Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 223

Mặc dù thời gian đã hơn 11 giờ đêm, nhưng bóng đêm vẫn náo nhiệt!

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cầm điện thoại, từ trong tiệm xăm hình đi ra, mở cửa xe cho Đường Khả Hinh, mới nói với Tô Lạc Hoành: “Lập tức điều tra một người phụ nữ tên Tinh Xuyên ở cửa hiệu “Star” cho tôi! Tôi muốn tất cả tài liệu của cô ấy, bao gồm chiều cao, cân nặng, tính tình, sở thích, chủ yếu nhất chính là điện thoại của cô ấy!”

Đường Khả Hinh không nói ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, tức giận ngồi vào trong xe.

Trang Hạo Nhiên phịch một tiếng đóng cửa lại, sau đó cầm điện thoại, nhanh chóng vòng qua thân xe, đi tới ghế lái ngồi xuống, nhanh chóng nói: “Rốt cuộc cậu đang làm gì mà ồn ào vậy!”

Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ cầm điện thoại, đi vào đại sảnh khách sạn, tức giận nói: “Hiện tại tôi đang ở bên ngoài, mới vừa uống rượu với Anh Kiệt xong trở lại, anh bảo tôi làm sao điều tra cho anh?”

Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này liền tức giận, giống như người khác uống rượu, sẽ phá hủy hạnh phúc cả đời của anh, nổi giận nói: “Bốn tên khốn kiếp này, mỗi ngày ở bên ngoài ăn cơm uống rượu, có định ngủ chung hay không? Tối nay hôn lưỡi chưa? Không có việc gì dính chung một chỗ, một ngày nào đó xảy ra chuyện thì làm thế nào? Chẳng lẽ các người thật muốn ở chung một chỗ sao? Đó không phải là cùng ăn cỏ gần hang sao?”

Tô Lạc Hoành dừng bước chân, vẻ mặt không nói nên lời trợn to hai mắt, tức giận hét: “Này! Hôm nay anh ăn thuốc nổ hả ! ? Anh muốn tôi tra thì tôi tra liền cho anh sao! ! Chờ tôi 10 phút nữa, tôi về phòng. . . . . .”

“Cậu không thể về phòng tra! Phòng của cậu mỗi ngày đều có phụ nữ nằm ở trên giường chờ cậu, cậu vừa nhìn thấy phụ nữ, ánh mắt liền rã rời, thần kinh thất thường, đôi mắt đều mang hình trái tim màu hồng, hoàn toàn không có nửa người trên! Cậu lập tức tìm một chỗ ngồi ở đại sảnh khách sạn tra cho tôi, nếu như trong vòng mười lăm phút, tôi không thu được tài liệu, cậu vĩnh viễn biến mất khỏi Hoàn Cầu!” Trang Hạo Nhiên bộp một tiếng, cúp điện thoại, thuận tiện cúi người xuống giúp Khả Hinh cài nịt dây nịt an toàn!

“Anh còn nhớ rõ tôi à?” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, tức giận nói.

Hiện tại tất cả thế giới của Trang Hạo Nhiên đều là Tinh Xuyên ba ngàn năm trước xuyên không đến ba ngàn năm sau, hai tay anh cầm tay lái, quay đầu nhìn về phía cửa hàng cao cấp đó, giống như cam kết một lời quan trọng: “Tôi nhất định sẽ trở lại!”

Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng biến mất ở trước cửa tiệm!

Tô Lạc Hoành tức giận ngồi trong một phòng cà phê trang nhã ở đại sảnh, bảo nhân viên phục vụ ình computer, vừa mở ra vừa lẩm bẩm nói: “Ngày nào cũng nói chỉ thích bạn gái trước, mình có thể chết vì bạn gái trước! ! Đáng chết tiền lương một năm sáu triệu!”

Nhanh chóng đăng nhập vào màn hình máy vi tính.

Tô Lạc Hoành theo tin tức Trang Hạo Nhiên mới vừa gọi điện thoại di động, ngón tay nhanh chóng click chuột, không tới một phút, anh từ cơ sở dữ liệu tra xét tin tức của Tinh Xuyên, đầu tiên anh nhìn khuôn mặt người phụ nữ này một cái, mới bật cười nói: “Quả nhiên là loại Tổng Giám đốc Trang chúng ta thích. . . . . .”

Anh tiếp tục nhìn xuống, sau đó xem đến một tin tức, hai mắt của anh trừng lớn, không thể tin nổi kêu một tiếng: “Mẹ nó. . . . . .”

Điện thoại di động vang lên.

Trang Hạo Nhiên dùng tai nghe Bluetooth nhận điện thoại, hỏi nhanh: “Như thế nào?”

Trong phòng cà phê truyền đến một tiếng chép.

Tô Lạc Hoành nắm điện thoại, sắc mặt có chút thay đổi nói: “Anh đang làm gì?”

“Lái xe!”

“A. . . . . .” Tô Lạc Hoành nghe xong, liền xa xăm nói: “Tôi tra được! Cô ấy là. . . . . .”

“Nói mau!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay tay lái, cho xe quẹo cua trái, đi chạy thẳng ra phía trước, rõ ràng thả chậm tốc độ.

“Tôi đói. . . . . . Anh mới vừa nói, xăm xong mời tôi ăn cơm!” Đường Khả Hinh thật sự đói bụng, hi vọng người đàn ông đáng thương này xót thương mình. Sau đó có thể đi hay không.

Trang Hạo Nhiên hoàn toàn không nghe thấy, chăm chú nghe Tô Lạc Hoành nói toàn bộ tư liệu của Tinh Xuyên ình nghe, còn muốn lưu số điện thoại di động vào điện thoại của mình, anh vui vẻ cười nói: “Có còn tin khác hay không?”

Tô Lạc Hoành nhìn tư liệu trong máy vi tính, không dám dừng lại nói: “Không có.”

Cúp điện thoại.

Tô Lạc Hoành nhìn một phần tư liệu bên trong, chậm rãi lắc đầu một cái, thở dài nói: “Người đàn ông đáng thương, trái tim mỏng manh của anh làm sao chịu nổi đây. . . . . .”

Đêm dần khuya!

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên xử lý xong mọi chuyện, chậm rãi lái về phía con đường lớn Mộc Lan, anh mới nhớ lại bên cạnh có một cô gái, quay đầu, nhìn cả người Đường Khả Hinh đã cứng đờ ngồi tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, anh ah một tiếng nở nụ cười, khôi phục bình thường hỏi: “Cô làm sao vậy?”

“Hiện tại tôi không muốn nói chuyện! Tốt nhất anh không nên chọc tôi,” Đường Khả Hinh lạnh lùng nghiêm mặt nói.

Trang Hạo Nhiên vừa lái xe lái về phía ngôi lầu nhỏ của Khả Hinh, vừa quay đầu nhìn vẻ mặt thối của cô, không hiểu hỏi: “Cô làm sao vậy ? Mới vừa không phải cô đi xăm hình sao? Đúng rồi, hình xăm như thế nào? đẹp không?”

“Không đẹp! Rất xấu!” Đường Khả Hinh kêu to!

Chi! Xe thắng gấp ở ngôi lầu nhỏ.

Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, có chút căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh nói: “Không phải đâu? Thật hay giả? Rất xấu sao? Tôi xem một chút?”.

Anh lập tức cởi bỏ dây nịt an toàn, muốn đưa tay tới kéo cổ áo của cô!

“Tránh ra!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra, nhanh chóng cởi bỏ dây nịt an toàn, sau đó đi xuống xe, ôm tài liệu bước nhanh đi đến trước mặt bà chủ tiệm bánh bao, đưa tiền, cầm ba bánh bao nguội, vẻ mặt rất thối xoay người đi về phía ngôi lầu nhỏ!

“Hi” Trang Hạo Nhiên lập tức ngăn ở trước cửa sắt ngôi lầu nhỏ, nhìn cô tức giận thật, cẩn thận hỏi: “cô làm sao vậy? Tức giận thật à?”

“Tránh ra!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra, đè xuống mật mã đinh đinh đinh đinh đinh đinh, nhanh chóng lách mình đi vào, mới vừa muốn đóng sầm cửa lại, nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức kéo cánh cửa ra, nắm cổ tay của cô, nhìn kỹ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô nói: “Tức giận thật à? Hình xăm không đẹp à? Không thể nào ? Kỹ thuật của Tinh Xuyên là hạng nhất mà!”

Nhanh như vậy liền gọi người ta là Tinh Xuyên rồi !

Hai mắt Đường Khả Hinh nóng lên, lập tức đẩy cả người anh ra ngoài, phịch một tiếng đóng cửa lại, cô ôm tài liệu và túi xách thở hổn hển đi lên lầu, mở cửa lầu hai nhà mình, vừa đi vào vừa nói lảm nhảm: “Hoa si! ! Si đến mức này! Quả thật không thể tưởng tượng nổi! Người này cấu tạo bằng cái gì?”

“Đã về rồi?” Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, nhìn vẻ mặt thối của Đường Khả Hinh, liền hỏi: “Cô làm sao vậy?”

“Không sao cả!” Đường Khả Hinh ôm tài liệu, xoay người muốn đi vào phòng.

“Đợi một chút…! điện thoại của cô!” Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, bất đắc dĩ nhìn cô.

“Ai vậy?” Đường Khả Hinh xoay người, không khách khí hỏi.

Nhã Tuệ mỉm cười nhìn về phía cô nói: “Cậu chủ Tô. . . . . .”

Đường Khả Hinh vừa nghe, liền im lặng không lên tiếng để tài liệu xuống, đi tới trước mặt của Nhã Tuệ, nhận lấy điện thoại nói: “Alô. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi sọc đen, quần thường màu đen, mỉm cười cầm điện thoại, đi lên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ đỏ cổ xưa của nhà mình, đi về phía hành lang thật dài bằng gỗ đỏ chạm trổ hoa văn, treo đèn lồng màu vàng nhạt tinh xảo, đi tới gian phòng của mình, dịu dàng mỉm cười nói: “Hôm nay nhận được thiệp mời chưa? Sợ cô trốn mất, nên cố ý đưa đến Hoàn Cầu . . . . . .”

Đường Khả Hinh vừa nghe nói như vậy, cô liền xù lông, hai mắt nhanh chóng nóng lên, nắm điện thoại, tức giận nói: “Đều bởi vì anh! ! Nếu không phải bởi vì anh đem thiệp mời đưa đến Hoàn Cầu, tôi sẽ không trở thành ra như vậy! Tôi chán ghét anh! Rất chán ghét!”

Điện thoại bộp một tiếng, cúp máy!

Tô Thụy Kỳ kinh ngạc cầm điện thoại di động, đứng ở trước phòng của mình, có chút hoảng hốt suy nghĩ : cô có chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment