Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà

Chương 45

Phía công ty Hàn thị, Hàn Đình Thâm đang rất lo lắng và bối rối vì không có Cố Ninh Tinh, anh ta lúc tối hôm qua được nhận tin tức là cô đá thôi việc từ những lời của Âu Thành Nghiêm,

Anh ta sau đó nguyên một buổi tối từ khi hoàn thành chuyện nhận lại Kháp Kháp, anh ta cụ gọi cho Cố Ninh Tinh để hỏi rõ mọi chuyện nhưng không được, đến bây giờ vẫn chưa thể liên lạc với cô,

Ngay lúc này Hàn Đình Thâm đang rối rắm, thì đột nhiên từ ngoài cửa Kháp Kháp đi vào với vẻ mặt mỉm cười, trên tay còn cầm những món ăn đến cho anh, "Anh hai, em nấu ít thức ăn cho anh nè "

Hàn Đình Thâm nghe tiếng Kháp Kháp, anh ta ngay lập tức bật ngồi dậy mà mỉm cười với cô, " Tiểu Ái sao em không ở nhà mà lại đến đây "

Hàn Đình Thăm gọi Kháp Kháp là Tiểu Ái, đó là tên lúc nhỏ của cô bé, cô bé bây giờ tên là Hàn Tiểu Ái,

Kháp Kháp cầm đi đến bàn sofa của anh, lắc đầu nói, vì ở nhà rộng lớn chỉ có những người giúp việc, khiến cô không quen nên muốn động tay chân một chút, "Ở nhà em rảnh rỗi, muốn làm những món cho anh thôi "

"Ừm cảm ơn em " Hàn Đình Thâm ngồi xuống ngã lưng vào ghế, mỉm cười với Kháp Kháp,

Kháp Kháp lúc này nhìn xung quanh phòng của Hàn Đình Thâm, và từ lúc đi vào đây vẫn không thấy Cố Ninh Tinh nên mới lây hỏi anh, "Anh hai, Tiểu thư đâu rồi ạ "

Hàn Đình Thâm đúng là không thể giấu em gái mình được, nên đã thở dài một hơi rồi mới trả lời, "Nghỉ việc rồi "

Kháp Kháp lúc này bất ngờ, khi nghe cô nghỉ việc đột ngột như vậy nên mới tiếp tục hỏi anh, "Tại sao nghỉ việc vậy anh "

Quả thật Hàn Đình Thâm cũng không rõ nguyên nhân vì sao Cố Ninh Tinh thôi việc bất ngờ, anh chỉ biết nhúng vai trả lời, "Anh cũng không biết, hôm qua Âu Thành Nghiêm có nhắn tin cho anh, bảo là Ninh Tinh từ giờ xin thôi việc "

Kháp Kháp nghe anh nói vậy, cô bé ngay lập tức lửa tức giận lên đến đỉnh đầu cô, cô bé suy nghĩ một lúc, liền nghĩ ra chuyện này có liên quan đến Âu Thành Nghiêm rồi, sau đó cô bé lúc này phải về lại Âu gia, "Vậy ạ, chắc hắn ta đã làm gì Tiểu thư rồi đây, bây giờ em sẽ đến thăm tiểu thư, để xem hắn ta đã làm gì "

Cô bé nói xong, thì chuẩn bị đứng lên, cô nhất định sẽ cho anh ta một trận nếu Cố Ninh Tinh bị anh ta làm gì,

Hàn Đình Thâm nghe cô sẽ đến thăm Cố Ninh Tinh, nên ngay lập tức đứng bật dậy mà muốn đi cùng cô bé,

"Anh đi với em, nếu không có chuyện gì xảy ra, xem như anh đến để cảm ơn cô ấy đã giúp anh nhận lại em được chứ "

Kháp Kháp nhìn chằm chằm Hàn Đình Thâm vì anh ta đột ngột muốn theo cô, mặc dù vậy nhưng cô bé lại tươi cười mà gật đầu đồng ý, "Dạ, đi thôi anh "

Sau đó cả hai mới quyết định đi đến nhà Âu gia để thăm Cố Ninh Tinh,

Lúc này thời điểm nhà phụ của Cố Ninh Tinh, cô đang rất buồn chán vì cô đã không thể đi làm và cộng thêm chuyện đã sảy ra hôm qua, nên cô rất thất thần,

Ngồi bên ngoài nhà gần hồ bơi, Cố Ninh Tinh đột nhiên giật mình, vì Tô Diệp hối hả đi đến gần cô đưa điện thoại cho cô, khiến cô lúc này mới giật mình,

Cố Ninh Tinh nhận lấy điện thoại từ Tô Diệp, nhìn vào màng hình điện thoại thì thấy người gọi đến là bà Âu,

Cố Ninh Tinh liền bàng hoàng lấy lại tinh thần với vẻ mặt tươi cười, rồi mới bấm máy, vì bà Âu gọi video call nên cô mới tươi cười với giọng vui mừng lên tiếng, "Bà nội, bà khỏe chứ ạ "

Đầu dây bên kia cũng với giọng nói vui vẻ ấm áp của bà Âu mà phẩy tay với cô,"Bà rất khỏe, cháu yêu cháu sao rồi"

Cố Ninh Tinh chăm chú nghe bà nói, cô thật sự rất vui mà gật đầu cho bạn yên tâm, "Cháu không sao thưa bà "

Bà Âu nheo mày im lặng một chút, nhìn cô chằm chằm như kiểu biết chuyện gì đang sảy ra với cô, nên đã hỏi cô, "Ninh Tinh, ta nghe giọng cháu cảm thấy cháu không được khỏe đấy, cháu có giấu ta chuyện gì không "

Cố Ninh Tinh thật sự không muốn giấu bà, nhưng vì bà đã lớn tuổi không muốn bà ở nơi xa mà lo lắng cho cô nên thêm một lần nữa giả vờ mình không sao, "Dạ không đâu bà ạ, cháu ổn mà "

Bà Âu vẫn là không cố ép cô nói ra, nhưng chuyện của Cố Ninh Tinh là bà biết hết, là vì những đêm mọi chuyện những ngày Tô Diệp đã kể bà nghe, thế nhưng bà lúc này không thể về được, nên bà chỉ biết thương cô trấn an cô ngay lúc này, "Tinh Tinh, khổ cho cháu rồi, chờ ta xong việc bên này ta sẽ về luôn với cháu "

"Dạ " Cố Ninh Tinh nghe xong vui vẻ gật đầu ngay, sau đó bà và cô nói chuyện với nhau rất lâu, Tô Diệp đứng gần mà cũng vui theo,

Nói rất lâu sau đó, cả hai mới chịu cúp máy, đột nhiên lúc này từ phía xa, Lâm Bình Chi đi đến gần cô với bộ dạng giả tạo chào hỏi cô, "Phu nhân chào cô, cô vẫn khỏe chứ ạ "

Cố Ninh Tinh nhìn thấy Lâm Bình Chi, cô ngay lập tức cau mày đến khó chịu, nhưng vẫn cố tỏa vẻ lịch sự nổi chuyện với cô ta, "Tôi ổn, cô đừng lo cho tôi, mà hãy lo cho bản thân mình đi "

Cô ta nghe xong lập tức cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn là kiềm chế lại, giả vờ mỉm cười, "Ý phu nhân là gì "

Lúc này Cố Ninh Tinh không chịu được đến khó chịu, cô nói những lời mỉa mai trách móc cô ta, "Tôi thật không ngờ, cô đúng là một người độc ác, còn dám giết chết con mình "

Quả nhiên ngay lúc này Lâm Bình Chi đã lộ nguyên hình thật sự, cô ta đã thành một người khác, dường như trở thành một người điên quát lên,

"Nó chết tất cả điều tại cô, nếu không có cô, đứa con đó đã được tôi và Thành Nghiêm sẽ hạnh phúc với nhau, tất cả là tại cô "

Cố Ninh Tinh không thật sự ngờ cô ta vì được Thành Nghiêm chú ý, và sự đố kỵ mà có thể nhẫn tâm giết chết chính đứa con của mình, "Lâm Bình Chi, cô đúng thật là một người điên rồi, uổng công tôi tốt với cô, cô lại dùng thủ đoạn này để hại tôi, và giết chết đứa trẻ vô tội "

Cô ta lúc này điên lên nhào đến người Cố Ninh Tinh, nằm lấy hai bờ vai của cô thật mạnh mà lớn tiếng cười lớn trừng mắt với bộ dạng thích thú, "Đúng vậy, nếu Thành Nghiêm không sủng ái cô nữa, tôi chuyện gì cũng sẽ làm "

"Nhị phu nhân, cô quá đáng rồi đấy, đừng đi quá giới hạn của mình "

Bộ dạng lên cơn nắm lấy Cố Ninh Tinh, khiến Tô Diệp cũng không thể ngăn cản được,

"Cô... "Cố Ninh Tinh lúc này muốn mắng cho cô ta một trận, nhưng chưa kịp thì cô ta đột nhiên tự mình ngã xuống dưới đất,

Cô ta giả vờ dùng tay che chở bản thân mình, giống như là bị Cố Ninh Tinh đánh vậy,"Phu... Phu nhân, cô đừng đánh tôi, cô đừng đến đây "

Quả nhiên lúc này Âu Thành Nghiêm từ xa cầm theo một bó hoa chạy đến đỡ Lâm Bình Chi, lo lắng cho cô ta,

"Chi Chi, em không sao chứ "

Cô ta lại lần này dùng sự thương hại của Âu Thành Nghiêm mà giả vờ yếu đuối, không giống như lúc nãy, "Em... Em chỉ muốn nói chuyện với phu nhân, nhưng chị ấy tức giận lại đánh em "

Âu Thành Nghiêm lúc này quay qua Cố Ninh Tinh, nắm lấy tay cô rất mạnh mà lớn tiếng, "Cố Ninh Tinh, em lại muốn làm gì vậy hả"

Cố Ninh Tinh thở dài, cô kinh tởm với những gì Lâm Bình Chi đã làm, sau đó thật sự không chịu nổi nữa, mà ngay lúc này cô trừng mắt lạnh lùng nhỏ giọng với anh ta mà nói, "Âu Thành Nghiêm, mau buông tay tôi ra "

"Em không lời nào giải thích với tôi sao " Anh ta tức giận không buông tay cô ra còn nắm mạnh hơn khiến cô đau nhói vì vết bầm cũ vẫn chưa phai,

"Thiếu gia chuyện này không như người nghĩ đâu ạ " lúc này Tô Diệp mới lên tiếng giải thích,

Cố Ninh Tinh dù đau nhưng vẫn cố gắng kiềm nén, mà vẫn lạnh lùng nhìn thẳng anh ta trả lời, "Không có"

"Em.. " Âu Thành Nghiêm lúc này thật sự rất tức giận, muốn kéo cô đi vào nhà,

Sau đó đột nhiên từ xa ngay lập tức có tiếng hét lớn hung hăng mắng chửi, "Đồ khốn kia, anh mau bỏ tay tiểu thư tôi ra mau, tôi sẽ cho anh một trận "

Cố Ninh Tinh theo phản ứng nghe được tiếng là Kháp Kháp nên mới quay đầu lại, nhìn thấy cô bé hối hả chạy đến cô liên gọi tên cô bé "Kháp Kháp "

Lúc này Hàn Đình Thâm bất ngờ với phản ứng của em gái mình, mà chưa kịp ngăn cản được, "Kháp Kháp em... "

Kháp không quan tâm đến bất kỳ ai nói gì, chỉ biết là ai có thể làm tổn thương đến Cố Ninh Tinh, cô bé bất chấp ra tay động thủ ngay,

Sau đó từ đâu một bàn tay ôm lấy thật chặt Kháp Kháp, người đó không ai khác là Phong Diệp, cô bé liền bừng tỉnh mà quát lên "Trợ lý Phong, anh mau buông tôi ra"

Trợ lý Phong không biết vì sao mình lại muốn ngăn chặn Kháp Kháp lại, anh ta theo bản năng mà ôm lấy cô bé, "Cô bình tĩnh lại đi "

Quả nhiên cô bé vẫn không giữ được bình tĩnh mà tiếp tục làm loạn, mà nhìn về phía Âu Thành Nghiêm quát lớn " Sao có thể bình tĩnh, đồ khốn tôi nói anh mau buông tay tiểu thư tôi ra "

Hàn Đình Thâm nhanh chóng đi đến gần Kháp Kháp, trước hết khuyên can em mình trước,"Tiểu Ái, em trước hết bình tĩnh đi, để anh hai giải quyết "

Phong Diệp lục này cảm thấy Kháp Kháp không ồn ào nữa mới buông cô ra,

Sau đó anh ta mới bình tĩnh đi đến gần Âu Thành Nghiêm, "Âu Tổng, mạo phạm khi đến nhà anh mà không báo trước "

Âu Thành Nghiêm thả tay Cố Ninh Tinh ra, anh ta bình tĩnh lạnh giọng hỏi, "Chủ tịch Hàn, sao anh lại đến đây "

Vẫn là Hàn Đình Thâm vẫn giữ trạng thái lạnh lùng nhưng mỉm cười nữa miệng nói, "Tôi đến đây là để thăm ân nhân đã giúp tôi tìm lại em gái mình, anh không để tâm chứ ạ "

Âu Thành Nghiêm chưa trả lời thì Cố Ninh Tinh lập tức lên tiếng, "Chủ tịch nếu anh tìm tôi, thì vào trong đi ạ "

Nghe lời mời của Cố Ninh Tinh, anh ta vui mừng mà đi vào, trước khi vào còn chào với giọng mia mai Âu Thành Nghiêm, "Vậy chào Âu Tổng, tôi đi trước nhé "

Cố Ninh Tinh không quan tâm cảm xúc của anh ta hay thái độ, cô lúc này nhìn về phía Kháp Kháp gọi em ấy đi vào, "Kháp Kháp, vào đi em "

Kháp Kháp nghe xong liền nhanh chóng đi theo cô vào, lúc đó còn câm ghét lườm Âu Thành Nghiêm một cái,
Bình Luận (0)
Comment