Hào Môn Tiểu Cha Kế

Chương 65

Buổi thi cũng kết thúc, kết quả sẽ công bố sau 2 ngày nữa. Lão sư hướng dẫn đưa nhóm tân sinh viên đi qua chào các anh chị khoá trên.

Nhóm tân sinh viên đứng theo từng hàng, lão sư đi một vòng cuối cùng cũng tìm được Phương Lê,nhờ cậu nói mấy câu cổ vũ với nhóm tân sinh viên.

Phương Lê thật sự không thích nói mấy câu này chút nào,  cũng không thể nào từ chối lão sư chỉ đành phải qua đó qua loa vài câu có lệ. Chính là vừa đi qua cậu đã thấy người đứng trước hàng chính là Vưu Nhiên nên có hơi bất ngờ.

" À... Lời đầu tiên ta xin chúc mừng mọi người đã đậu vào học viện, ta tin chắc mọi người đã phi thường nỗ lực để có kết quả như vậy. Bất quá muốn thành công cần phải nỗ lực,... À ta hi vọng mọi người tiếp tục nỗ lực, cũng hi vọng mong ước của mọi người thành hiện thực."

" Đàn anh có thể chia sẻ kinh nghiệm không?"  Có tân sinh đột nhiên nói.

“Kinh nghiệm chính là nỗ lực nỗ lực và càng  nỗ lực hơn,  tuy rằng cũng không phải mỗi một lần nỗ lực đều  thành công. Nhưng mỗi lần nỗ lực sẽ rút ra thêm kinh nghiệm để hoàn thiện kĩ thuật bản thân. Nếu nỗ lực mà không thành công cũng không rút ra được kinh nghiệm vậy thì phải xem lại bản thân có đi đúng hướng hay không. Còn đối với người nhận định không cần nỗ lực vì bản thân đã có thiên phú ta chỉ khuyên một câu tự phụ chính là liều thuốc độc."

“Nghe nói học trưởng là thiên tài, như vậy có thể hay không chia sẻ một chút phương pháp trở thành thiên tài?”

“Thiên phú đến từ chính nhiệt tình yêu thương, tổng kết cùng tích lũy  kinh nghiệm của bản thân mới là biện pháp chính xác. Ta chỉ có thể nói cần khiêm tốn, kiên trì, kiên định, và nghiêm túc nỗ lực. Và quan trọng nhất và phải biết  học hỏi và suy luận."

Còn có tân sinh muốn tiếp tục hỏi chuyện, nhưng là bị lão sư hướng dẫn ngăn cản, đây không phai là buổi hỏi đáp. Lão sư biết Phương Lê không thích nói nhiều, ra nói vài lời đã là quá nể mặt nên cũng không dám trì trệ thời gian của cạu. Vì Phương Lê đến trường theo sau lưng còn có bảo tiêu và trợ lí, họ khi nãy đã nhìn lão sư một cái nên lãở sư liền vội vàng ra mà kết thúc.

Phương Lê ở muốn đi ra ngoài thì nhìn thoáng qua Vưu Nhiên, mà Vưu Nhiên cũng vừa xoay người nhìn Phương Lê.

Lúc trước y chỉ cảm thấy Phương Lê là một tiểu công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn, rồi có lão công nhà giàu yêu thương cưng chiều, căn bản không biết vất vả là thế nào, không nghĩ tới Phương Lê lại học khiêu vũ không nhũng thế còn thuộc cấp nam thần đứng hạng 1.

Tuy khi nãy lão sư nói Phương Lê là thiên tài nhưng Vưu Nhiên hiểu rõ thiên tài cũng phải cực khổ tập luyện mới có thể có kết quả như vậy.

Biết Phương Lê hôm này tham gia thi nên sau khi kết thúc công việc Diêm Mặc Nghiêu đã đến rước cậu. Phương Lê vừa bước ra thấy Diêm Mặc Nghiêu liền hoá thân thành vợ nhỏ hai bước nhảy còn một bước lon ton lên xe liền lao đến ôm cổ Diêm Mặc Nghiêu mà hôn hắn cái chụt.

" Phát huy thế nào?" Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

" Đương nhiên là được rồi ạ. Có khi nào em phát huy không tốt chứ. Hồi nãy khi em biểu diễn xong, lão sư còn nói với em nên chuẩn bị luyện tập từ bây giờ còn xuất ngoại thì đấu nữa đó." Đôi mắt Phương Lê vì cười mà cong cong, con ngươi sáng ngời có chút đắc y.

Diêm Mặc Nghiêu mở ra bình giữ nhiệt mà rót cho vợ nhỏ một li nước ấm, Phương Lê uống một ngụm sau đó thở dài mà cảm thán.

" Anh nói xem, sao em có thể giỏi giang đến thế  không biết nữa~~~!!!!

Diêm Mặc Nghiêu nhìn bộ dạng kiêu ngạo tự đắc của Phương Lê mà không nhịn nổi, môi nhếch lên độ cong, nhưng miệng lại nói.

" Đây là đang kiêu ngạo sao? Khi nãy anh còn nghe loáng thoáng có người nói là khiêm tốn cơ đấy."

" Hồi nãy anh ở đó sao?" Phương Lê bất ngờ nhưng sau đó liền bĩu môi, bộ dáng như hiển nhiên mà nói: " khiêm tốn thì cũng phải đúng người đúng thời điểm, mà với trình độ của em kiêu ngạo một chút thì có gì chớ?"

Diêm Mặc Nghiêu đem Phương Lê ôm vào trong lòng ngực dùng sức hôn một cái, tuy rằng Phương Lê có cái bộ dáng gì hắn đều thích, nhưng cái bộ dạng ngẩng mặt hất cằm chảnh cún thế này làm hắn cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Hai người cùng nhau về nhà, Diêm Mặc Nghiêu thì vào thẳng thư phòng để xử lí công vụ, còn Phương Lê đang nghĩ đến chuyện hôm nay gặp được Vưu Nhiên ở trường.

Về Vưu Nhiên, cậu chỉ thấy trong giấc mộng y cùng Diêm Khải Tuấn có mối liên quan với nhau, cụ thể thế nào vẫn không rõ ràng. Nhưng hôm nay thấy Vưu Nhiên cậu lại cảm thấy y chính là điểm mấu chốt nếu cậu muốn đối phó với Diêm Khải Tuấn.

Phương Lê nghiêm túc mà suy nghĩ một hồi sau đó liền quyết định tin vào dự cảm của mình, nắm trước thời cơ thì cơ hội thắng sẽ nhiều hơn.

…………………………

Vưu Nhiên xuống xe, ngẩng đầu nhìn toà nhà trước mắt bỗng trong lòng lại dâng lên cảm giác áp bách. Quản gia đứng bên cạnh liền nói

" Xin mời cậu theo ta."

Vưu Nhiên theo sau lưng quản gia, cố gắng không nhìn loạn không để bản thân thất thố, nhưng đi đến nơi nào cũng thấy xa hoa mà bị chấn động không ít, nhịn không được trong lòng cảm thán, thì ra căn nhà của hào môn là thế này sao?

Vưu Nhiên được quản gia đưa đến một tiểu viện xinh đẹp tinh xảo, trong viện được xếp đặt những cây cảnh trân quý , không những thế còn có những con chim xinh đẹp, nhìn không khác gì tiên cảnh. Càng nhìn Vưu Nhiên càng thấy quả thật đây là cuộc sống của người giàu có. Trước đây dù có nghĩ cậu cũng không thể nghĩ đến cảnh tượng như vậy.

Phương Lê đang đứng ở giàn trồng hoa bón thức ăn cho chim, quản gia đến thì cách một đoạn liền thông báo.

" Tiểu tiên sinh, khách ngài mời đã đến." 

“Đã biết, cám ơn chú.” Phương Lê không có quay đầu lại, một bên tiếp tục uy điểu một bên nói.

Quản gia rời khỏi thì có vài người giúp việc đến bưng trà bánh để xuống bàn. Phưong Lê lúc này mới xoay sang nhìn Vưu Nhiên nói.

" Cậu muốn đến chơi với tụi nó không?"

" Không được.," Vưu Nhiên có chút lo lắng mà trả lời, lần trước vì không biết thân phận của Phương Lê mới có thể thoải mái nói chuyện. Còn bây giờ đi vào Diêm gia, y thật sự không thể nào vó bộ dáng thoải mái như lần trước được.

" Sao cậu khẩn trương thế? Chỗ này chỉ có tôi  với cậu cũng đâu còn ai, khẩn trương cái gì?"

" Tôi là lần đầu đến nơi như vậy nên...."

Vưu nhiên không tự chủ được đem cúi đầu hơi cúi, bộ dáng như học sinh đang bị giám thị bắt phạt.

“Ngồi đi,” Phương Lê đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó lại nói tiếp: " cậu đứng làm tôi thấy mình như kẻ ác đang giáo huấn người ta."

Vưu nhiên đi đến phía kia của  bàn tròn ngồi xuống, sau đó hỏi: “ cậu tìm tôi có chuyện gì sao,?"

“Đương nhiên là có chuyện.” Phương Lê nói: “ nhưng trước đó tôi muốn hỏi cậu cái gã Triệu tổng gì đó có tìm cậu trả thù hay không?"

Tuy Phương Lê đưa số điện thoại trợ kí của cậu cho Vưu Nhiên, nhưng Vưu Nhiên vẫn không có liên lạc khiến cậu không biết được tột cùng y có bị trả thù hay không.

" À... Cũng có... Lúc đó tôi đang làm việc thì gã có đến tìm ha.... Hai lần, nhưng tôi... Mượn danh của cậu ứng phó, sau đó họ không tới nữa." Vưu Nhiên nói mà lo lắng Phương Lê sẽ nghĩ y dựa hơi mà chán ghét, giọng cũng không tự chủ được càng nói càng nhỏ.

" Khai giảng xong cậu vãn tiếp tục đi làm sao?"

" Tôi không đi làm thì.... Không có tiền đóng học phí, tuy có xin trợ cậu nhưng tôi vẫn muốn có phần để phòng thân."

Phương Lê nghe y  nói, bỗng nhớ lại khoảng thời gian y cũng lo học phí. Nhưng sau đó cậu kết hôn với Diêm Mặc Nghiêu những kẻ họ hàng xấu xa đều không qua lại, cuộc sống bây giờ đều là thoải mái ngọt ngào, cuộc sống lo lắng tiền bạc cũng không còn nữa.

" Hôm nay, mời cậu đến tôi cũng không vòng vô nhiều. Tôi muốn giúp cậu."

" Sao.. giúp tôi ư?"  Vưu nhiên sửng sốt một chút lúc sau, thực nghi hoặc hỏi: “ tại sao?”

" Khi vào đại học mà cậu vẫn còn làm việc bên ngoài sẽ không đủ thời gian luyện tập, lúc đó năng lực của cậu sẽ thua xa đồng học. Rồi làm thêm cùng luyện tập cậu sẽ rất nhanh dưới sức. Tôi lần trước đã xem cậu múa thì cảm thấy thiên phú không tồi, quan trọng nhất chính là tôi cảm thấy cậu ưng mắt  và cũng rất thưởng thức ước mơ và sự cố gắng của cậu."  Phương Lê nhìn nói: “Học phí tôi sẽ giúp đỡ cậu toàn bộ, kỳ nghỉ hoặc khác rảnh rỗi cậu có thể đến làm trợ lí cho tôi kiếm tiền sinh hoạt, như vậy không cần đi làm công bên ngoài  cũng sẽ không bị người khác quấy rối, còn có thời gian tập luyện, cậu thấy sao?"

Nghe Phương Lê nói tâm tình Vưu Nhiên cực kì phức tạp, giống như một chiếc bánh thật to từ trên trời rớt xuống, nhưng trên dời này đâu có gì dễ dàng như vậy. Đối với Vưu Nhiên đó thật là một lời đề nghị vô cùng hấp dẫn nhưng y lại không dám.

Phương Lê đương nhiên những ra băn khoăn trong lòng y, nên liền mỉm cười nói.

" cậu nghĩ thế nào cũng được, giúp đỡ cậu học phía cậu làm trợ lí cho tôi cũng được, tôi có thể cùng cậu kí hợp đồng, sẽ không yêu cầu cậu làm gì trái pháp luật và lương tâm cũng không cần cậu sau này báo đáp hay gì cả. Cậu có thể suy nghĩ kĩ càng, nếu nguyện ý thì cùng tôi kí hợp đồng, còn không thì thôi, tôi sẽ không làm khó dễ cậu."

Vưu Nhiên nắm chặt tay, lòng bàn tay y đã rịn mồ hôi ướt nhẹp, tuy lo lắng nhưng y biết cơ hội này rất khó có được, nhưng y cũng hiểu rõ thiên hạ này không bao giờ có bữa ăn nào là miễn phí cả. Dù Phương Lê nói không cần báo đáp, nhưng y là người trước nay nhận từ ai cái gì đều sẽ đáp lại như vậy, không muốn thiếu nợ ai bất cứ thứ gì. Chính là nếu bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không có lần nữa.

Phương Lê cũng không thúc giục y, một bên uống trà một bên nhìn chim hót, để Vưu Nhiên có thời gian suy nghĩ. Phương Lê biết lời đề nghị của cậu khiến người khác rất khó đưa ra sự lựa chọn, đổi lại là cậu cậu cũng rất rối rắm, có khi còn trực tiếp cự tuyệt.
Bình Luận (0)
Comment