Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 232

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Trang! !

Cửa ầm một tiếng bị đẩy ra, Tào Anh Kiệt nhảy ra gào thét thật to, liền muốn chạy đi, đột nhiên có một bóng người nắm gáy anh, lập tức kéo anh vào phòng làm việc Tổng Giám đốc, cửa ầm một tiếng đóng lại! !

Tất cả nhân viên Bộ phận hành chính rối rít ngẩng đầu lên, nhìn chuyện mới xảy ra trong chớp mắt, tất cả mọi người cho là đang nằm mơ, thì thầm to nhỏ, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.

Đột nhiên, chỉ là đột nhiên, bên trong phòng làm việc truyền đến tiếng saxophone tao nhã!

Lại tới? Mọi người lập tức hoảng sợ ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, nghĩ tới chuyện gì xảy ra?

Bên trong phòng làm việc!

Tiếng nhạc jazz du dương, lãng mạn tiếp tục vang lên, một người đàn ông đứng ở trước bàn làm việc Tổng Giám đốc, mặc áo sơ mi kẻ sọc đen, quần tây màu đen, ống tay áo xăn lên, tay cầm saxophone thật dài, đang rất dịu dàng, rất tình cảm, thổi bài Giai điệu tuôn chảy, vừa thổi vừa đắm chìm vào, làm cho người ta muốn khóc, Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, cũng cảm giác hốc mắt mình muốn đỏ lên, trong lòng nổi sóng kích động nghĩ quả nhiên là anh em, sau này tôi nhất định sẽ mang các người đi tranh đấu giành thiên hạ! ! (Nguồn :thich .com)

Anh lại hưng phấn nhìn tên cầm thú Lâm Sở Nhai xúc động thổi saxophone, anh hài lòng cười một tiếng, nghĩ tới phối hợp như vậy biểu diễn ở trước mặt Tinh Xuyên, nhất định cô sẽ cảm động. . . . . . Anh lại kích động xoay người, nhìn về phía Tào Anh Kiệt đứng ở ngay chính giữa, mặc áo màu hồng, quần tây dài đen, vẻ mặt giống như bị dán keo 502 làm ình cứng đờ, đôi tay nắm chặt Microphone dựng thẳng đứng ở trước mặt mình, vô cùng cảm xúc biểu diễn bài “Unchained Melody”: “Oh, my love, my darling i’ve hungered for your touch a long, lonely time and time goes by so slowly and time can do so much are you still mine?…… (Lời dịch tạm: Ôi, tình yêu của anh, người yêu của anh ơi, anh khát vọng cái vuốt ve của em đã quá lâu mà cô đơn! Thời gian thấm thoát trôi đi, thời gian thay đổi mọi thứ, em vẫn còn là của anh không?)

Anh hát xong bài này, còn muốn làm theo lời bài hát, nhẹ nhàng thâm tình bưng tay, muốn đem trái tim đỏ thắm hiến dâng cho người trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ co quắp, nếu như em muốn tôi chết, tôi sẽ chết vì em!

Trang Hạo Nhiên nhận lấy, anh thật sự rất kích động nở nụ cười, dung mắt thể hiện với Tào Anh Kiệt tôi đã nhận được rồi, sau đó gửi một nụ hôn gió cho anh!

Tào Anh Kiệt nhìn cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn tiếp tục nắm Microphone, ở trong tiếng nhạc đệm của Lâm Sở Nhai, tình nồng mật ý ngửa mặt lên, dùng giọng hát đặc biệt truyền cảm của mình với kỹ thuật tiếng anh vô cùng điêu luyện tiếp tục hát bài Giai điệu tuôn chảy: “I need your love, I need your love, God speed your love to me. Lonely rivers flow to the sea, to the sea. To the open arms of the sea. Lonely rivers sigh, wait for me, wait for me. I’ll be coming home, wait for me! (Lời dịch tạm: Anh cũng cần tình yêu của em, anh cũng cần tình yêu của em, thượng đế ơi, hãy mau gửi tình yêu của em cho anh! Những dòng sông cô đơn chảy ra biển cả, chảy ra biển cả. Biển cả hãy mở rộng vòng tay, dòng sông cô đơn khẽ thở, chờ anh, chờ anh..anh nhất định quay về, xin chờ đợi!)

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng hát, thiếu chút nữa mình cũng cảm động muốn khóc.

Tô Lạc Hoành tay cầm dụng cụ nhạc điện tử ngắn ngủn, giống như ca sĩ Rock and roll người Anh, vẻ mặt vo thành một nắm, vô cùng đè nén mình, ngón tay tiếp tục bấm xuống phím đàn đệm nhạc theo giai điệu, vừa đệm nhạc, vừa than thở ca khúc rất có hồn, tại sao phải nhường cho Tào Anh Kiệt biểu diễn? Không phải mình hát rất tốt sao?

Trong cả ban nhạc, chỉ có một mình Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh và nhàm chán, cũng mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, ống tay áo xăn lên, trong tay cầm hai cái chuông, làm theo nhịp điệu, rất nhàm chán lắc lắc, vừa lắc vừa lạnh lùng tức giận suy nghĩ, tại sao hôm nay mình lại đến đây gộp thành một đống với những người này? Anh theo đuổi phụ nữ, liên quan gì đến tôi? Ngày nào cũng kéo người ta xuống nước!.

Anh muốn kết thúc nhưng vẫn cầm hai cái chuông, càng nhàm chán ngáp một cái, lắc một cái, lại lắc một cái, bài hát Giai điệu tuôn chảy chết tiệt này sao vẫn chưa xong? Tên ca sĩ chết tiệt này hát lâu như thế, tại sao còn không dứt? “Are you still mine? I need your love, I need your love. God speed your love to me!” Rốt cuộc Tào Anh Kiệt hưởng ứng lời kêu gọi của Lãnh Mặc Hàn hát xong một câu cuối cùng. Sau đó vô cùng thâm tình, kích động nghẹn ngào nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. . . . . .(Nguồn :thich .com)

Trang Hạo Nhiên cũng nghiêng người nhìn anh, giống như anh cảm động vì Tinh Xuyên ba ngàn năm và vì mình! !

Tào Anh Kiệt chậm rãi lui về phía sau mấy bước, giống như nhìn thấy quỷ, muốn chết cho rồi.

Tô Lạc Hoành đột nhiên tiến lên, hai mắt lộ ra nồng nhiệt, cây đàn điện tử trong tay đột nhiên run lên, rung ra một nốt nhạc sôi động, bắt đầu biểu diễn ca khúc nổi tiếng của Michael Jackson, đầu tiên anh đặt đôi tay ở vị trí đủng quần, đi phía trước giật một cái, làm bộ như hưởng thụ, sau đó nhảy điệu ánh trăng nổi tiếng nhất của Michael Jackson, ở trong Văn phòng Tổng Giám đốc, không ngừng di chuyển tới lui một vòng, mặt ngẩng lên, giơ tay về phía Trang Hạo Nhiên, bá đạo hát: “She’s looking for a job and a finer place to stay, She’s looking for the hope in the empty promises, She’s working two jobs, keeping alive, She works in a restaurant night and day. She waits her life away, She wipes her tears away…” (Tạm dịch: Em tìm kiếm một công việc và một nơi ở ổn định. Em tìm kiếm một hy vọng và lời hứa dù chỉ là hứa suông. Em làm cả hai công việc để gắng kiểm soát cuộc sống. Em làm ở nhà hàng cả sáng lẫn khi đêm về. Em chờ đợi từng ngày trôi qua. Em lau đi dòng nước mắt…).

Trang Hạo Nhiên nghe vậy cảm thấy vô cùng hào hứng, anh cũng cảm giác Tinh Xuyên làm công việc như vậy thật sự quá cực khổ, anh hết sức hào hứng nhìn về phía bốn cầm thú ở trước mặt! !

Lâm Sở Nhai bị đẩy lên, cũng cầm guitar sôi nổi trình diễn! !

Từ phía sau, Tào Anh Kiệt cũng bắt đầu làm bộ yeah một tiếng, nhảy điệu ánh trăng, Lãnh Mặc Hàn nhàm chán quay đầu đi, vẫn lắc chuông, vừa lắc vừa thở dài, anh thật sự tình nguyện chết, cũng không muốn như vậy! !

Tiếng hát tiếp tục! !

Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt bắt đầu cùng nhảy, phối hợp rất tuyệt vời! !

“Ồ! ! Ồ! ! Ồ! !” Lâm Sở Nhai ngửa mặt, phối hợp tiết tấu, giống như con vịt đực kêu lên, vừa phát điên gãy guitar, vừa hướng về phía Trang Hạo Nhiên yeah một tiếng, hưng phấn gọi: “Đến đây đi! ! Đến đây đi! ! ba­by cùng hát với tôi! ba­by!”

Trang Hạo Nhiên cười ha ha ha, lắc đầu nói: “Không cần! Loại chuyện mất mặt này, các người làm là được! Không tệ! ! Tiếp tục nhảy! Tinh Xuyên của tôi nhất định sẽ cảm nhận được dụng tâm của tôi!”

Lãnh Mặc Hàn liếc anh, mới quay đầu nhìn về phía mấy tên điên Lâm Sở Nhai, đang điên cuồng nhảy nhót vì yêu, mọi người đều đi chết đi! ! Cho Tổng Giám đốc Trang liếm giày mọi người! Đồ vô dụng! ! Lãnh Mặc Hàn vẫn cầm chuông lắc, lại lắc hai cái, tiếp tục lắc hai cái. . . . . . Fuck!(Nguồn :thich .com)

Âm nhạc điên cuồng vang ra bên ngoài!

Tất cả nhân viên bộ hành chánh bên ngoài phòng làm việc, nghe bên trong một lát truyền đến tiếng nhạc điên cuồng, một lát truyền đến tiếng kêu như vịt đực của Lâm Sở Nhai, còn có một người nào đó đang gào rú: Bọn họ bất đắc dĩ lau nước mắt! nhìn nhau, đều kinh ngạc khe khẽ nói: “Có chuyện gì vậy? Có phải đang chuẩn bị buổi ca nhạc hay không?”

“Hắc…!” Có một nhân viên cười một tiếng, nhạo báng nhìn về phía một đồng nghiệp khác nói: “Ý của cô là Tổng Giám đốc Trang của chúng ta cùng bốn Phó tổng đang tập ca nhạc sao? Biểu diễn ọi người xem à?”

Tất cả mọi người không lên tiếng.

“Vậy tại sao phải ca hát?” Những lời này truyền đến từ phòng thư kí đầu kia! !

“Vui vẻ thôi!” Tiêu Đồng khép lại hộp phấn, nghĩ tới mấy người bên trong chắc cũng đã điên rồi, tập luyện bao lâu, tối nay có thể đến cửa tiệm của Tinh Xuyên biểu diễn, vẻ mặt cô nhàm chán đứng dậy, đi vào phòng nghỉ ngơi, chẳng được bao lâu, liền bưng năm ly thức uống, bốn ly cà phê và một ly nước Bạc Hà cho trơn cổ, Tổng Giám đốc Trang nói giọng nói của anh bị khàn, muốn thông cổ họng một chút!

Cô hết sức hết sức nhàm chán cầm mấy ly thức uống đi ra phòng thư kí, sau đó thấy đồng nghiệp bộ hành chánh vẫn còn thì thầm nói nhỏ, cô cho phép bọn họ cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, còn mình mới vừa xoay người muốn đi vào phòng làm việc Tổng Giám đốc, không ngờ vào lúc này, nhìn thấy Nhậm Tử Hiền lửa giận bừng bừng đi tới, bốn vệ sĩ đi theo phía sau, bộ dáng tức giận muốn đánh gãy cặp giò của Trang Hạo Nhiên, ánh mắt cô ngạc nhiên chợt lóe, lập tức cầm thức uống, nhẹ nhàng chống ở trước cửa văn phòng, mỉm cười nhìn về phía Nhậm Tử Hiền xông thẳng lại, cung kính gật đầu gọi nhỏ: “Nhậm tiểu thư”.
Bình Luận (0)
Comment