Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1113

‘Phòng tổng thống'!!!

Vào buổi trưa! Trang Ngải Lâm khó được mặc T-shirt trắng và quần jean màu xanh dương, ở trong ánh nắng mặt trời rực rỡ buổi trưa, về nhà ăn cơm, không ngờ người mới vừa đi tới trước vườn hoa, mắt nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ đang tức giận đứng ở giữa phòng khách xa hoa, đang giơ cây gậy golf, chuẩn bị đánh thử, tư thế đối diện cửa phòng em trai, giống như chỉ cần ở trong đó có một chút tiếng động, liền đánh cho anh hoàn toàn tan xác, cô nhướng mày một cái, vẻ mặt lộ ra một chút nụ cười bỏ đá xuống giếng, dáng vẻ nhàn nhã, từ trên xe thể thao màu vàng của mình đi xuống, nhìn dì Lý dẫn cả đám người giúp việc, đang thấp thỏm đứng đó, đều lo lắng bình hoa trong nhà, đồ cổ nha, các loại đồ giá trị nha..., cô trực tiếp lạnh lùng đi vào cửa nhà, hỏi: "Nhà chúng ta có dụng cụ nội thất nào muốn thay đổi không, đưa nó đến phòng của em trai, cho cha luyện bóng!"

"Cô hai!!" Dì Lý cố ý nhìn Trang Ngải Lâm!!

Trang Ngải Lâm lại lộ ra một chút hài lòng, đi vào cửa nhà, lập tức ngửi được mùi cơm chín, quay đầu nhìn người giúp việc trong trong ngoài ngoài đưa món ăn vào, đều vô cùng tinh xảo, bày đầy cả bàn, liền ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay có người tới nhà ăn cơm?"

Trang Tĩnh Vũ vừa chậm rãi vung gậy golf, vừa nóng mắt, sắc bén nhìn chòng chọc cánh cửa phòng này, hung tợn, trầm giọng nói: "Hôm nay có người tới nhà ăn cơm!"

"Ơ? Ai vậy?" Trang Ngải Lâm mới vừa ngồi ở trên ghế sa lon, nhận lấy trà sâm dì Lý đưa, khẽ nhấm một hớp, mới ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi.

"Chú Tưởng thúc và dì Diệp của con!" Hai tay Trang Tĩnh Vũ nắm gậy golf chậm rãi để xuống, chống nhẹ đầu gậy bóng màu trắng, cũng nhân cơ hội luyện tay một chút......

Trang Ngải Lâm ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

"Chú và dì tới dùng cơm, có cái gì kì lạ đâu?" Lúc nào Trang Tĩnh Vũ nói chuyện với con gái cũng nhẹ nhõm và cưng chiều như vậy.

"Chú Tưởng và mẹ ngồi chung một chỗ, giống như sấm chớp va nhau, người nào nhìn người nào cũng không thuận mắt! Không có chuyện làm sao cùng nhau ăn cơm chứ...." Trang Ngải Lâm không hiểu, vừa nói xong cũng đã nghe được tiếng động cơ xe hơi, hai mắt của cô lóe lên, lập tức ngẩng mặt tươi cười đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc đỡ Diệp Mạn Nghi đi xuống xe, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng từ trên một chiếc xe khác đi ra, cùng theo cha mẹ đi vào bên trong......

"Chú Tưởng! Dì!" Trang Ngải Lâm lập tức đi về phía Diệp Mạn Nghi, lộ ra mấy phần mềm mỏng kéo cánh tay của bà, nhưng sắc mặt thu lại, lúc này nhìn thấy Bác Dịch cũng đi xuống xe, Ân Nguyệt Dung là người trời sinh sống ở trong mộng, cũng chưa có nghe qua ý kiến và suy nghĩ của người khác, mặc kệ Trang Ngải Lâm nhấn mạnh mình và Bác Dịch không thể nào như thế nào, ngày ngày bà cũng dẫn Bác Dịch người ta về nhà, Bác Dịch từ chối mấy lần, bà liền sai người quấy rầy mỗi ngày, làm cho anh thật sự bất đắc dĩ......

Bác Dịch cũng đứng ở dưới ánh mặt trời sáng lạn, bất đắc dĩ im lặng nhìn Trang Ngải Lâm một cái.

"Dì, đi thôi!" Trang Ngải Lâm xoay mặt nhìn về phía Diệp Mạn Nghi nở nụ cười, mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi vào trong, lại thấy Trang Tĩnh Vũ đang dợt banh, trong nhà khó được yên lặng, Tưởng Vĩ Quốc cũng ngạc nhiên lạnh lùng nói: "Hôm nay khó được nhỉ! Nhà các người giỏi nhất nói chuyện hai người, không phải ở nhà sao? Yên lặng như vậy?"

"Tới rồi!" Trang Tĩnh Vũ để cây gậy golf xuống đưa cho Dì Lý, mới cười nhận lấy khăn tay, lau tay, mới nói: “Một người vừa vặn đang ngủ, thân thể có chút không thoải mái, một người vừa vặn mưu đồ bí mật tạo phản, tôi đã nhốt nó!"

Diệp Mạn Nghi trực tiếp nhìn Trang Tĩnh Vũ, hỏi: "Nguyệt Dung không có sao chứ?"

Trang Tĩnh Vũ cũng thở dài một hơi.

Lúc này Trang Ngải Lâm mới chậm rãi hiểu ra, lo lắng hỏi: "Mẹ làm sao rồi?"

"Đau tim! Mấy ngày nay cũng uống thuốc của Bác Phúc, nhưng không thấy khá...... Nói muốn có con rể, cô dâu! Thật là nghĩ không có hy vọng gì, liền ngày ngày ở nhà uống thuốc xong đi nằm ngủ, khóc nức nở......" Trang Tĩnh Vũ trực tiếp bật cười nói.

Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, vẻ mặt lập tức bất đắc dĩ, chắt lưỡi một tiếng, Bác Dịch cũng không tiện lộ ra nét mặt gì, ngược lại Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi cảm thấy buồn cười, Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp liếc về phía cánh cửa phòng Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Hạo Nhiên thế nào?"

"Súc sinh này muốn cùng Khả Hinh đi ngâm suối nước nóng, hôm nay tìm lý do muốn chạy với tôi!!" Trang Tĩnh Vũ nói xong, trước mời Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi tới trước phòng ăn ngồi, ông mới xoay người căn dặn Dì Lý: "Đi mời cậu chủ và bà chủ ra, nói khách đã đến!"

"Vâng!" Dì Lý cùng người giúp việc lập tức chia ra mời Ân Nguyệt Dung và Trang Hạo Nhiên, không đến bao lâu, Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng tay ngắn và quần tây màu trắng, vẻ mặt tức giận, không cam lòng không tình nguyện đi ra, người còn chưa kịp chào hỏi cùng mọi người, liền trực tiếp liếc nhìn thấy ba con bò nhỏ lông màu nâu ở phía ngoài phòng đang cúi đầu ăn cỏ, anh cau mày cũng đi về phía này phòng ăn, hỏi: "Cha, không có việc gì, cha kéo con bò tới trong nhà của chúng ta làm gì?"

Trang Ngải Lâm ngồi ở trước bàn ăn, cầm khăn ăn màu vàng đặt xuống tại trước mặt của mình, mới nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên lim dim mơ hồ, nhướng mày bật cười nói: “Cậu nhìn cho rõ đi!! Đó không phải là bò! Đó là chó! Mới vừa dắt tới!"

Ầm!! Một cái chảo hung ác nện ở trên ót Trang Hạo Nhiên, mặt anh khiếp sợ trợn to hai mắt, không thể tin nổi đi ra khỏi cửa, không ngờ nhìn thấy ba con chó to giống như người, lông nó màu nâu, đang đứng ở trên sân cỏ, rốt cuộc ngẩng đầu lên hung tợn nhìn mình lom lom, trên cổ con chó kia buộc sợi dây thừng có hai dây lưng rất lớn, dáng vẻ oai phong, khổng lồ, móng vuốt bước qua sân cỏ, cũng lõm xuống một lổ lớn!!

Anh thở hốc vì kinh ngạc, run rẩy lảo đảo chỉ vào ba con vật, không thể tin nổi kêu to lên: "Ba con súc sinh này là chó? Là chó sao? Trên thế giới này có con chó cao lớn như vậy sao? Xem ra còn ghê tởm hơn so với Oscar!!"

Phốc!

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa ngồi xuống ở bên cạnh mẹ, nhận lấy trà sâm tới uống một hớp, nghe nói như vậy, thiếu chút nữa phun ra, vẻ mặt tức giận nói: "Cậu đừng không có việc gì liền nói Oscar nhà chúng tôi!! Ba con súc sinh này là dùng để nhìn chằm chằm cậu!! Nói chuyện còn không biết kiểm điểm một chút!!"

Trang Hạo Nhiên tức giận hung tợn nhìn chằm chằm ba con chó to lớn đang cúi đầu ăn một cái chậu lớn xúc xích Dì Lý sai người đưa qua, con chó kia há miệng ra, ba hai cái đã ăn sạch, anh lập tức ghét bỏ xoay người, tức giận nhưng lại không có cách nào, đi tới bàn ăn đầu kia, theo quy củ ngồi ở vị trí phía dưới bên mẹ, chào hỏi đám người Tưởng Vĩ Quốc, không dám nhìn cha, trực tiếp nhìn vị trí trống không, hỏi: "Mẹ tôi em."

"Mẹ cậu đang nghỉ ngơi, muốn con dâu rồi!" Trang Ngải Lâm nhìn món ăn ngon trên bàn, cảm thấy đói bụng!!

"Em cũng muốn!" Trang Hạo Nhiên nói thẳng!!

Rầm!!

Trang Tĩnh Vũ ngồi ở nhất vị trí chủ, tức giận vỗ bàn rầm một tiếng, nóng nảy trừng mắt về phía con trai!!

Trang Hạo Nhiên lập tức không dám lên tiếng, chỉ đành phải ho khan hai cái, nhắc mí mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở đối diện mơ hồ nở nụ cười hài lòng, ánh mắt của anh nhíu lại!!

Lúc này Diệp Mạn Nghi nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Mặc kệ con muốn người nào, cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình trước, hiện tại cũng cuối mùa thu, con còn mặc tay ngắn?"

Trang Tĩnh Vũ trực tiếp lạnh lùng nói: "Tên súc sinh này cả người không có tản hết nhiệt!! Từ nhỏ đến bây giờ cũng chưa hết giày vò, nào có sợ chuyện lạnh lẽo? Không có ngày nào để cho người ta hài lòng, chờ ngày nào tôi bị nó làm cho phát bệnh tim, chết rồi, nó thích làm gì thì làm, tôi mặc kệ!"

"Cha!" Trang Hạo Nhiên không thích nghe cha nói những không hay, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua chuyện cha mẹ sẽ già!

Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ mất hứng, lại ngạc nhiên nhìn món ăn đã đưa lên đủ, vợ còn chưa ra ngoài, liền ngạc nhiên hỏi: "Tại sao bà chủ còn chưa đi ra?"

Nói xong, bên trong đầu truyền đến tiếng động.

Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, quả nhiên nhìn thấy mẹ mặc váy ren dài màu vàng nhạt kiểu Châu Âu, buộc tóc dài hơi xoăn, chỉ dùng trâm cài đầu bằng đá quý màu xanh ngọc cố định, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi, khó nhịn đau lòng đi ra, anh vừa đỡ mẹ, vừa quan tâm hỏi: "Mẹ, con mới không có về nhà mấy ngày, mẹ đã như vậy? Thân thể không thoải mái ở chổ nào? Không phải đã đi bác sĩ xem rồi sao?"

Cả nhà Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi cũng rất quan tâm nhìn bà, Tưởng Thiên Lỗi càng ngạc nhiên hỏi: "Đúng vậy, dì, dì làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

Trang Tĩnh Vũ vội vàng cầm tay của vợ, để cho bà ngồi xuống, mới đau lòng nói: “Vợ, em làm sao rồi? Nếu như Bác Phúc thật sự xem không tốt, chúng ta sẽ để cho bác sĩ gia đình xem cho em! Thật lâu em không có tiều tụy như vậy rồi......"

Trang Ngải Lâm cũng lo lắng nhìn mẹ!!

Ân Nguyệt Dung ngồi ở trước bàn ăn, nghe mọi người quan tâm, hai mắt bà đột nhiên ẩm ướt, liền kéo khăn tay, nức nở che mặt, bà bật khóc như hoa lê đẫm mưa: "Một người làm mẹ tôi đây dễ dàng lắm sao, tôi vì có thể làm bà nội hợp lệ, tôi cố ý để cho bác Phúc hốt thuốc bắc cho tôi, xem tôi uống có thể nhanh già một chút hay không!! Trong phim không phải diễn như vậy sao? Muốn già một chút làm bà nội mới hiền lành! Như vậy dắt đi ra ngoài, người ta mới tin tưởng tôi là bà nội!! Ô ô ô ô ô!! Nhưng uống thuốc bắc không thấy hiệu quả!! Ô ô ô ô ô!! Cháu của tôi!! Bà nội vô dụng!"

Phốc!

Mọi người không nói nên lời bật cười, ánh mắt của Tưởng Vĩ Quốc nhíu lại, nhìn khuôn mặt bà liền không thoải mái nói: "Suy nghĩ của bà thật sự là thiên hạ vô địch đấy! Cũng có thể đánh bại toàn thế giới!"

Ân Nguyệt Dung lập tức thu nước mắt, khăn tay dừng ở trên mặt, hung tợn nhìn Tưởng Vĩ Quốc, tức giận nói: "Tôi muốn đánh bại toàn thế giới! Người đầu tiên muốn thu thập chính là ông!"

Diệp Mạn Nghi bật cười, Tưởng Vĩ Quốc khó nói, ho khan hai một tiếng, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhận lấy khăn ăn Dì Lý đưa tới, trải rộng ra......

"Ô ô ô ô ô ô......" Ân Nguyệt Dung nghe nói như vậy, lại trở nên mất hồn đau lòng, níu khăn tay che mặt, khóc như hoa lê đẫm mưa nói: “Cả đời tôi dễ dàng sao? Vì hai đứa bé tôi hy sinh tất cả! Tôi cũng không muốn điều gì ở bọn chúng, tôi chỉ cần cháu trai! Tôi muốn cháu của tôi! Tôi muốn cháu trai...... cố tình hai đứa nhỏ này vô dụng!! Một đứa sinh không được, một đứa không có tin tức! Nhất là Hạo Nhiên, đồ vô dụng!"

Trang Ngải Lâm không chịu nổi......

Trang Hạo Nhiên phụt một tiếng, phun canh ra, bất đắc dĩ nhìn mẹ, thở dốc một cái.....

"Vợ......" Trang Tĩnh Vũ thật sự bất đắc dĩ nhìn Ân Nguyệt Dung...

"Không có việc gì! Tôi chịu đựng được! Nhiều lắm là tôi chết, vẫn dáng vẻ kia, đi vào Địa phủ, tôi gặp được cha chồng mẹ chồng của tôi! Tôi quỳ gối trước mặt bọn họ nhận lỗi! Tôi không phải là một......" Ân Nguyệt Dung mới nức nức nở nở chưa khóc xong, cũng đã hoa mắt nhìn thấy ba con bò nhỏ di chuyển ngoài nhà, đang thật nhàn nhã đi dạo, liền thu nước mắt lại hỏi: "Người nào mang ba con bò đến nhà chúng ta, còn ngại hai con súc sinh kia làm cho tôi quá yên tĩnh đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment