Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 265

Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ!

Sóng biển xô vào đường ven biển thật dài làm văng lên bọt sóng trắng xóa, vô số chim biển vỗ mạnh đôi cánh liên tiếp bay qua, thỉnh thoảng nhìn thấy Hải Âu trắng ở trên mặt biển ngày hè phát ra tiếng kêu đặc biệt dễ nghe, nơi xa vang lên tiếng còi ca nô náo nhiệt. . . . . .

Thuyền buồm màu trắng bắt đầu từ trong bến tàu giương buồm ra, ca nô ở trên mặt biển chạy như bay giống như tia chớp !

Câu lạc bộ Jockey xuất hiện rất nhiều người, vô số ký giả trong và ngoài nước cũng như các chương trình truyền hình, chen lấn vào trong Câu lạc bộ để viết báo đưa tin, các nhân viên, quản lý ưu tú nhất của Câu lạc bộ Á Châu và Khách sạn Á Châu nhận mệnh lệnh của Tưởng Thiên Lỗi và Hội đồng quản trị Hoàn Cầu, phải dùng thái độ nghiêm túc cẩn thận phụ trách tốt công việc bên Câu lạc bộ, mà ở phương diện danh dự, Tưởng Thiên Lỗi cũng đã rất cố gắng để khôi phục lại danh tiếng, cũng xem như anh đã tỉnh táo lại.

Trong cuộc đời người luôn có sóng sau đè sóng trước, người có trí tuệ, bọn họ sẽ không lãng phí thời gian, cứ ba năm lại bắt đầu cuộc so tài rượu đỏ trên thế giới, vì chuyện này, Laurence gấp rút tiến hành công việc lu bù, bởi vì cuộc tranh tài rượu đỏ trên thế giới lần này không còn lấy Tập đoàn Á Châu là đơn vị thi đấu chủ yếu, mà lấy Hoàn Cầu là đơn vị thi đấu chủ yếu, nói cách khác, đây là cuộc tranh tài quan trọng của tất cả chuyên gia hầu rượu từ các khách sạn toàn thế giới trực thuộc Hoàn Cầu. Mà chủ tịch Hoàn Cầu là chủ tịch Tưởng và chủ tịch Trang cùng tuyên bố, cuộc thi chuyên gia hầu rượu trên thế giới lần này, người giành giải thưởng sẽ được 8% cổ phần vườn nho "Đế Bảo" ở trong nước, kí hợp đồng 12 năm không xa thải, được tiền thưởng 120 ngàn, cho nên cuộc tranh tài của Hoàn Cầu và Khách sạn Á Châu lần này đã làm dấy lên phản ứng mạnh mẽ, những tờ báo chủ yếu muốn đưa tin tức này, lại một lần nữa Hoàn Cầu làm cho thế giới sôi trào.

Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi hẹn Trang Hạo Nhiên đánh golf, có lẽ chính là bàn bạc chuyện này.

Khách sạn Á Châu, hôm nay trùng hợp là cuối tuần, cũng vừa vặn ở tại Câu lạc bộ Jockey, cho nên có rất nhiều người, vô số khách quý trong và ngoài nước, tranh thủ một chút không khí ngày hè cuối cùng của Miền Nam, người mặc đồ rằn ri Hawai, hoặc ngồi trong xe ngắm cảnh, hoặc đi tản bộ ở trên sân cỏ rộng rãi của Khách sạn Á Châu, dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngắm nhìn hoa cỏ xinh đẹp quý hiếm, hết sức vui vẻ, mà tất cả nhân viên khách sạn bận rộn nhộn nhịp tới lui như con thoi ở giữa các du khách.

Một sân cỏ khổng lồ nằm giữa tòa nhà chính của khách sạn, giống như tấm thảm màu xanh trải dài ra phía xa xa, sân đánh golf nhỏ hình bầu dục, có hơn mười bảo vệ mang bộ đàm, nghiêm túc tuần tra khắp nơi, nghe nói hôm nay hai vị Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu rất đẹp trai, rất trí tuệ, vô cùng phong độ muốn đánh golf ở chỗ này, đã thu hút các cô gái hoặc nữ du khách vờ như không có việc gì đi tới bên cạnh sân Golf, nhẹ nhàng ngắm nhìn. . . . . .

Một luồng gió biển quét tới, làm cho những chiếc lá màu vàng màu xanh trong rừng cây nhỏ nơi xa xa, xạc xào lay động, bay lên vô số màu sắc.

Tiếng chó sủa theo gió truyền đến.

Du khách rối rít ghé mắt.

Đĩa bay màu xanh dương, vèo một tiếng, từ một rừng cây bay tới, tạo thành một đường vòng cung trên không trung, sau đó bay về phía đầu kia đồng cỏ! !

"Đi! !" Người huấn luyện chó hét lên, một con chó lông vàng cực lớn, đột nhiên từ trong rừng cây vọt thẳng ra, oai phong giống như một vị tướng quân đạp trong mặt cỏ xanh biếc chạy về phía đĩa bay, bộ lông vàng ươm ở trong mặt cỏ xanh biếc giống như từng làn sóng, nhìn rất rực rỡ!

"Con chó này nghe nói là chó cưng của Tổng Giám đốc Tưởng, bình thường có năm người huấn luyện chó và ba bác sỹ thú y cùng nhau chăm sóc!"

Có tiếng của một vài du khách nói.

Con chó lông vàng to lớn xinh đẹp, đạp sân cỏ xanh biếc, nghe lời của người huấn luyện bảo nó, trong cổ họng phát ra tiếng kêu hung dữ bén nhọn, lao thẳng tới phía trước như mũi tên, cuối cùng đoán chính xác vị trí đĩa bay sắp rơi xuống, cả người bay vọt lên, há mồm ra cắn chặt chiếc đĩa bay, sau đó hoàn hảo rơi xuống đất, rồi oai phong chạy như bay về phía người huấn luyện! !

"Ồ. . . . . ." Rất nhiều du khách ngạc nhiên rối rít vỗ tay, cảm thán nở nụ cười nói: "Quá tuyệt vời!"

"Osica!" Một nữ huấn luyện chó mặc T-shirt màu đen bó sát người, quần ống đứng màu đen, bên hông quấn thức ăn cho chó, tay cầm hai đĩa bay màu hồng, ném về phía đồng cỏ bên kia.

"Grâuuuu!" Con chó lông vàng rống lên một tiếng, lập tức oai phong xoay người, hướng về phía đĩa bay lao đi như mũi tên, lúc một chiếc đĩa bay sắp rơi xuống đất, nhảy người lên, đầu tiên là ngoạm một chiếc đĩa bay trong không trung, rồi nhanh chóng rơi xuống đất, lại nhảy vọt lên một cái nữa, ngoạm chặt một chiếc đĩa bay khác, sau đó chạm đất, chạy tới bên nữ huấn luyện, nữ huấn luyện vui vẻ ném thức ăn đặc biệt cho chó, quay đầu, dịu dàng hỏi sư huynh: "Tổng Giám đốc đâu?"

Jack, một người huấn luyện chó khác cũng mỉm cười đi tới, đứng ở trước mặt của Osica khẽ vuốt ve đầu của nó, nhìn nó ăn cũng rất nghiêm túc, mới cười nói: "Dường như đang họp, sẽ xuống ngay! Nếu như anh ấy nhìn thấy Osica ngoan như vậy, nhất định rất vui vẻ!"

Nữ huấn luyện An An cũng cúi người xuống vuốt nhẹ đầu của nó, nói: "Osica! Một chút nữa, ông chủ sẽ tới !".

"Grâuuu, grâu.! !" Osica nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, kêu hai một tiếng, tỏ vẻ vui vẻ.

Bọn An An cùng nở nụ cười.

Đột nhiên từ nơi xa ào tới một luồng gió mạnh, một tràng tiếng vó ngựa vang lên, quét qua một mùi sát khí nồng nặc! !

Ý thức cảnh giới và thú tính đáng sợ của Osica lập tức bị kích thích, nổi giận gầm lên một tiếng, muốn như mũi tên xông thẳng ra ngoài, ánh mắt An An chợt lóe, ôm chặt cổ của Osica, không ngờ cô lại bị thân thể to lớn rống giận hất ngã, Jack lập tức nắm chặt vòng cổ của nó, kéo nó trở về, ôm chặt thân thể của nó, nhanh chóng trấn an: "Không được nhúc nhích! Ngồi xuống! !"

"Grâuuuuu! !" Osica nhìn về phía xa rống lên một tiếng.

"Lốc cốc, lốc cốc, lốc cốc. . . . . . . . . . . ." Một tràng tiếng vó ngựa nhanh chóng truyền đến, mang tới một luồng gió mãnh liệt, Trang Hạo Nhiên rất thích cưỡi con "Truy Phong" được huấn luyện rất tuyệt vời, thân thể như tuyết, nhanh như tia chớp, nhắm phía đồng cỏ chạy như bay đến, chiếc bườm lông trắng thật dài ở trên không trung nhấp nhô như từng đợt sóng, rất xinh đẹp. . . . . .

Mấy người Lâm Sở Nhai đã bước vào trong đồng cỏ, thấy "Truy Phong" dũng cảm giống như Võ Sĩ, lập tức giơ tay lên, huýt gió một cái, kêu to: "Truy Phong!"

Truy Phong là một con vật rất to lớn, nghe tiếng gọi, ngẩng mặt lên trời hí một tràng dài, phóng như bay đến bọn Lâm Sở Nhai, thế lao không cản được! !

"Grâuuuu!" Osica giống như ý thức được con vật khổng lồ này dường như muốn xâm chiếm lãnh địa của mình, lại muốn nhào người tới, Osica nhe răng về phía Truy Phong, An An vội vàng ôm chặt nó, vuốt ve trấn an, nhưng nhìn nó đang hung hăng, ý thức được nó rất giận dữ, cô lại nói: "Không nên tức giận, ông chủ sẽ tới ngay. . . . . ."

Dĩ nhiên ông chủ không có tới nhanh như vậy, ông chủ còn đang họp! Tưởng Thiên Lỗi tới trễ! !

Trang Hạo Nhiên mặc quần áo đánh golf màu trắng, mang mũ lưỡi trai, rất tức giận lạnh lùng đi tới, hỏi người phía sau: "Mấy giờ rồi?"

Đường Khả Hinh mặc quần áo đánh golf màu hồng, mang mũ lưỡi trai, đầu đầy mồ hôi đẩy xe gậy golf, thở hổn hển nói: "Dường như là 2 giờ rồi. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên tức giận xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là mấy giờ! ! Đừng nói với tôi dường như! Cũng đừng nói với tôi nếu như, chắc là, thậm chí là ước chừng, xấp xỉ. . . . . . Cũng không được! ! Phải suy nghĩ cho kỹ! Nói như cô vậy có khác gì không nói! ?"

"Vâng!" Đường Khả Hinh dừng xe, nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, mới nói: "Hai giờ 37 phút!"

"Lại trễ! Lại trễ! Lần sau anh ấy đi họp ở Anh quốc, anh đây sẽ ngủ ba ngày!" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi về phía sân đánh golf, nhìn quản lý Câu lạc bộ golf dẫn nhân viên nhanh chóng mang ra cái bàn tròn nhỏ màu trắng và mười cái ghế nằm, chống dù che nắng, đưa lên nước suối, khăn ấm, nước nóng, đặt thực đơn chọn món ăn xuống, mới giữ lại năm nhân viên đứng ở phía sau phục vụ.

"Đây là khách sạn, cũng không phải ở bên sân bóng, đừng cố ý tới phục vụ như vậy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói xong, vừa muốn ngồi xuống, lại nhìn thấy con chó lông vàng của Tưởng Thiên Lỗi nhìn Truy Phong của mình sủa to, anh tức giận tiến lên, Khả Hinh không biết xảy ra chuyện gì, cũng ngây ngốc đẩy xe chạy theo anh!

"Này! !" Từ trước đến giờ Trang Hạo Nhiên không thích con chó lông vàng này, ỷ vào bọn người An An trông coi, anh tức giận đi tới trước mặt của nó, hét to: "Không có việc gì đừng sủa lung tung! Trái tim tôi không khỏe, biết không? Hù dọa Truy Phong của tôi rồi !"

"Grừuuu! !" Osica đột nhiên rống giận, cả người lao mạnh về phía trước, muốn cắn Trang Hạo Nhiên!

"A!" Trang Hạo Nhiên thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, lại giả vờ không sao nhìn về phía Đường Khả Hinh hoảng sợ đến tái mặt, tức giận kêu to: "Mắng nó đi! !"

"Grừuu! !" Con Osica khổng lồ nhìn thấy Đường Khả Hinh, đột nhiên thân thể giống như bộc phát sức mạnh khổng lồ, lập tức há miệng, người lao thẳng tới Đường Khả Hinh, rống to: " Grâuuu! !"

"A . . . . . .. . . . . . " Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, cả người đã đánh mất xe, ngã ngồi ở trên thảm cỏ, khóc kêu to: "Cẩu cẩu, mày rất đẹp trai! mày rất oai phong! Mày rất sang trọng! !"

"Grừ!" Con vật này giống như nghe hiểu tiếng người, lúc An An ôm nó, dần dần yên lặng lại.

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, khiếp sợ mất hồn khóc hỏi: "Con chó này của nhà ai vậy. . . . . . rất. . . . . . Đẹp trai a. . . . . ."

An An lập tức ôm Osica, nói: "Đây là chó cưng của Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe xong, con ngươi nóng lên, liền nghiến răng, hung tợn nói: "Người cũng vậy, chó cũng vậy, đều giống nhau. . . . . ."

Osica lập tức ngẩng đầu, trừng mắt về phía Đường Khả Hinh.

Cả người cô chấn động mạnh, miễn cưỡng cười nói: "Đẹp trai. . . . . ."

"Chậc!" Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, khi dễ cô một cái, mới đi tới phía trước.

"Chờ tôi một chút. . . . . ." Đường Khả Hinh không nói nữa, đẩy xe, chạy trối chết, trở lại chỗ ngồi, thấy Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn sân đánh golf nhỏ nhỏ, sau đó nhìn phòng ăn và tất cả tầng lầu sảnh tiệc bên kia, anh liền cầm gậy golf số bảy, đặt ở lòng bàn tay xoay tròn, mới hỏi: "Biết đánh golf không?"

Đường Khả Hinh lập tức gật đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên có chút không tin quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười nói: "Biết thực sao?"

"Vâng!" Khả Hinh là một cô gái thông minh, chuyện đã dạy một lần, phần lớn cô nhớ hết, trong đầu cũng nhiều lần tự hỏi, làm sao cho mình tiến bộ.

"Vậy cô thử một chút" Trang Hạo Nhiên đưa cây gậy cho cô.

"Được!" Từ lần trước Đường Khả Hinh chỉ học với Tưởng Thiên Lỗi học một ngày, thì đã thích môn vận động này, cô thật vui vẻ nhận lấy gậy golf, nhìn nhân viên phục vụ đã thả một quả cầu trắng tại điểm phát bóng cho mình, cô hào hứng nhắm tư thế chính xác, đang chuẩn bị vung gậy golf thì mới hỏi: "Đánh chỗ nào?"

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, cầm một ly nước ấm uống một hớp, mới nói: "Cô thích đánh nơi nào thì đánh nơi đó, cô có thể đánh rất xa không?"

"Được!" Đường Khả Hinh hưng phấn, ánh mắt đột nhiên chăm chú, lúc bọn Lâm Sở Nhai nhìn chằm chằm, đứng vững tư thế đánh golf, vung gậy golf vòng 360 độ, vèo một tiếng, quét quả cầu trắng lên không trung bay thẳng tới đầu kia, rầm một tiếng, không thể tin nổi đánh bể cửa sổ thủy tinh sảnh tiệc lầu ba, rồi xông vào! !

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sảnh tiệc lầu ba, không thể tin nổi trợn mắt nhìn một quả cầu golf đánh bể cửa sổ thủy tinh, thủy tinh văng ra bốn phía, thậm chí bắn vào trên người của mình, trước mặt, tất cả nữ quản lý và nữ thư ký đều kêu to, ánh mắt của anh giận dữ đứng lên, nhìn ra bên ngoài rống lên: "Người nào đánh golf ở bên ngoài! !"

Cây gậy golf trong tay Đường Khả Hinh chợt rơi xuống, nghe Trang Hạo Nhiên phụt một tiếng, phun nước tùm lum, cô oa một tiếng, khóc lên!

Osica ngẩng đầu lên, nghe tiếng ông chủ hét với mục tiêu, nó đột nhiên rống lên một tiếng, tránh thoát kiềm chế của An An, nhe răng chạy như bay đến bên Đường Khả Hinh. . . . . . . . .
Bình Luận (0)
Comment