Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 285

Thang máy nhanh chóng đi lên trên.

Hai mắt Đường Khả Hinh tan rã, tâm trạng căng thẳng tựa vào trên tường thang máy, trong đầu như thiếu dưỡng khí, tràn đầy nụ hôn dịu dàng và cái ôm thâm tình của Tưởng Thiên Lỗi, giờ phút này vô số hình ảnh mang theo hy vọng cuối cùng của mình giống như bị xé rách từng cái rụng rơi đầy đất, càng lúc càng hít thở không thông . . . . . .

Tay đè chặt ngực áo, hai chân càng lúc càng bồng bềnh, hơi choáng váng.

“Khả Hinh?” Tiêu Đồng đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh, có chút lo lắng nói: “Cô thật không có chuyện gì chứ?”

Trang Hạo Nhiên đang tính thời gian thang máy, nghe Tiêu Đồng nói vậy, lập tức quay đầu nhìn Đường Khả Hinh tựa vào bên cạnh thang máy, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi lạnh, tay nắm chặt quần áo, bộ dáng khó chịu hít thở không thông, anh nghiêm túc đến gần cô, nhanh chóng hỏi: “Cô không sao chứ? Mới vừa còn thật tốt? Xảy ra chuyện gì? Thân thể không khỏe?”.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười nhìn về phía anh, dịu dàng nói: “Không có việc gì. Chắc là thang máy đi quá nhanh, hơi khó thở. Tối hôm qua ngủ không ngon giấc. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy liền vươn tay, khẽ vuốt mặt của cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa bóp trên huyệt thái dương của cô, sau đó nắm lên bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng xoa vị trí huyệt Hổ Khẩu.

Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy thoải mái, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này.

Trang Hạo Nhiên vừa xoa bàn tay nhỏ bé của cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn con số thang máy lên cao, sắp đến tầng 100, sắc mặt của anh lại có chút lo âu, trong lòng của cô hơi bối rối, nhẹ nhàng buông lỏng ra tay của anh.

Rốt cuộc cửa thang máy mở ra.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra, nhưng vẫn quay đầu xác nhận Khả Hinh không sao trước, mới buông lỏng bước đi.

Bước ra cửa thang máy.

hai chân Khả Hinh đột nhiên không còn hơi sức, đại não như thiếu dưỡng, sắc mặt lập tức trắng bệch, không dám nhìn về phía trước.

“Khả Hinh?” Tiêu Đồng nhìn cô, lại ngạc nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, cô khẽ gật đầu một cái, thở một hơi, nắm chặt một góc áo, theo bản năng ép buộc mình đi lên phía trước.

Đông Anh có chút lo lắng cầm trà quả, mất hồn đi ra phòng làm việc.

“Đông Anh?” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới trước mặt của Đông Anh, nhìn cô nhanh chóng hỏi: “Như Mạt không sao chứ?”

Cô nghe tiếng của Trang Hạo Nhiên, lập tức xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mới vừa miễn cưỡng mỉm cười nói, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhẹ nhàng đứng sau lưng anh, cô giật mình lui về phía sau mấy bước, nắm chặt cái khay trong tay, trái tim “bùm” một tiếng, sững sờ không thốt nên lời.

Ánh mắt Đường Khả Hinh lộ ra kiên cường cùng đối mặt, bước nhẹ tới trước, đi theo sau Trang Hạo Nhiên, nhìn về phía cô.

Đông Anh nhìn về phía cô, sắc mặt tái nhợt, lập tức miễn cưỡng cười nói: “A. . . . . . Không sao. . . . . . Mọi người chờ một chút, tôi vào thông báo . . . . . .”

“Tự tôi đi vào! Cô ấy ngã bệnh phát sốt, còn thông báo cái gì?” Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp lập tức đẩy cửa ra, đi vào!

“Aiz!” Đông Anh gấp gáp kêu nhỏ một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi ôm nhẹ Như Mạt đang mềm nhũn ở trong ngực, nghe tiếng đẩy cửa, liền ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẻ lạnh lùng nói: “Có gấp, đi vào cũng phải gõ cửa chứ? Cô ấy mới vừa ngủ. . . . . .”

Anh dừng lại, hai mắt nhìn thấy Đường Khả Hinh ở phía sau đi tới, hai mắt của anh nhanh chóng chớp lóe.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, tây trang đen, rất tao nhã đang ôm Như Mạt yếu ớt, ngã bệnh tái nhợt, rất yêu thương, đầu óc của cô nổ bùm một tiếng, có cái gì đó hoàn toàn vỡ vụn, đột nhiên loạng choạng một cái!

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng buông Như Mạt ra, chợt đứng lên, ánh mắt gấp gáp nhìn về phía Khả Hinh!

Như Mạt mới vừa nhắm mắt, cảm thấy Thiên Lỗi đột nhiên đặt mình ở trên ghế ngồi, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên đã bước nhanh về phía mình, đứng ở trước mặt của mình, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, quan tâm hỏi: “Không có sao chứ?”

Sắc mặt cô tái nhợt, dịu dàng mỉm cười, thật yếu ớt nói: “Không có việc gì. . . . . . bác sĩ đã xem qua. . . . . .”

“Không phải nói sốt nhẹ sao?” Trang Hạo Nhiên lại căng thẳng vuốt trán của cô, xem nhiệt độ, hỏi.

“Lúc nảy trong quá trình vô nước biển, xuất hiện một chút sốt nhẹ, có thể do tác dụng của thuốc chống viêm, bây giờ đã không sao, thật may có Thiên Lỗi chăm sóc tôi . . . . .” Như Mạt cười dịu dàng nói xong, liền ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.

Cô hơi sững sờ, theo ánh mắt của anh, nhìn về phía trước, phát hiện Đường Khả Hinh và một người thư ký khác cũng tới, cô liền mỉm cười nói: “Chào các cô. . . . . .”

Đôi chân Đường Khả Hinh gần như đứng không vững, dường như có chút bồng bềnh nhìn cảnh tượng này, trái tim lạnh lẽo tê dại muốn chết đi, nghe lời này, nhìn về phía cô gái xinh đẹp ở trước mặt yếu ớt giống như áng mây, trên mặt của cô cứng rắn nở nụ cười, chớp mắt một cái, mới từ trong thân thể hít sâu một cái, đáp nhẹ: “Chào. . . . . . chị. . . . . .”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Khả Hinh, khẽ cắn răng, nắm quả đấm.

Đường Khả Hinh giống như không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, ngón tay cô cắm vào trong thịt, cứng rắn bắt buộc mình đừng khóc, đừng rơi lệ!

“Bây giờ cô như vậy, còn trông nom người ta . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, lấy thêm một gối ôm, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng cô, mới chậm rãi cầm bàn tay nhỏ bé của cô, thấy ống tiêm cắm vào ở mu bàn tay của cô, anh cố ý nói: “Ôi chao! Hôm nay chích, rất đau chứ? Nhất định lại kêu”

Như Mạt không nhịn được mỉm cười, nói: “Anh cũng biết từ nhỏ tôi sợ chích, nếu không phải Thiên Lỗi ở bên cạnh, tôi quyết định không muốn bác sĩ khám!”

“Cô vẫn nghe lời của anh ấy!” Trang Hạo Nhiên có chút tức giận nói xong, liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía trước, anh liền nói: “Anh ngồi đi, đứng làm gì?”

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ghế sa lon, nhìn bộ dáng Khả Hinh đau thương im lặng thản nhiên, mới vừa muốn cất bước đi về phía cô, ngón tay bị người nhẹ nhàng nắm chặt, anh hơi cúi xuống. . . . . .

Như Mạt nắm nhẹ ngón áp út của anh, mỉm cười nói: “Ngồi đi. . . . . . Anh vừa đi ra, em sợ ngay. . . . . . Hai người đều ngồi bên cạnh em, trong lòng của em luôn thoải mái nhất . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi muốn giãy giụa đẩy nhẹ ngón tay cô ra.

Như Mạt lại nhẹ nhàng nắm cổ tay của anh, để cho anh ngồi xuống trước mặt mình, thân thể dựa nhẹ vào trong ngực của anh.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên cạnh Như Mạt, để cho cô tựa vào trong ngực, thế nhưng anh vẫn nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra nóng nảy.

Đường Khả Hinh cảm giác mình ở trong không gian này, sắp chết ngạt

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, ngồi trở lại trên ghế sa lon, nhìn về phía Như Mạt cười nói: “Cô cũng không biết, mới vừa tôi nghe tin cô xảy ra chuyện, làm tôi hoảng sợ! Rất nóng ruột! Cô cũng biết trái tim của cô không khỏe, người trên toàn thế giới đều xem cô như tâm can bảo bối, nhất là Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại! Nếu cô gặp chuyện không may, cô không điên, anh ấy sẽ phát điên!”

Như Mạt cười ngọt ngào, lại dựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, chớp mắt một cái, hơi tức giận nói: “Sau này đừng xen vào chuyện người khác! ! Cô ấy có chuyện gì, không có liên quan đến cậu! !”

Trang Hạo Nhiên nhìn anh.

Như Mạt cũng có chút ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi thở mạnh, đột nhiên xẹt qua một chút bất đắc dĩ đau đớn, mới vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang im lặng phút chốc lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh, cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng mất hứng, chê chúng ta phá cửa đi vào, hai người đi ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ tôi. . . . . .”

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh và Tiêu Đồng nghe vậy, đồng thời cúi người xuống, khẽ gật đầu, mới xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh lúc đi khỏi, đau thương và nặng nề, đôi mắt nhanh chóng chuyển động một lúc, trầm giọng nói với hai người Như Mạt: “Tôi đột nhiên nhớ tới có chút việc gấp, phải đi ra ngoài, hai người ngồi trước.”

“Đi đâu?” Như Mạt nắm nhẹ tay Thiên Lỗi, có chút mất mát hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Ở bên ngoài. . . . . . sẽ trở lại ngay, em tán gẫu với Hạo Nhiên một lát. . . . . .”

Như Mạt có chút mất mát suy nghĩ một chút, chỉ đành mỉm cười nói: “Được rồi. . . . . . Nhanh trở lại. . . . . .”

“Ừm!” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đứng dậy, nhìn Trang Hạo Nhiên, lập tức đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn anh đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng mở cửa phòng làm việc, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Đồng đang nói đùa với đồng nghiệp bộ phận nhân sự, anh lập tức tiến lên, đi tới trước mặt cô, hỏi: “Đường Khả Hinh đâu?”

Tiêu Đồng quay đầu nhìn hai mắt nóng rực của Tưởng Thiên Lỗi, rất nghiêm túc và đáng sợ, cô có chút ngạc nhiên, sâu kín nói: “Dường như. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . .”

“Cô ấy đi đâu?” Tưởng Thiên Lỗi vội vàng hỏi.

Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, mới nói: “Cô ấy nói thân thể có chút không thoải mái, nhớ tới có chuyện gì, nói muốn đi trước. . . . . . Mới vừa đi vào thang máy. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng xoay người, nhìn cánh cửa thang máy trước mặt đã đóng, anh lập tức bước nhanh tới, đi thật nhanh, thật nhanh, cuối cùng nhanh chóng đi tới trước, thấy cửa thang máy đã đóng lại, anh lập tức nhấn một cánh cửa thang máy khác, hai mắt sắc bén lóe lên áy náy, lo lắng chờ thang máy đi lên, mở cửa, anh nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại! !

“Đường Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, sốt ruột buồn rầu nói: “Cô nghe tôi giải thích! !”

Không gian xung quanh yên tĩnh không có tiếng đáp lại anh! !

Anh đau lòng nghĩ tới nụ hôn ở dưới cây phong hôm nay, cảm thấy cô gái trước mặt có chút ngọt ngào và hạnh phúc, anh thở một hơi, gấp gáp ngẩng đầu lên, nhìn thang máy nhanh chóng trượt xuống lầu một!

Cửa mở ra! !

Anh nhanh chóng đi ra, lập tức nhìn thấy khắp đại sảnh xa hoa toàn là khách quý, anh khẩn cấp đi ra ngoài, nhìn đám người xung quanh, không có một bóng dáng nào quen thuộc, anh lại đi ra đại sảnh, đón gió biển mênh mông, nhìn quảng trường rộng lớn và cây cầu dài ven biển, còn có trạm xe buýt quen thuộc cũng không có bóng dáng quen thuộc đó, vẻ mặt anh căng thẳng, nhanh chóng xoay người, nắm chặt một tiếp tân, lạnh lùng nói: “Thông báo bộ phận giám sát, tìm thư ký Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh! !”

“Vâng!” Tiếp tân lập tức xoay người đi khỏi!

Tưởng Thiên Lỗi một mình bước nhanh qua đại sảnh khách sạn, đi vào phía sau vườn hoa, đi thẳng tới trước cửa Hoàn Cầu, sải bước đi vào, tất cả nhân viên thấy Tưởng Thiên Lỗi tới, lập tức đứng lên, khom người cung kính, kêu nhỏ: “Tổng Giám đốc Tưởng.”

Tưởng Thiên Lỗi đi vào thang máy, lạnh lùng đóng cửa lại!

Bộ phận hành chánh và thư ký văn phòng đều yên lặng làm việc, lại nghe được trước quầy tiếp tân truyền đến tin tức, Tổng Giám đốc Tưởng tới, bọn họ có chút kinh ngạc lập tức đứng lên, nhìn về phía cửa thang máy mở ra, quả nhiên thấy Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi ra, bọn họ lập tức khom lưng cung kính, kêu nhỏ: “Tổng Giám đốc!”

Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến bọn họ, chỉ sải bước đi vào phòng thư kí, trong ánh mắt ngạc nhiên của thư ký, nhanh chóng quan sát, không nhìn thấy Đường Khả Hinh, anh lại lo lắng xoay người, trong chớp mắt đẩy cửa phòng làm việc Trang Hạo Nhiên, vẫn không có người, rốt cuộc anh kinh ngạc suy nghĩ cô đi đâu rồi?
Bình Luận (0)
Comment