. Hắn không thể để một người tốt đẹp như vậy chôn vùi tương lại trong tay hắn. Hắn muốn nhìn bộ dáng xinh đẹp, loá mắt ấy thật lâu thật lâu.

Phương Lê kết thúc bài diễn, thính phòng bạo phát tiếng vỗ tay. Diêm Mặc Nghiêu cũng đứng dậy trong đám đông mà vỗ tay sau đó mới rời đi. Vì tránh cho khốn khổ sau này, tất cả nên dừng lại tại đây thôi, không nên đề mọi thứ hãm quá sâu. Phương Lê còn quá trẻ, chưa có khống chế được tình cảm và suy nghĩ, vậy thì để hắn tự tay kết thúc hết thảy mọi thứ.

Lần này thi đấu, Phương Lê lại bắt được xuất sắc, cũng được một bút tiền thưởng.

Phương Lê cầm cúp cùng giấy khen về nhà, đã một đoạn thời gian không liên hệ với Diêm Mặc Nghiêu vậy mà Diêm Mặc Nghiêu cũng không liên lạc với cậu, quả thật trong lòng có chút hụt hẫng cùng mất mát.

Đoạn thời gian ở nước ngoài chơi cùng Diêm Mặc Nghiêu là khoảng thời gian cậu vui vẻ nhất sau khi ba mẹ qua đời. Cứ ngỡ rằng có thể cùng hắn có bước tiến triển nhưng chỉ thấy càng lúc lại càng lùi, chẳng lẽ vì nụ hôn kia sao???

Phương Lê tuy rằng trọng sinh, nhưng kiếp trước khi chết cậu cũng chỉ mới 20 tuổi đầu, mặc kệ là thân thể hay tuổi tác đều thật sự trẻ, trong thâm tâm luôn hi vọng có người quan tâm và thương yêu.

Cậu đem Diêm Mặc Nghiêu trở thành người quan trọng để ỷ lại, ở nước ngoài cậu cảm thấy vui vẻ cũng xác định được bản thân thật sự thích Diêm Mặc Nghiêu, nếu không thì sau  khi uống say  sẽ không để Diêm Mặc Nghiêu hôn mình như vậy.

Phương Lê cầm lấy cúp nhìn thoáng qua, nghĩ thầm nếu Diêm Mặc Nghiêu không liên hệ cậu thì cậu liên hệ hắn, nhưng phải lấy lí do gì mới hợp lí đây.

Phương Lê gọi Diêm Mặc Nghiêu rốt cuộc hắn cũng tiếp điện thoại.Phương Lê cười cười, sau đó hỏi

" chú đang bận sao?"

" ừm"

Khi Phương Lê định mở miệng định nói thì đầu bên kia, giọng của Diêm Mặc Nghiêu lại vang lên đều đều.

" Không cần gọi lại nữa."

Phương Lê có chút sửng sốt, tuy rằng câu này cậu đã nghe Diêm Mặc Nghiêu nói trên dưới chục lần, nhưng cảm giác lần này lại rất khác.

" Đây là lần cuối cùng ta nhận điện thoại của cậu, sau này không cần gọi cũng không cần đến nhà của ta nữa. Nếu cậu một hai đòi ta nói, vậy lần này ta cũng nói rõ, ta cảm thấy rất bực bội khi bị người khác dây dưa, lúc trước vì ta đụng cậu bị thương, cậu lại không có ba mẹ chăm sóc nên mới tự cõi mình là trưởng bối mà chăm sóc cho cậu, nhưng càng lúc cậu càng khiến ta bực bội và chán ghét."

Phương Lê nghe Diêm Mặc Nghiêu lạnh lùng nói, liền trầm mặc một lúc, sau đó mới lên tiếng.

" vậy tôi có thể gặp chú lần cuối xem như chào tạm biệt không, tôi cũng có vài lời muốn nói, chỉ muốn gặp mặt chú để nói."

" Chuyện này không quan trọng, ta cũng không muốn lãng phí thời gian để nghe cậu nói, cũng không muốn gặp mặt cậu."

" Nếu chú không gặp tôi sẽ đến thẳng nhà chú để chờ. Có vài lời tôi chỉ có thể gặp trực tiếp chú để nói, nói xong tôi sẽ không liên hệ, không dây dưa bám dính chú nữa."

Phương Lê hít sâu một hơi nén lại cảm xúc mà nói. Diêm Mặc Nghiêu nghe xong liền trầm lặng, sau đó mới lên tiếng.

" Vậy chút nữa ta đến nhà cậu."

Nói xong Diêm Mặc Nghiêu cũng cúp điện thoại, Phương Lê hạ điện thoại cả người như bị hút hết sức lực bước đến sofa ngồi xuống sau đó tự ôm lấy hai chân. Đây là cách mà cậu ngồi khi cảm thấy khổ sở và không an toàn, động tác này như bản năng tự bảo hộ lấy chính mình.

Phương Lê mạnh mẽ áp chế c giác khó chịu trong lòng, nghĩ kĩ những lời chút nữa sẽ nói với Diêm Mặc Nghiêu, cậu muốn chuẩn bị thật tốt để khi đối mặt với hắn bộ dáng không quá chật vật.

Khi Diêm Mặc Nghiêu vào nhà, hai người ngồi đối diện nhưng không nhìn mặt nhau, không khí không khác gì khi hai vợ chồng đang chuẩn bị tiến hành đàm phán ly hôn.

" Buổi tối hôm đó vì sao chú lại muốn hôn tôi?"

Phương Lê trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi. Đáp lại chính là khuôn mặt vô cảm cùng giọng nói đều đều của Diêm Mặc Nghiêu.

" Uống quá nhiều, cồn ảnh hưởng."

" Cho nên chú hôn tôi cũng không phải vì thích tôi."

"Đương nhiên không phải." Diêm Mặc Nghiêu không chút do dự trả lời nói.

" chú nói dối. Chú rốt ràng thích tôi, chú chính là sợ bản thân khắc chết tôi, cho nên cố tình nói những lời này, muốn làm tôi hết hi vọng."

" Nếu như vậy có thể khiến cậu thoải mái, vậy thì cứ như lời cậu nói đi. Ta dù sao cũng không muốn suy nghĩ nhiều."

" Tôi đã hỏi thúc công, nhờ ông ấy tính qua, chú không thể khắc chết tôi, vì sao chú lại không tin?" Phương Lê tức giận nói.

"Ta chỉ không muốn gặp lại cậu, những chuyện khác không liên quan." Diêm Mặc Nghiêu không phải không muốn tin tưởng, mà là không dám mạo hiểm như vậy.

" tuy biết chưa nói dối, nhưng tôi nghe cũng khổ sở lắm chứ. Chú có biết hiện giờ từng lời nói của chú có bao nhiêu ác liệt? Thà rằng từ đầu chú đừng cho tôi hi vọng, tôi cũng đâu đau khổ khó chịu. Nhưng chú đưa tôi đi du lịch, làm sinh nhật cho tôi, làm tôi cảm thấy thật vui vẻ mà cảm đọng, sau đó lại lấy một chậu nước lạnh dội từ đầu tôi xuống, chú cố tình làm vậy sao?"

" Nếu như những chuyện ta làm khiến cậu hiểu lầm, vậy ta hướng cậu thành thật xin lỗi. Nếu cậu muốn bồi thường cái gì cứ việc nói."

Diêm Mặc Nghiêu xác thật là có tự chuẩn bị sinh nhật cho Phương Lê nhưng nụ hôn tối đó là do hắn mất khống chế, chuyện này thật sự là lỗi của hắn.

Phương Lê nghe hắn nói nhắm mắt lại hít sâu, nỗ lực ổn định cảm xúc sau đó mở to mắt nhìn Diêm Mặc Nghiêu.

" thật sự tôi gặp chú vì có một ít tư tâm, nhưng cũng vì muốn báo đáp mà gả cho chú, nhưng nếu chú không tin bát tự chúng ta hợp nhau... Vậy thì quên đi. Để cảm tạ những chuyện trước đây chú đã giúp đỡ tôi, tôi có một việc phải nhắc nhở chú, đó chính là khi chú 40 tuổi sẽ có một kiếp nạn, tốt nhất là không nên xuất ngoại, tin hay không là tùy chú."

Diêm Mặc Nghiêu giơ cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ sau đó lại hỏi

" Vậy còn chuyện gì muốn nói không?"

"......" Phương Lê nhìn hắn trong chốc lát nói: "Đã không có."

Diêm Mặc Nghiêu lập tức đứng dậy, bước nhanh rời đi.

Phương Lê nghe được tiếng đóng cửa, nước mắt cố gắng kiềm chế liền chảy xuống, cậu lập tức lấy tay vừa lau vừa lẩm bẩm.

" Không liên hệ thì không liên hệ, không thấy mặt liền không thấy mặt, có gì quý giá cơ chứ."

Phương Lê đứng dậy đi đến phòng bếp, từ tủ đông lôi ra cái bánh kem ngày đó đem về, bị cậu cấp đông cứng ngắc, nguyên bản muốn ném vào thùng rác nhưng đứng trước thùng rác lại không nỡ ném đi, mà cầm bánh bước lại ghế ngồi xuống.

Tuy đã đông cứng nhưng qua một đoạn thời gian dài bánh kem cũng đã biến vị, Phương Lê cũng không thèm để ý cũng dùng sức mà xắn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa dùng tay lau nước mắt.

Ăn hết cái bánh kem, cậu ngồi ngẩn ra một lúc sau đó mới bước vào phòng tắm đề tắm rửa.

Vừa tắm vừa rơi lệ, tắm xong vẫn khóc. Phương Lê đứng trước gương mà nhìn bộ dạng chính mình không khỏi tự dùng tay đánh vào đầu mình vừa đánh vừa mắng.

" Rốt cuộc là khóc cái gì, có cái gì để khóc. Có phải thi rớt đâu mà khóc như vậy. Không được khóc nữa!!!!"

Khi bước ra khỏi phòng tắm, nằm trên giường cậu chỉ muốn nhanh nhanh mà ngủ, nhưng từng hình ảnh những ngày ở nước ngoài lần lượt hiện lên trong đầu cậu, rồi cả Diêm Mặc Nghiêu. Khi đó cao hứng hạnh phúc bao nhiêu, thì giờ chỉ đổi lại cảm giác khó chịu, Phương Lê trong lòng chửi Diêm Mặc Nghiêu là đồ hỗn đản thật lớn.

Mắng mắng, rồi ngủ lúc nào không hay, đến nửa đêm bụng cậu đột nhiên quặn đau, cảm giác đau đớn vô cùng. Phương Lê khó khăn từ giường bò dậy tìm thuốc giảm đau để uống, sau đó lại bước vào nhà vệ sinh.

Tuy rằng đã uống thuốc nhưng bụng vẫn đau vô cùng, cậu cũng đi vệ sinh vài lần nhưng không hề giảm mà càng đau hơn, cậu liền cầm điện thoại nhưng nhất thời lại không biết phải gọi cho ai, hôm nay Hứa Dương thì xong đã nói sẽ về quê ở mấy ngày.

Cậu cố chống thân thể mà thay quần áo, chuẩn bị xuống đi bệnh viện, nhưng đau càng lúc càng nhiều, tay chân cậu cũng bủn rủn, đành phải gọi cấp cứu, sau đó ngồi ở nhà chờ.

........................

Diêm Mặc Nghiêu khi chạy đến bệnh viện thì Phương Lê đã được chuyển vào phòng, đang truyền dịch và ngủ say.

" Bác sĩ nói là viêm ruột cấp tính."

Trợ lí rạng sáng đã chạy tới rồi vội vàng gọi cho Diêm Mặc Nghiêu thông báo. Hắn đứng trước cửa nhìn thoáng qua sau đó xác định cậu đã ngủ, mới nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào bên trong.

Cánh cửa đóng lại Diêm Mặc Nghiêu nhanh chóng đánh giá một lượt căn phòng một người này, rồi mới bước đến ngồi xuống cái ghế bên giường.

Nhìn sắc mặt mệt mỏi của Phương Lê hắn chỉ biết thở dài, nhẹ giọng mà nói

" Em thật biết tự hành hạ bản thân mà."

Nhìn Phương Lê trong chốc lát, Diêm Mặc Nghiêu không nhịn được mà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc khuôn mặt của người đang ngủ, trong giấc ngủ mơ Phương Lê dùng mặt cọ cọ bàn tay của Diêm Mặc Nghiêu, giống như một con mèo nhỏ yếu ớt đang làm nũng, vô cùng đáng yêu và đáng thương.

Diêm Mặc Nghiêu không bao giờ nghĩ tới đời này, hắn cư nhiên có thể động tâm với một người như vậy. Người này không hiểu từ lúc nào đã mạnh mẽ xông vào tim hắn chiếm cứ một vị trí quan trọng, khi hắn phát hiện ra cũng là quá muộn,tim đã bị người này nắm giữ chặt chẽ. Hắn thật thích người này, nên hắn không muốn người này chịu bất kì tổn thương hoặc đau đớn gì. Hắn cũng không thể hứa hoặc hi vọng bất cứ điều gì với người này.

Khi Phương Lê tỉnh lại đã là giữa trưa. Cậu nằm mở mắt mà phát ngốc một hồi, mới nhớ lại đêm qua vì đau bụng mà gọi cấp cứu đến bệnh viện. Lí do vì ăn đồ hỏng quả thật khiến cậu không còn mặt mũi để gặp người mà, nhưng nghĩ đến việc bản thân hiện giờ không ai chăm sóc cái mũi liền muốn lên men.

Phương Lê tự mình ngồi dậy, nhìn bình nước đã truyền đến phân nửa, mà nghĩ không biết bản thân phải truyền mấy bình nữa mới có thể xuất viện liền nhấn nút gọi hộ sĩ đến mà hỏi.

Trợ lí của Diêm Mặc Nghiêu nhanh bước đến cạnh xe mà cúi nhẹ người thông báo.

" Phương Lê thiếu gia đã tỉnh lại rồi."

Diêm Mặc Nghiêu trầm mặc trong chốc lát sau, đối tài xế nói: "Đi thôi."

Phương Lê sau khi hỏi hộ sĩ thì biết được, cậu đem qua vào cấp cứu có chút mất nước giờ lại suy yếu, nếu trong nhà không có ai chăm sóc thì nên nằm bệnh viện 2 ngày cho an toàn.

Hộ sĩ vừa dứt lời thì cùng lúc Hứa Dương gọi tới, nói đứng bấm chuông nãy giờ sao không ra mở cửa. Phương Lê liền nói cậu nhập viện khiến Hứa Dương hoảng hốt vội vàng hỏi viện nào khoa nào phòng bao nhiêu mà chạy tới.

Chưa đến 20 phút Hứa Dương đã có mặt, Hứa Dương đứng ở mép giường bộ dáng tức giận nhìn Phương Lê nói: " mày tại sao nhập viện cấp cứu lại không gọi cho tao? Chẳng lẽ tao không phải bạn của mày?"

" Không phải hôm qua mày nói về quê ư, tao nghĩ mày đang trên đường có gọi cũng không chạy lại kịp lại còn làm mày lo lắng nên mới không gọi."

Phương Lê vội vàng mà giải thích. Nhưng Hứa Dương vẫn tức giận

" Tao có về quê mày cũng phải gọi cho tao, tạo có thể nhờ thúc thúc chiếu cố mày, sao mày không nghĩ tới hả?"

" Vậy mày không có về quê sao?"

Phương Lê đã mệt giờ bị Hứa Dương nạt nộ càng yếu ớt hơn, giọng cũng thì thào mà hỏi

" Thúc thúc tao có chuyện đột xuất nên quyết định không đi."

Trong mắt Hứa Dương có một chút chột dạ, thật ra đã đi được nửa đường, nhưng thúc thúc lại nhận được cuộc gọi sau đó liền kêu tài xế quay về.

" Mày nằm phòng này sao?

Hứa Dương ngó một lượng quanh phòng sau đó ghét bỏ nói.

"Tao bị đưa vào đây lúc đầu thấy cũng được nên nằm luôn, mắc công chuyển tới lui."

Phương Lê thấy phòng này cũng sẽ gọn gàng, tuy hơi nhỏ nhưng ánh sáng lại khá tốt.

Hứa Dương lập tức đi ra ngoài đóng tiền sau đó đổi cho Phương Lê một cái phòng đơn lớn hơn. Nhìn cái TV rồi máy tính, cái giường đặt giữa phòng. Hứa Dương lại đặt thêm cả đống đồ nhờ shipper mang đến

Hứa Dương đem giường đuôi vượt bàn di động đến Phương Lê trước mặt, lại đem hộp giữ ấm mở ra phóng tới trên bàn nói: "Đây là tam hoành lộ bên kia rất có danh kia gia cháo cửa hàng cháo trắng, ngươi nếm thử."

Phương Lê cầm lấy cái muỗng uống một ngụm, tuy rằng chỉ là gạo trắng cháo, nhưng là hương vị cũng không tệ lắm, trong miệng của cậu đắng vô cùng, cũng không muốn ăn uống gì lúc này.

Hứa Dương đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, một bên gọt trái cây, một bên cùng Phương Lê nói chuyện.

Buổi tối, Hứa Dương liền đem sofa kéo thẳng ra sau đó lấy trong ngăn tủ một tấm drap giường cùng một cái chăn sạch sẽ sau đó bò lên nằm, cùng Phương Lê buôn chuyện.

Qua hai ngày, Hứa Dương cũng không trở về nhà mà ăn dầm ở bệnh viện chăm sóc cho Phương Lê, cũng may nhờ Hứa Dương mà thời gian nằm viện của cậu không quá nhàm chán.

Ba ngày sau, Phương Lê được  xuất viện về nhà.

" Tao làm vài món cảm ơn mày mấy hôm nay chăm sóc, ở lại ăn rồi về."

Phương Lê đứng dậy hướng phòng bếp mà đi, nhưng Hứa Dương vội vàng túm lấy cổ tay cậu ngăn cản

" Mày mới khoẻ làm cái gì mà làm, khi nãy tao có đặt ở khách sạn rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

" Vậy cũng được."

Hứa Dương nhìn đông nhìn tay rồi sau đó lấy điện thoại nhìn Phương Lê mà quơ quơ tay

" Mày đứng chỗ đó đi. Đúng rồi!!  Để tạo chụp cho mày mấy tấm."

" Chụp làm méo giề?"

" Đương nhiên là để kỉ niệm rồi, hôm bữa tao đến mặt mày trắng bệch, hiện giờ béo hồng mũm mỉm rồi nên tao thấy tự hào, nhanh lên đứng yên tại chụp cái nào "

Nghe Hứa Dương nói Phương Lê cũng mỉm cười mà đứng yên để Hứa Dương chụp cho vài tấm.

Diêm Mặc Nghiêu cầm di động vừa được chuyển qua, trợ lí đứng bên cạnh nhỏ giọng hội báo.

" Diêm đổng, Phương Lê thiếu gia vừa xuất viện, ảnh chụp cũng vừa được gửi qua đây."

Diêm Mặc Nghiêu vươn tay để ngưng lại cuộc nói chuyện, bàn tay hắn để dưới bàn vẫn nắm lấy điện thoại, chỉ vài giây sau điện thoại đã vang lên âm báo tin nhắn, Diêm Mặc Nghiêu mở ra màn hình liền thấy được vài tấm ảnh chụp, trong ảnh chính là Phương Lê đang mỉm cười, nhìn sắc mặt và trạng thái chắc đã hoàn toàn hồi phục rồi.

Hắn cứ lướt những tấm hình lập đi lập lại hồi lâu, sau đó mới buông điện thoại ngả người dựa vào lưng ghế trầm tư.

........

Khách sạn đưa đồ ăn đến, Phương Lê cùng Hứa Dương cả hai ngồi cùng nhau dùng bữa. Phương Lê vốn không đói, nhưng ăn hai đũa liền cảm thấy đồ ăn hợp khẩu vị vô cùng nên liền hỏi

" Đồ ăn này mày đặt ở khách sạn nào vậy? Ngon thế."

".... À...ừ... Ở chỗ kia...."

Hứa Dương không nghĩ Phương Lê lại hỏi nên bất ngờ mà lắp bắp, bộ dáng như đáng nhớ ra cái tên khách sạn

" Hình như gọi.... Cái gì đó.... Khách sạn Thịnh Thịnh gì đó."

" Khách sạn Vân Thịnh."

" Hình như là vậy đó." Hứa Dương vội vàng đáp sau đó nhanh chóng mà chuyển chủ đề.

Chờ Hứa Dương rời khỏi sau, Phương Lê mới đi rửa mặt, sau đó đến giường nằm xuống. Cậu liền thở ra một hơi dài đầy thoải mái, quả thật nhà mình giường mình vẫn là tốt nhất. Mấy ngày nằm viện cậu cũng đã suy nghĩ kĩ càng. Mặc kệ Diêm Mặc Nghiêu từ chối cậu vì nguyên nhân gì, thì khi hắn gần 40 cậu sẽ nghĩ cách giúp hắn vượt qua đại kiếp, coi như đó là báo đáp lại những gì hắn đã giúp đỡ cậu trước đến nay.

Chỉ cần cậu không chết trước hắn là được. Giờ hắn đã nói như vậy Phương Lê cũng không muốn làm Diêm Mặc Nghiêu khó chịu mà cứ bám dính, không gặp hắn nữa là được. Chuyện báo thù tự cậu sẽ giải quyết.

Kì nghỉ còn một đoạn thời gian mới kết thúc, Phương Lê cũng quyết định tham gia thêm vài cuộc thi, mỗi ngày cơ hồ đều ngâm mình trong phòng tập.

Sau kì nghỉ kết thúc,nhà trường muốn quay một đoạn phim quảng cáo  tuyên truyền cho trường, học viên được lựa chọn có cả thù lao. Nhưng với nhóm sinh viên mà nói chuyện thù lao không thành vấn đề có cũng được mà không chả sao, chỉ cần được là đại biểu trường đã là vinh dự của họ cùng gia đình rồi.

Phương Lê được gửi không ít lời mời nên vô cùng kinh ngạc, bởi vì cậu nhớ kiếp trước hình như cậu không có được tham gia quay tuyên truyền này. Nguyên nhân không được chọn cậu cũng không rõ lắm, chỉ biết do Diêm Khải Tuấn ở phía sau động tay chân.

Vừa nghĩ đến Diêm Khải Tuấn, cậu liền nghĩ đến khoảng thời gian trước đến Diêm gia hình như cậu không thấy Diêm Tuấn Khải thì phải, chẳng lẽ là đi đâu sao? Phương Lê nghĩ hẳn là như vậy, vì đời này không có Diêm Tuấn Khải động tay chân nên cậu mới có thể thuận lợi nhận được lời mời.

" Ba mẹ còn sống mà biết hẳn là vểnh mũi lắm đây!!" Phương Lê mỉm cười.

"Đó là chuyện đương nhiên, đây là một việc quá ư là hãnh diện mà." Hứa Dương cũng vui vẻ đáp lại.

Hứa Dương cũng được lựa chọn nhưng chọn vào quần chúng nên có thể cùng Phương Lê đến địa điểm quay phim.

Trường học cũng bỏ tiền mà mời đến một bị đạo diễn có tên tuổi cùng một đoàn đội ekip chuyên nghiệp, từ địa điểm, kịch bản, cách bố trí, chiêng sửa hậu trường đều ở trường học.

Phương Lê nhìn vị đạo diễn nhớ lại kiếp trước, hình như không phai vị này, nhưng giờ cũng chả sao cả, mọi chuyện đã không còn như kiếp trước khi cậu sống lại lần nữa rồi.

Hôm nay học sinh đến xem quay phim cũng không ít, nhưng người không phận sự đều bị chặn ở bậc thang phía dưới.

Phương Lê cùng Hứa Dương đi lên bậc thang mà bước vào bên sảnh phía trong, đứng chờ tháng máy thì đột nhiên bên ngoài phát ra rất nhiều tiếng hét chói tai khiến cả hai giật bắn mình hoảng sợ đồng loạt xoay đầu nhìn ra bên ngoài.

" Hình như hơi lố? Ai tới mà nhao nhao lên thế, trường mời người nổi tiếng à?" Hứa Dương cực kì tò mò vừa ngó nghiêng vừa hỏi. Phương Lê cũng cực kì tò mò nhưng nghĩ gì đó liền xoay đầu lại, cậu nhìn bảng điện tử báo tầng của thang máy, khi tiếng ting vang lên cửa mở ra liền kéo tay Hứa Dương đi vào bên trong.

Lý Khải Duy nhìn của thằng máy đóng lại mà sửng sốt, y xác định Phương Lê khi nãy rõ ràng có thấy y đang bước đến, vậy mà cố tình đem cửa đóng.

Chính lag những người đi phía sau thấy y bỗng dưng đứng lại cũng nghĩ hoặc mà hỏi có chuyện gì.

"Không có gì." Lý Duy Khải tiếp tục đi đến chỗ chờ thang máy.

Khi nãy khi cánh cửa dần khép lại Hứa Dương rõ ràng thấy Lý Khải Duy nên có hơi tò mò mà hỏi

" Ê khi nãy là Lý Khải Duy đúng không mậy, đó là cái gì.... Ừm... Mọi người gọi là... Cái gì vương tử dương cầm đúng không?"

" Tao chả biết nữa!"

Phương Lê thờ ơ trả lời. Hứa Dương cũng không để ý mà cảm thán

" Hình như cậu ta là con lai, nhìn lướt qua vậy mà thấy đẹp trai ghê. Khó trách bên ngoài lại nhốn nháo như vỡ chợ thế, cậu ta chắc hẳn rất nổi trong trường. Tao còn nghe nói Lý gia không chỉ là hào môn mà còn dính dáng với hoàng gia, bà ngoại cậu ta là công chúa của nước R đó, tuy là nước nhỏ nhưng lại khá giàu có. Không chỉ có giá thế mà còn tướng mạo, hơn nữa còn là thiên tài âm nhạc tuổi còn trẻ mà ôm không ít giải thưởng quốc tế. Quả thật góc độ nào cũng thiệt là hoàn mỹ, sao trên đời lại có người hoàn mĩ như vậy cơ chứ......,!!!!!"

Hứa Dương bùm bùm liên thanh mà nói, Phương Lê bên cạnh chỉ im lặng cậu thầm nghĩ mặc kệ hoàn mĩ, hoàn hảo thì sao, liên quan gì đến cậu. Đời này kẻ mà cậu không muốn dây dưa nhất chính là Lý Duy Khải.
Bình Luận (0)
Comment