Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà

Chương 22

Âu Thành Nghiêm lúc này ngồi ở trên, cảm thấy sao lâu quá mà Cố Ninh Tinh lại chưa làm bánh xong, anh thật mất kiên nhẫn cau mày đứng dậy, mà thật nhanh đi đến nhà bếp,

Anh ta vừa đến bếp, liền tức giận vô cùng, ạnh ta thật sự không ngờ Cố Ninh Tinh lại không thèm quan tâm đến anh, khi anh vẫn còn đang ở trong đây và đợi cô,

Thế vậy mà Cố Ninh Tinh lại ngồi cùng ăn vui vẻ với họ, khiến anh ta tức giận vì đã làm lơ minh,

Âu Thành Nghiêm mặt giận lên tới não, đùng đùng đến gần cô mà nắm lấy tay cô mà kéo,

Cố Ninh Tinh hoảng hốt mà còn bị nắm lấy tay đột ngột khiến cô la lên, tay thì vùng vẫy "Nè nè, anh làm gì vậy "

Âu Thành Nghiêm nhìn về phía Tô Diệp, trừng mắt hất cằm ra hiệu lời nói phát ra lạnh lùng bảo, "Tô Diệp, ra ngoài "

Kháp Kháp không khiên dè sắc mặt anh ta, cô bé lo lắng nhanh tay chộp lấy ở giữa tay cô và tay anh ta để ngăn lại, còn ra vẻ gương mặt rất khó chịu "Anh muốn làm gì tiểu thư của tôi "

Tô Diệp giật mình hoang mang sợ sệt, mà nhanh chóng nắm lấy tay em lay lay "Kháp Kháp chúng ta đi thôi nào "

Kháp Kháp bướng bỉnh hất tay Tô Diệp ra, vì động đến Cố Ninh Tinh bất kỳ ai Kháp Kháp cũng không quan tâm là lớn hay nhỏ, hoặc trên dưới cô bé sẽ khiên nể ai làm gì cô, sau đó còn cau mày cảnh cáo Âu Thành Nghiêm, "Không đi, tôi cảnh cáo anh, nếu anh làm gì tiểu thư của tôi, tôi sẽ giết chết anh đấy "

Âu Thành Nghiêm nghe xong vẫn là không một chút phản ứng, gương mặt lạnh lùng như không sợ gì với lời đe dọa của Kháp Kháp,

Cố Ninh Tinh không vùng vẫy nữa, muốn tự mình giải quyết, nên đã bảo Kháp Kháp ra ngoài, "Em đi ra ngoài trước đi, anh ta không làm được gì chị đâu "

"Tiểu thư em... " Kháp Kháp thống khổ cau mày dù không muốn đi,nhưng lời của Cố Ninh Tinh nói, nên Kháp Kháp phải bất đắc dĩ nghe theo,

"Kháp Kháp, em biết mình đang nói gì không, mau đi theo chị " nói xong Tô Diệp cau mày sợ hãi mà mạnh tay kéo lấy Kháp Kháp nhanh chóng rời đi, em ấy vẫn là không yên tâm mà cứ nhìn phía cô cho đến khi khuất tầm mắt,

Cố Ninh Tinh nhìn cả hai người đã ra khỏi nhà, cô ngay lập tức nhìn anh ta cau mày, tay thì vùng vẫy, miệng thì cáu gắt la lên, "Này, anh muốn làm gì, mau buông tôi ra "

lúc này đột nhiên Âu Thành Nghiêm nắm giữ tay cô chặt hơn lúc nãy mà nhanh chóng áp cô vào tường, khiến Cố Ninh Tinh bất chợt kêu lên một tiếng, "Ah... "

Âu Thành Nghiêm dùng sức lực và vóc dáng cao ráo mạnh mẽ của mình áp cô vào tường, anh ta nhìn cô vẫn là dùng gương mặt lạnh lùng nói,

"Người của em thật hung dữ, còn dọa sẽ giết tôi, nhưng lúc nãy sao em biết tôi sẽ không làm gì em "

Cố Ninh Tinh nhìn vẻ mặt của anh ta, đột nhiên tim cô lại đập rất nhanh, thân thể cô như muốn chống lại cô vậy, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế bản thân mà đáp lời anh ta, "Nếu anh không muốn bị những gì em ấy nói, thì hãy mau buông tôi ra "

Âu Thành Nghiêm đối diện mặt cô, giọng nói trở nên nhỏ nhưng cũng có phần lạnh lùng vào, mà cau mày nói,

"Em nỡ cho người của em giết chết chồng mình hay sao "

Cố Ninh Tinh bị một tay to lớn của anh ta nắm chặt lấy tay cô, khiến cô không cách nào thoát được với tình trạng tim đang đập rất nhanh, nếu cô không cố gắng kiềm chế bản thân, thì sẽ lộ tất cả ngay, nên chỉ biết đứng yên mà nói,"Vậy thì anh đừng chạm vào tôi là được rồi "

"Em là vợ của tôi, sao tôi lại không được chạm vào em cơ chứ, đạo lý nào đặt ra vậy "

Âu Thành Nghiêm nói xong liền ghé sát vào mặt cô, anh ta vì từ nãy đến giờ trêu đùa cô khá vui, nên cơ thể ham muốn của anh đã bị châm ngòi, nên muốn ôm lấy Cố Ninh Tinh mà hôn,

Cố Ninh Tinh phát hiện anh ta muốn hôn mình, cô nhanh chóng theo phản xạ mà nhắm mắt thật chặt để phòng thủ, "Ưm, đừng mà "

Âu Thành Nghiêm phát hiện cô đang phòng thủ để tránh né anh, nên đã bị cô làm cho mất hứng, nên đã giả vờ mình trêu đùa cô và búng nhẹ lên trán cô một cái, "Đồ ngốc, em tưởng tôi sẽ hôn em à, tôi không muốn hôn một đứa ngốc như em đâu "

Tuy lời nói Âu Thành Nghiêm nói ra là giả vờ, nhưng thật sự anh ta rất muốn hôn cô

Cố Ninh Tinh bị búng trán có chút đau và cực kỳ xấu hổ, và nghe những gì anh ta nói khiến cô tức giận quát, sau đó còn nói móc mỉa mai anh, "Anh... Anh nói ai ngốc hả, vậy hôm nay anh đến chỗ đứa ngốc này làm gì, mau quay về với bảo bối của anh đi, đừng làm phiền tôi nữa, tôi phải đi ngủ rồi "

Âu Thành Nghiêm lúc thích thú khi cô nổi giận với gương mặt rất đáng yêu, anh liền nhanh chóng buông tay Cố Ninh Tinh ra, sau đó ôm lấy eo của cô mà nói, "Giận rồi à, hôm nay tôi đến đây để ngủ cùng em "

Cố Ninh Tinh giật mình, mạnh tay đẩy anh ta ra, hốt hoảng ngước lên nhìn anh ta cau mày nói ngang, "Cái gì..., tôi không đồng ý, chỗ anh ở nhà bên kia, anh mau đi đi "

Âu Thành Nghiêm im lặng không nói gì, anh ta đột nhiên bế cô lên rất nhanh, khiến cô không kịp phản ứng,

Cố Ninh Tinh hốt hoảng la lên,"Ah... Anh làm gì, mau bỏ tôi xuống "

Âu Thành Nghiêm bế cô nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ vậy, nhưng có điều cô khó chịu vùng vẫy rất nhiều,

Anh ta từ từ đưa cô đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường còn giả vờ nhắc đến bà nội, lấy một cái cớ, "Bà nội hối thúc chúng ta sinh em bé rồi đấy, dù sao bà cũng lớn tuổi rồi "

Cố Ninh Tinh nghe xong, gương mặt càng hốt hoảng mà lui về phía sau, giọng nói trở nên run rẩy, "Muốn sinh em bé thì nhờ bảo bối của anh mà sinh đi, tôi không sinh "

Anh ta nhanh chóng chộp lấy chân cô mà kéo lại, còn áp cô dưới thân thể to lớn của anh, Âu Thành Nghiêm còn nói lời bá đạo hơn, "Em dám không sinh con cho tôi "

"Mau buông tôi ra, tôi sẽ không sinh con cho anh đâu... Ah... Hức "

Cố Ninh Tinh chưa chống cự, lại bị anh ta cưỡng hôn lên cổ của cô, khiến cô run rẩy sợ hãi, lúc này cô liền không chịu được nên đã khóc nức một tiếng,

Âu Thành Nghiêm phát hiện cô khóc, lòng anh ta đột nhiên khó chịu, mà cau mày nói nhẹ nhàng với cô, và buông tay cô ra,"Em khóc sao, sợ tôi chạm vào em đến vậy à "

Cố Ninh Tinh úp thân thể xuống giường không lên tiếng với câu hỏi của anh ta,

Không thấy Cố Ninh Tinh lên tiếng, biết mình có hành động ham muốn của anh hơi quá đà với cô, anh ta tiếp tục nói, "Vậy tôi sẽ không ép em, nhưng tôi muốn ngủ ở đây, tôi sẽ không làm gì em đâu "

Cố Ninh Tinh nghe xong, đầu nghiên một chút, lúc này mới lên tiếng xác nhận, nhưng cơ thể vẫn còn run vì chuyện vừa nãy, "Thật... Thật sao "

Anh gật đầu lên tiếng, sau đó thả cơ thể mình nằm xuống giường cạnh cô, mà trả lời, "Thật, em mau ngủ đi, nếu không ngủ tôi thật sự sẽ làm gì em đấy "

Không lâu sau thì Cố Ninh Tinh cũng ngủ thiếp đi, Âu Thành Nghiêm phát hiện cô đã ngủ, nên thận trọng đặt cô ngủ lại tư thế đoàng hoàng,

Anh ta còn ân cần đắp chăn cho cô, sau đó chợt nhìn khuôn mặt của cô khi ngủ quả thật rất yên bình và đẹp đến lạ, anh ta chạm vào những đường nét trên mặt cô, thật khiến cho anh rất muốn bảo vệ, nhưng nghĩ đến đây đột nhiên lửa dục tiếp tục bị châm ngòi, nên anh ta bất đắc dĩ căn răng chịu đựng kiềm chế bản thân mà nhanh chóng đi vào phòng tắm để tự mình giải quyết, tự mình dập tắt cơn lửa dục này,
Bình Luận (0)
Comment