Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 403

Đã 9 giờ.

Trang Hạo Nhiên một mình im lặng đi trên con đường nhỏ phía sau vườn hoa đi tới tòa nhà Hoàn Á.

Đám người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành đang cười nói đi tới phía này, thấy Trang Hạo Nhiên, liền kêu to: “Lão đại!”

Trang Hạo Nhiên giống như có chút tâm sự, một tay cắm túi quần, một mình đi vào đại sảnh, bên cạnh các nhân viên rối rít cung kính lễ phép khom lưng chào anh, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc”

Thế nhưng anh lại hững hờ đi vào bên trong thang máy.

“Anh ấy làm sao vậy?” Tô Lạc Hoành ngạc nhiên nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không giống lúc trước, hỏi.

Lâm Sở Nhai cũng cười nhìn người này, im lặng đi vào thang máy, nhấn bảng điều khiển, vẫn mặt không chút thay đổi, nói: “Không phải là. . . . . . Theo đuổi Tinh Xuyên đuổi không kịp, nên choáng váng?”

“Đi!” Tào Anh Kiệt cười nói: ” Mặc dù đối với phụ nữ, anh ấy rất tình cảm, nhưng rất ít như vậy! Lúc bị Giai Giai bỏ rơi, cũng không thấy anh ấy như vậy.”

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, suy nghĩ một chút, nói: “Có phải liên quan đến Tiểu Đường không?”

Ba người đàn ông đồng thời nhìn về phía anh.

“Không thể nào? Hai người bọn họ . . . . . . Giống như kẹo mạch nha, không biết dính đến cỡ nào, làm sao có thể có chuyện?” Lâm Sở Nhai cười nói.

Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

“Chẳng lẽ cãi nhau?” Tô Lạc Hoành cau mày nói.

“Anh tin một người ngày ngày tiếp xúc với con gián?” Lâm Sở Nhai khi dễ anh.

“Con mẹ nó! ! Anh nói con gián không mạnh sao?” Tô Lạc Hoành tức giận nói.

“Con gián không có sức rung động!” Lâm Sở Nhai cười nói.

Mấy người lại vừa nói vừa cười đi về phía trước.

Thang máy tầng lầu Tổng Giám đốc mở ra.

Trang Hạo Nhiên một mình đi ra, thấy nhân viên hành chánh đang cúi đầu yên lặng bận rộn, anh cũng im lặng phải đi trở về phòng làm việc, đi tới trước cửa, liếc mắt nhìn cửa phòng thư kí mở ra, còn truyền đến vài tiếng cười nhỏ, anh nghĩ nghĩ, liền hơi xoay người đi về phía trước, đi tới cạnh cửa, nhìn vị trí của Đường Khả Hinh gần bên cửa sổ, trống rỗng. . . . . . Anh sững sờ, lập tức đi vào, hỏi: “Đường Khả Hinh đâu?”

Tiêu Đồng lập tức đứng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, báo cáo nói: “Cô ấy đến chỗ họp, cùng Laurence tiên sinh đi hầu rượu.”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, gật đầu một cái, liền im lặng xoay người đi khỏi.

Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên giống như không quá bình thường, liền nghi ngờ suy nghĩ: “Có chuyện gì?”

Trang Hạo Nhiên một mình, đẩy cửa phòng làm việc đi vào, hơi phiền não cởi tây trang xuống, ném trên ghế sa lon một bên, mới nghĩ thói quen lỏng loẹt cà vạt kết, ngón tay mới vừa chạm được này nơ, dừng lại một lát, buông tay ra, trực tiếp đi về phía ghế da ngồi xuống, mở tài liệu trước mặt ra, nhìn số liệu dày đặc, trầm ngâm một lát, nhớ tới bộ dáng Đường Khả Hinh mới vừa xông lên cầu thang tức giận đến phát run, nước mắt từng viên lăn xuống . . . . . .

Tiếng thở dốc nặng nề, từ phòng làm việc truyền đến.

Bây giờ Trang Hạo Nhiên không có biện pháp, lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, ngón cái nhẹ nhàng trượt số điện thoại trên màn hình mỏng, thấy được cái đầu nhỏ Đường Khả Hinh xuất hiện trước màn hình, anh do dự một lát, ngón cái nhẹ nhàng nhấn dãy số phía trên một cái. . . . . .

Đường Khả Hinh mặc đồng phục, để tóc ngắn ngang vai đáng yêu, chống cây dù trong suốt, nghiêng mặt nhìn về phía cây phong đỏ rực trước mặt, đưa mắt nhìn phía trước, đó là sau khi cô sốt cao, che dù đứng ở dưới cây phong, vẻ mặt u buồn, lại dịu dàng hiền lành.

” Anh biết ở trong lòng của tôi, anh quan trọng bao nhiêu sao? Anh nói lời tàn nhẫn này, giống như dao nhọn, cắm ở trong lòng của tôi! Anh rất thoải mái phải không? Sớm biết hôm nay anh có thể làm tổn thương tôi như vậy, lúc ấy anh tốt với tôi, tôi sẽ không dễ dàng mở lòng, đặt anh vào một góc chưa đầy của cha tôi! !” Một câu nói, giống như một hình ảnh trong lời kịch, nhẹ nhàng nhảy ra.

Trang Hạo Nhiên nhìn nửa khuôn mặt cô trong màn hình điện thoại di động, đưa mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên rất không hiểu nói: “Tôi cất bình phong ở trong ngăn tủ khóa lại, làm sao cô biết? Cô còn biết tôi cất chìa khóa ở bày này? Có phải cô nghĩ tới có một ngày sẽ thu hồi lại phải không?”

Bốp! Một tiếng! Điện thoại hỏng ở trước bàn làm việc!

Trang Hạo Nhiên lập tức mở một phần tài liệu khác, tức giận xem tài liệu!

Thời gian từng giờ theo tiếng chuông đồng hồ trước bàn làm việc trôi qua.

Tổng cộng Trang Hạo Nhiên đứng lên pha cà phê ba lượt, mỗi lần đi qua phòng thư kí, đều nghía vào trong một cái, người nọ vẫn chưa trở về, anh lại bước nhanh đi khỏi, lại đi pha cà phê, làm cho cả tầng lầu không hiểu nổi, cũng không dám đi vào uống cà phê !

Lúc pha ly cà phê thứ tư về tới, Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế da, nhìn đồng hồ để bàn, đã 10 giờ 45′, liền có chút thiếu kiên nhẫn lầu bầu nói: “Rốt cuộc đi hầu rượu gì lại lâu như vậy?”

Anh bưng cà phê lên, hạ xuống hai ba lần uống sạch trơn!

Dạ dày bắt đầu có chút không thoải mái.

Chuyện là, Đường Khả Hinh cho rằng Trang Hạo Nhiên bận rộn hơn trước, sợ anh lệ thuộc vào cà phê, liền dùng trà sữa thay thế cà phê, hoặc Thiết Quan Âm thơm hương hoa nhài, hương vị đặc biệt nặng, nhưng anh thích uống nhất vẫn là trà sữa, bởi vì cô pha trà sữa, luôn mềm mại, trong chat chát mang theo mùi vị rất lưu luyến, anh hỏi Khả Hinh, tại sao trà sữa này không giống mua ở bên ngoài? Cô nheo mắt cười nói: “Hì hì, anh không biết sao? Đem vỏ trứng gà mới, mài thành bột, trộn vào, không ngừng khuấy, để cho sữa trên đầu lưỡi dừng lại thời gian lâu một chút, vị rất tốt, có một loại cảm giác muốn yêu đương hay không?”

Trang Hạo Nhiên lại cảm giác dạ dày có một chút không thoải mái, nhanh chóng đứng lên, mở cửa đi ra ngoài, muốn đi rót ly nước nóng uống…, đi qua phòng thư kí, theo thói quen đi đến nhìn vào trong, mới vừa muốn bước nhanh qua, nhưng chợt dừng lại, đứng ở bên cửa, nhìn thấy Đường Khả Hinh đã trở lại, mặc đồng phục màu đen bó sát người, mái tóc ngắn, đeo bảng tên màu vàng, đang cầm bút máy, cúi đầu, chăm chú ghi chép tài liệu. . . . . .

Cây bút máy này chỉ cho một mình cô, có lần nhìn thấy cô hay có tật lung tung, ném loạn đồ khắp nơi, không tìm được bút thì bộ dáng nóng nảy, liền đưa cho cô, thuận tiện nói cho cô biết, giá tiền cây bút máy này 100.000 đồng, bắt đầu từ khi đó, cô không còn ném bút.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, yên lặng đi vào, đi tới trước bàn của cô, ngón tay gõ nhẹ, nói: “Tôi có việc tìm cô, đi theo tôi.”

Đường Khả Hinh bộp một tiếng, khép mạnh văn kiện lại, lạnh lùng nói: “Tôi không có thời gian!”

Cả phòng thư kí đột nhiên giật mình, ngẩng đầu lên có chút căng thẳng nhìn về phía hai người bọn họ. Tiêu Đồng càng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, suy nghĩ: chuyện gì vậy?

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn bộ dáng quật cường của cô, không cho chút mặt mũi, nhưng vẫn dễ chịu nói: “Có chuyện gì, để nói sau! 5 giờ tôi phải khởi hành, có chuyện muốn giao cho cô.”

“Không phải tôi đã nói không có thời gian sao? Anh có chuyện gì, lúc ngồi trên máy bay ghi âm lại, tôi có thời gian sẽ nghe!” Đường Khả Hinh chộp một phần tài liệu muốn ghi chép, mở ra, lại cao giọng nói một lần nữa!

Có một vài thư ký không khỏi trừng lớn con ngươi, nhìn về phía cô.

Tiêu Đồng cũng có chút căng thẳng.

“Cô có ra hay không ! ?” Trang Hạo Nhiên không có cách nào, nhìn cô, hơi cất cao giọng hỏi.

“Không ra! ! Nếu anh không hài lòng thì đuổi việc tôi đi!” Đường Khả Hinh lạnh lùng, mở Laptop ra, tra tìm tài liệu, bộ dáng rất bận rộn.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng, nhìn cô.

Không khí này càng lúc càng căng thẳng.

Tất cả thư ký cũng không dám lên tiếng, cúi đầu.

Tiêu Đồng lập tức noở nụ cười đứng lên, đi về phía Trang Hạo Nhiên, thật cẩn thận nói: “Tổng Giám đốc, anh có chuyện muốn căn dặn sao?”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ cúi đầu, trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vẫn cứng rắn cũng không cho một chút mặt mũi!

“Không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, hơi giận dữ bước thẳng ra ngoài, không đến bao lâu, cửa chính Văn phòng Tổng Giám đốc, ầm một tiếng, chấn động.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ giật mình một cái!

“Này” Tiêu Đồng căng thẳng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Cô điên hả! Đang ở công ty, cô cho rằng là nhà anh ấy hả?”

“Anh ấy có nhà nào? Anh ấy không có nhà! ! Đó là phòng tổng thống của khách sạn Á Châu! Không phải của anh ấy! !” Đường Khả Hinh bắt chước anh phân chuyện, chia rất rõ ràng tỉ mỉ! !

Tiêu Đồng cùng tất cả thư ký không thể tin nổi nhìn về phía cô.

Nước mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng lăn ra, rồi lại lau khô, tiếp tục làm việc!

Trang Hạo Nhiên ngồi trở lại trước bàn làm việc, tức giận khẽ chống trán nói: “Con bé chết tiệt kia, thật sự là làm hư cô!”

Thời gian qua đi!

12h trưa!

Lần đầu tiên Trang Hạo Nhiên xem văn kiện, thấy rối loạn, trong đầu đều là hình ảnh Đường Khả Hinh ôm bình phong Cửu Long, khóc đau lòng, còn có cô đi vào phòng bếp, ôm lấy hộp giữ tươi, rơi lệ đi tới trước mặt của mình, nói: cái này không cho anh ăn!

Nện bút máy xuống!

Trang Hạo Nhiên không hề có chủ ý tựa vào trước ghế da, nghĩ tới cô lúc đi khỏi thật tức giận, rất tức giận, anh thở dài một cái, nghe phía bên ngoài có người nói muốn đi ăn cơm trưa, do dự một lát, liền nhanh chóng đứng lên, nắm tây trang mặc vào, vừa cài cúc áo, vừa đi ra ngoài, lại thấy bọn Tiêu Đồng đang nói cười đi ra phòng làm việc, chuẩn bị đi ăn nhà hàng Nhật, anh lập tức hỏi: “Đường Khả Hinh đâu?”

Tiêu Đồng nhìn thật sâu bộ dáng căng thẳng của Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: “Đi rồi.”

“Đi đâu! ! ?” Trang Hạo Nhiên lập tức bày lên cấp trên mặt, nói: “Cô ấy đi đâu? Lại bỏ bê công việc à?”

Tiêu Đồng bật cười nhìn về phía anh, nói: “Nói gì thế? 12 giờ cô ấy mới đi khỏi.”

“Đi đâu rồi hả ?” Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp.

“Ăn cơm trưa rồi. . . . . .” Tiêu Đồng cười nói.

“Đi đâu ăn?” Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp.

Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, hiểu ý cười nói: “Cô ấy cũng không chịu ăn ở bên ngoài, lúc này, khẳng định ở phòng ăn nhân viên khách sạn.”

Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người đi ra ngoài.

“Tổng Giám đốc. . . . . . Đây là. . . . . .” Thư ký ngạc nhiên nhìn bóng lưng anh nhanh chóng đi khỏi, nói: “Có phải anh ấy. . . . . . và Khả Hinh đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tiêu Đồng đứng tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ thở dài.
Bình Luận (0)
Comment