Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 416

Mỗi lần đi gặp cha, mặc kệ trời sáng, hay trời tối, trong thế giới của con luôn che lên một tầng bụi nhàn nhạt. Bởi vì cha, con không thể hạnh phúc đến cùng. Nhưng cha ơi, cha cảm thấy con ích kỷ không? Mặc dù cha con chúng ta cách xa nhau như vậy, con vẫn hi vọng, kiếp sau làm con gái của cha. Chỉ là, nếu như kiếp sau còn có bắt tù khổ sở, như vậy con gái chấp nhận chịu đựng, để đổi lấy tình yêu của cha kiếp này.

Nhà giam tọa lạc ở Thiên Cước, trên đỉnh núi, bởi vì quá sợ cha sẽ oán hận mà chạy trốn. . . . . . Nhưng làm sao cha biết? Cả đời này, cha chỉ người cha yêu, cam tâm chịu đựng bao nhiêu khổ?

Có một bóng dáng nho nhỏ, dọc theo đường núi, từng bước từng bước đi lên núi. Cô không dám để cho tắc xi chạy tới dừng ở trước cửa nhà giam, bởi vì sợ không kiềm được nước mắt.

Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn len màu xanh đen, áo khoác màu xanh dương đậm dài đến gối, trong tay xách theo một chút đồ ăn vặt cha thích ăn, dùng cái hộp nhỏ màu hồng hết sức mộng ảo để đựng, đón gió núi nhẹ nhàng khoan khoái, đi về phía trước, rốt cuộc nhìn thấy nhà giam, hai tròng mắt của cô chợt đỏ bừng, mặc dù biết, con gặp cha một lần, lòng như bị dao cắt một lần. Con thật sự thực vẫn rất may mắn, con là con gái của cha. . . . . .

Đi tới nơi này.

Cuộc sống không khỏi lắng đọng, cũng quen kiểm điểm lại chính mình.

Hai mắt Khả Hinh xẹt qua một chút mờ mịt, không dám nghĩ trong tương lai, cha sẽ ngồi tù cả đời ở chỗ này, liên tiếp chịu cũng không muốn tiếp nhận, cô từng bước đi về phía trước, rốt cuộc đã đi đến trước cửa sắt, nhìn kiến trúc âm sâu bên trong, hai mắt lại hiện lên giọt lệ, nhẹ nhàng đưa tay, vỗ vỗ cửa, nói rõ ý đến với cảnh vệ ở bên trong, tới thăm cha một chút. . . . . .

Nước mắt không nhịn được nhỏ xuống.

Ai có thể hiểu, loại khổ sở máu mủ thân tình cách xa? Huống chi, ông lão bên trong nhà giam là người cha tốt nhất trên đời.

Cánh cửa sắt dần dần mở ra.

Đường Khả Hinh xiết chặt dây xách tay, xách theo cái hộp nhỏ, đi vào tòa nhà tường cao dày, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng của phạm nhân ở bên trong tường bao sân bóng rỗ đánh cầu, còn có thể truyền ra tiếng cười, trái tim Khả Hinh dần dần buộc chặt, hai mắt xẹt qua đỏ thắm, nhưng vẫn cất bước đi về phía trước, trải qua hành lang thật dài, ở bên trong vòng vo chừng vài vòng, cảm giác không khí ẩm ướt xúi quẩy, giống như cuộc sống nặng nề lan ra.

Rốt cuộc cảnh sát dẫn Đường Khả Hinh đi tới trước cửa sắt phòng giám sát số một, nguội lạnh nói: “Đứng chờ ở chỗ này!”

Đường Khả Hinh im lặng gật đầu một cái.

Cảnh sát đi vào trước, không đến bao lâu, người canh giữ bên trong phòng cầm súng mở cửa đi ra, lạnh lung nói với Đường Khả Hinh: “Vào đi!”

Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lệ, lại sợ cha lo lắng, cứng rắn nuốt nước mắt xuống, nắm chặt cái hộp điểm tâm, để cho sắc mặt mình tận lực bình tĩnh, đi vào một gian phòng lớn, đối diện cửa sổ lớn có ánh mặt trời chiếu vào, có thể nghe thấy được một chút mùi cỏ xanh, điều này đối với Khả Hinh mà nói, cũng là một chút an ủi nho nhỏ. . . . . . Khả Hinh ngồi tại chỗ, hai mắt cố gắng bình tĩnh nhìn cánh cửa kia. . . . . .

Không đến bao lâu.

Một tràng tiếng bước chân, hoặc nhẹ nhàng không còn hơi sức, hoặc nặng nề truyền đến.

Đường Khả Hinh mở to đôi mắt đẫm lệ, lập tức nhìn chằm chằm.

Quả nhiên, đi trước là hai viên cảnh sát mặc cảnh phục, sắc mặt lạnh lùng cầm súng đứng ở bên cửa, quát: “Vào đi!”

Trong lòng của Khả Hinh chợt căng thẳng!

Rốt cuộc, Đường Văn Long mặc quần áo tù màu xanh đen, tóc hoa râm, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt rũ xuống, khắp khuôn mặt là nếp nhăn tiều tụy, lộ ra một chút ánh sáng kích động rất nhỏ, đi vào phòng giám sát, rốt cuộc nhìn thấy con gái đã tới, ông đột nhiên ôn hòa vui sướng mỉm cười, nếp nhăn trên mặt kéo chung một chỗ, già nua giống như ngày mai sắp chết đi. . . . . .

Nước mắt Đường Khả Hinh giống như thiếu đê, nhìn cha như vậy, đau đến không thở nổi, mím chặt môi, im lặng, đau đớn làm cho mình hít thở không!

Hai mắt Đường Văn Long cũng tràn nước mắt, nhưng bởi vì người trải qua tang thương quá nhiều, cũng có mấy phần ẩn nhẫn, liền im lặng mỉm cười đi tới, nhìn con gái, âm thanh khàn khàn không còn hơi sức nói: “Con bé ngốc, cha cũng đi vào nhiều năm như vậy, tại sao vẫn còn không quen?”

Đường Khả Hinh rơi nước mắt từng viên, vội vàng muốn đứng lên, đỡ cha. . . . . .

“Ngồi xuống!” Cảnh sát chỉ vào Đường Khả Hinh nói to! !

Đường Khả Hinh luống cuống nhìn bọn họ một cái, đành phải bất đắc dĩ nhìn cha, nhẹ nhàng ngồi xuống, lặng lẽ rơi lệ.

Đường Văn Long im lặng đi tới trước chỗ ngồi, ngồi xuống, nhìn hộp điểm tâm xinh đẹp, khẽ mỉm cười, đau lòng nói: “Biết rõ, cha không thể ăn, tại sao còn muốn làm?”

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn cha, nghẹn ngào nói: “Con . . . . . Con . . . . . Con muốn làm bánh cho cha, vừa làm, vừa nhớ tới cha. . . . . .”

Đường Văn Long ngẩng đầu lên, nhìn con gái lần này tới đây, sắc mặt đỏ thắm, hai mắt lấp lánh động lòng người, quần áo cũng đã hết sức xinh đẹp, ông có chút an ủi cười nói: “Khả Hinh. . . . . . Lần này tới đây, dường như xinh đẹp hơn, không giống lần trước, sắc mặt tái nhợt, tâm trạng không tốt, bởi vì con như vậy, mấy buổi tối cha không có ngủ được, con luôn tự mình nuốt khổ sở, cũng không chịu nói ra, khiến cho cha lo lắng. . . . . .”

Đường Khả Hinh lặng lẽ rơi nước mắt, chỉ cách một cái bàn, nhìn sắc mặt cha lại tiều tụy và tái nhợt hơn so với bình thường, trong lòng của cô đau nhói.

Đúng lúc này, bất ngờ nghe viên cảnh sát nói một câu: “Mang cái gì tới đó!”

Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn viên cảnh sát kia, yếu ớt nói: “Bánh. . . . . . Bánh ngọt. . . . . .”

Cảnh sát nghe vậy, liền im lặng đi tới, vừa muốn nói . . . . . .

“Anh muốn làm gì?” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt bánh ngọt, nhìn cảnh sát, rơi lệ.

“Mang đi kiểm tra! Nếu như xác định không có hại thì có thể ăn!” Không ngời hôm nay cảnh sát có thể mở cửa dẫn đường.

Đường Văn Long và Khả Hinh cùng nhìn anh ta.

Cảnh sát không lên tiếng, im lặng đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh lập tức nhìn cha, vui vẻ nghẹn ngào nói: “Cha. . . . . . Cha có thể ăn bánh ngọt của con rồi. . . . . .”

Đường Văn Long cũng rưng rưng nhìn con gái, gật đầu một cái.

“Cha. . . . . .” Khả Hinh tranh thủ thời gian trò chuyện với cha, vui vẻ nói: “Con vào Khách sạn Á Châu, trong khoảng thời gian này, quả thật rất bận rộn, mới không có tới thăm cha. . . . . .” (xạo muốn chết! có thời gian đi với trai còn nói bận! xì).

“Hả?” Đường Văn Long cũng vui vẻ nhìn con gái, kích động vội vàng cười nói: “Có thật không?”

Đường Khả Hinh hơi gật đầu một cái.

“Vậy thì tốt. . . . . . Vậy thì tốt. . . . . .” Đường Văn Long an ủi, cười nói: “Cha vẫn luôn lo lắng công việc của con, làm việc ở quán bar thật không tốt.”

Đường Khả Hinh cười, giải thích với cha: “Ban đầu con tiến vào Khách sạn Á Châu, sau đó bởi vì một chuyện, con lại chuyển tới làm ở công ty Hoàn Á, thư ký của Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Nhưng địa điểm làm việc vẫn ở trong Khách sạn Á Châu. . . . . .”

Đường Văn Long sững sờ, thốt ra, nói: “Là làm thư kí cho Hạo Nhiên?”

Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn cha nói: “Cha biết anh ấy?”

Đường Văn Long nghe con gái nói, đột nhiên sững sờ, sắc mặt hơi thu lại, cúi xuống, hai mắt khẽ xoay chuyển, mới cười khổ nói: “Dĩ nhiên biết, cậu ấy và Thiên Lỗi, đều là đứa con cưng của Hoàn Cầu, ai cũng biết. . . . . .”

Đường Khả Hinh mỉm cười, nhìn cha nói: “Con còn nhìn thấy cha ở trong lịch sử phát triển của Hoàn Cầu, cha. . . . . . lúc đó, tôi rất kiêu ngạo vì cha. . . . . .” .

Đường Văn Long ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh, khẽ mỉm cười, nói: “Chuyện đã qua, không đáng nhắc lại, cha chỉ hy vọng con thật tốt, làm cấp dưới của Hạo Nhiên, có mệt hơn không?”

Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, cười nói: “Không mệt, anh ấy đối với con rất tốt, rất tốt. Rất chăm sóc cho con.”

“Từ nhỏ cậu ấy chính là một đứa bé rất hiểu chuyện, tích cực, đáng yêu.” Đường Văn Long cười nói.

“Cho nên hiện tại con rất tốt, hơn nữa qua một chút thời gian, sắp tham gia cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu. . . . . .” Mặc dù Đường Khả Hinh thông minh nhạy cảm, lại bỏ quên những lời của cha, kích động mỉm cười nói.

Đường Văn Long ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh, vui mừng nói: “Có thật không? Có cơ hội không?”

“Không rõ ràng lắm, nhưng con sẽ cố gắng.” Đường Khả Hinh cười, sắc mặt ửng hồng.

“Tranh tài rượu đỏ không giống như xưa, hơn nữa rượu sẽ theo thời gian thay đổi mà có mùi vị khác nhau, cho nên nếu con học tập cái gì, phải thường xuyên cập nhật. . . . . . Biết không?” Đường Văn Long nhìn con gái, vội vàng căn dặn.

“Vâng!” Khả Hinh gật đầu một cái.

“Không có việc gì thì đi phòng bếp nhiều một chút, rượu nhất định không thể tách khỏi thức ăn ngon, nhưng hai thân phận đầu bếp và chuyên gia rượu đỏ, có lúc cực kỳ dán sát và tồn tại, hiểu rõ bọn họ, con sẽ có kết quả bất ngờ. . . . . .” Đường Văn Long lại dặn dò.

“Vâng!” Khả Hinh cười, cúi đầu.

Đường Văn Long nhìn trên mặt con gái hiện lên đỏ thắm, biết con gái không ai bằng cha, một chút kích động dần dần hiện lên, hơi nghi ngờ, cũng thật cẩn thận cười hỏi: “Khả Hinh. . . . . .”

“Hả?” Đường Khả Hinh nghẹn ngào nhìn cha, đáp nhẹ.

“Con nói cho cha biết, có phải con yêu rồi rồi không ?” Đường Văn Long nhìn Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt cha sâu sắc, trong lòng của cô ngọt ngào, khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng.

Đường Văn Long nhìn vẻ mặt con gái, đột nhiên vui vẻ nói: “Thật à?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn cha, mỉm cười nói: “Hiện tại. . . . . . Có thể còn chưa xác định, nhưng . . . . . . Con . . . . . Con rất thích anh ấy. . . . . . Anh ấy giống như thật thích con . . . . .”

Mặt của Khả Hinh đỏ lên, vội vàng cúi đầu.

Đường Văn Long thật sự vui vẻ nở nụ cười, kích động nói: “Cha có thể đợi đến ngày này rồi. . . . . . Cha có thể. . . . . .” Ông nói tới chỗ này, đột nhiên cúi đầu, khổ sở nuốt nước mắt.

“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nắm nhẹ tay cha, nghẹn ngào nói: “Con rất khỏe, thật. Anh ấy đối với con rất tốt, chờ chúng con chính thức xác định quan hệ, anh ấy hứa với con, cùng con đi thăm cha. . . . . .”

Trong chớp mắt Đường Văn Long ngẩng đầu lên nhìn Khả Hinh, ngoài ý muốn nói: “Gặp. . . . . . Gặp cha?”

“Ừm!” Khả Hinh lại gật đầu một cái.

“Cậu ấy không chê nhà chúng ta . . . . .”

“Không chê!” Đường Khả Hinh cười nói: “Thật không chê! Cho nên con mới có thể thương anh ấy như vậy! Con thật thương anh ấy !”

Đường Văn Long đột nhiên mỉm cười, thở dốc một hơi, có chút lời không cần nói ra, giống như con rể ngày mai sẽ phải tới, có chút xấu hổ nói: “Trời ạ, con không nói cho cha sớm một chút, ngày hôm qua cai ngục còn nói tóc của cha dài, muốn cha cắt bỏ, cha bị cảm nên không cắt, con làm sao đây. . . . . . Ôi chao. . . . . . Đến lúc đó, con và bạn trai tới, nhìn cha như vậy thì làm thế nào?”

Ông cảm thấy phiền não và lo lắng, vỗ đầu một cái, tự trách mình!

Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, nghẹn ngào nói: “Mặc kệ cha như thế nào, con tin tưởng anh ấy nhất định sẽ tôn trọng cha.”

Đường Văn Long lại cười vui vẻ, cười đến mắt cũng không nhìn thấy.

Đường Khả Hinh nhìn cha như vậy, lại đưa ra tay nắm bàn tay cha đầy vết chai, nghẹn ngào nói: “Cha, cha ở trong tù nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, con sẽ rất cố gắng sống, học tập, sau đó giành thắng lợi cho cha. . . . . .”

Đường Văn Long nghe vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt con gái kích động vui vẻ, liền cảm động, an ủi, cười nói: “Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Cha tin tưởng con, cha tin tưởng Khả Hinh, nhất định có thể học tập thật tốt, đạt được thành tích tốt trong công việc, nhất là tranh tài rượu đỏ. . . . . .”

Nói tới chỗ này, lúc này Khả Hinh mới nhớ tới lần này tới đây, có một chuyện khác muốn hỏi cha, liền gấp gáp nói với cha: “Cha! Lần này tôi đến, còn có một chuyện khác muốn nhờ cha chỉ dạy một chút.”

Đường Văn Long nghe, liền ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Chuyện gì?”

Đường Khả Hinh nhanh chóng kể lại chuyện trong khoảng thời gian mình tiến Hoàn Cầu, nói ra tất cả, ngoại trừ chuyện tình yêu đau lòng của mình. . . . . .

Đường Văn Long nghe xong vừa kích động vừa vui vẻ.

Cuối cùng, Đường Khả Hinh nói đến chuyện mình hầu rượu cho Ủy viên Trương.

Đường Văn Long kinh hãi, sau đó nghe được con gái vẫn nhớ lời dạy dỗ của mình, cũng không có để cho Ủy viên Trương ra tay giúp đỡ, ông được an ủi, cười tán thưởng gật đầu, cảm thán con gái trưởng thành.

Nhưng. . . . . .

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra khó khăn nói hết chuyện của Vitas, khổ não nói lên nghi vấn của mình. . . . . .”Con thật sự thực không hiểu, tại sao ông ấy không thích con? Tại sao? Cuối cùng con cảm giác, con hầu rượu Ủy viên Trương, thắng tranh tài lần này, nhưng ở giữa nhất định đã xảy ra chuyện gì, làm cho ông ấy tức giận và không vui, con nghĩ đi nghĩ lại, thật không nghĩ ra được, nhưng con mơ hồ cảm thấy, cha có thể biết? Bởi vì Ủy viên Trương và cha là bạn thân. . . . . .”

Đường Văn Long thấy con gái buồn rầu nói xong lời này, liền bất đắc dĩ cúi đầu, nặng nề thở dài, nhưng ông lại chậm rãi cười.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười của cha, liền nghi ngờ hỏi: “Cha! Cha. . . . . . Cha biết không?”

Hai mắt Đường Văn Long lộ ra ánh sáng cơ trí, mặc dù bị cấm cố ở nhà giam nhiều năm, che giấu ánh sáng bản thân ông từng trải qua huy hoàng, giống như biển rộng mênh mông, ông hơi ngẩng đầu nhìn Khả Hinh, dịu dàng cười nói: “Có lẽ cha biết. . . . . .”

“Thật?” Đường Khả Hinh kích động nhìn cha, cười nói: “Vậy nguyên nhân là gì?”

Đường Văn Long nhìn con gái, chậm rãi cười nói: “Bởi vì con sao chép. . . . . .”

“À? Sao chép?” Đường Khả Hinh kinh ngạc kêu nhỏ: “Cái gì gọi là sao chép?”

Đường Văn Long cười nói: “Mặc dù con thắng tranh tài lần này, nhưng con không thể phủ nhận, con đã sao chép qua trí tuệ của cha, sao chép kí ức cha trong quá khứ, thậm chí sao chép tình cảm bạn bè của cha, cho nên cuộc tranh tài này, thật ra con không giành chiến thắng. . . . . . một người giống như Vitas, tại sao có thể cho phép con ở trong quá trình tranh tài, tham khảo lao công thành quả của người khác? Cuộc tranh tài rượu đỏ vốn nhất định phải dung trí tuệ của mình . . . . . .”

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn cha.

Đường Văn Long lại nhìn con gái, chân thành nói: “Con phải hiểu được, người vừa sanh ra, ban đầu luôn bắt chước, bắt chước lời nói của cha mẹ, cách đi bộ, sau đó sẽ bắt chước người yêu, bạn bè. . . . . . Chúng ta lơ đãng bắt chước, để cho chúng ta lớn lên, nhưng người thật sự thành công, nhất định phải có trí tuệ của mình. . . . . .”

Đường Khả Hinh yên lặng, nghĩ tới những lời của cha, có chút không cam lòng ngẩng đầu nhìn ông nói: “Cho nên, ông ấy vô tình từ chối con?”

“Cái gì gọi là vô tình?” Đã lâu, Đường Văn Long không có tán gẫu vấn đề này với con gái, nghe con gái nói như vậy, không nhịn được cười.

“Cách ông ấy nói chuyện. . . . . .”

“Mỗi người đều có cách đối đãi riêng của mình, nếu như con muốn người khác tôn trọng lao công thành quả của mình, con nhất định phải tôn trọng suy nghĩ của người khác trước. . . . . . có phải không? Một chuyện đơn giản như vậy, tại sao con phải xem quá nặng? Cuộc sống, vốn bắt đầu từ sự phụ định. . . . . .” Đường Văn Long cười đất giải thích.

Trong đầu Đường Khả Hinh lập tức vang lên câu nói của Trang Hạo Nhiên: cuộc sống vốn bắt đầu từ phủ định.

“Ông ấy từ chối, con không lo, nhưng ông ấy lại cự tuyệt con!” Đường Khả Hinh rất gấp gáp nói: “Ông ấy hoàn toàn không cho con cơ hội giải thích.”

“Nếu như ông ấy từ chối con, căn bản cũng sẽ không nói nhảm nhiều lời với con. . . . . .” Đường Văn Long không nhịn được nhìn con gái cười nói: “Con trưởng thành, phải học phân rõ, trên thế giới này có rất nhiều người thể hiện quan tâm không nhất định rõ ràng, phải dựa vào chính mình suy nghĩ. Ông ta mắng con, là đang nhắc nhở con, hiểu không? Không phải mỗi người đều có cơ hội bị mắng, nếu như con quý trọng những cơ hội này, con sẽ không giống người khác. . . . . . Con bé ngốc. . . . . .”

“Vậy. . . . . . Con nên làm thế nào?” Đường Khả Hinh nhìn cha, lại thật lòng hỏi.

“Bước đầu tiên, con thẳng thắn thành khẩn nói với ông ta, cuộc tranh tài lần trước, chính xác là bị thua, con thừa nhận sao chép trí tuệ của cha con. . . . . .” Đường Văn Long cười nói: “Thứ hai, để xuống kiêu ngạo của con, để xuống thành tích của con, thật lòng học hỏi với ông ta, làm người, vốn chính là phải thành kính. . . . . .”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Đường Khả Hinh không tin.

“Chuyện không phức tạp. . . . . .” Đường Văn Long cười nhìn con gái, nói: “Phải xem con có muốn suy nghĩ hay không. . . . . . biết suy nghĩ, đây là điểm mấu chốt để thành công. . . . . .”

Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, nhìn cha, nhưng vẫn có chút thấp thỏm.

“Đừng sợ. . . . . .” Đường Văn Long hiểu con gái, cười nói: “Tin tưởng cha. Chỉ là Khả Hinh của cha trưởng thành rồi, biết suy nghĩ, cha rất an ủi, nhưng con phải tự nói với mình, sau này phải buông xuống tất cả những gì cha cho con trước đây, dùng trí tuệ và tư tưởng của mình, mỗi bước đi sau này. . . . . . trên đường cố gắng đóng góp trí tuệ và thành công của con, truyền lại cho người đời sau . . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe lời của cha, đột nhiên mỉm cười, trịnh trọng gật đầu nói: “Con biết rồi! Cha yên tâm!”
Bình Luận (0)
Comment