Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 677

Tòa nhà Hoàn Á.

Cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc chậm rãi mở ra, cả người Trang Hạo Nhiên mệt mỏi đi vào, nghĩ tới mới vừa gây gổ với Đường Khả Hinh, ánh mắt anh chợt lóe sán, vgừa chậm rãi cởi tây trang xuống, vừa nặng nề ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, thở dốc một hơi.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

“Vào đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đáp lời.

Tiêu Đồng mỉm cười đẩy cửa đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Lão đại, anh gọi điểm tâm lúc nào đưa tới? Khả Hinh đâu?”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.

Tiêu Đồng sững sờ đi tới trước mặt anh, nhìn anh ngạc nhiên hỏi: “Này? Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có việc gì. Cô ấy không tới, cô đi ra ngoài đi.” Trang Hạo Nhiên lại thở dài một cái, tay chống trán, mệt mỏi không còn hơi sức nói chuyện.

“Làm sao rồi? Không phải cô ấy nghe lời của Vitas căn dặn, đi đến chỗ Tổng Giám đốc Tưởng ký tài liệu sao? Tại sao không tới?” Tiêu Đồng có chút kinh ngạc hỏi.

Trang Hạo Nhiên mở mắt, quay đầu lại nhìn Tiêu Đồng, kinh ngạc nói: “Cô nói cái gì? Là Vitas bảo Khả Hinh đi tìm Tổng Giám đốc Tưởng ký tên?”

“Đúng vậy.” Tiêu Đồng bật cười nói: “Vitas rất coi trọng rất nhiều loại rượu vang sủi bọt kinh điển đến từ vườn nho vùng Alps lần này, nhưng có một số thành viên Hội đồng quản trị không chấp nhận, có lẽ ông ấy cảm thấy Tổng Giám đốc Tưởng không thể từ chối được Khả Hinh, nên để cho Khả Hinh đi. . . . . . Đây cũng là chuyện không có cách nào, Vitas đối với rượu đỏ yêu cầu quá cao.”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng kinh ngạc nhìn cô.

“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc anh có chuyện gì vậy?” Tiêu Đồng nhìn anh như vậy, thật có chút sốt ruột.

“Ý cô nói là. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn có chút không dám tin chắc, nhìn Tiêu Đồng, trái tim đập thình thịch, nhìn cô kinh ngạc nói: “Là Vitas yêu cầu Khả Hinh đến nhà Tổng Giám đốc Tưởng, đúng không?”

“Đúng vậy! ! !” Tiêu Đồng lại cười đáp.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy hối tiếc ngồi bật dậy ở trên ghế sa lon, cúi đầu, hai tay chống trán, càng thở dốc một hơi.

“Lão đại. . . . . .” Tiêu Đồng nhìn anh như vậy, có chút lo lắng, nghiêng mặt hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Trang Hạo Nhiên im lặng lắc đầu một cái, nói: “Không có việc gì, đi ra ngoài đi.”

Tiêu Đồng im lặng nhìn anh một lúc lâu, chỉ đành phải lặng lẽ xoay người đi khỏi.

Trang Hạo Nhiên lại im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, nhớ tới Đường Khả Hinh hôm nay tức giận đến phát run, hai mắt tràn lệ nói: Các người là con cái có mẹ sinh, có cha nuôi! ! Em không có sao? Em cũng có lòng tự trọng! Em một đường đi tới ngày hôm nay, em dễ dàng sao? Em muốn tha thứ cho một người, em không dễ dàng! Các người đều cảm thấy em hy sinh, em tha thứ, em bỏ ra tất cả mọi thứ là chuyện đương nhiên! ! Tình yêu của các người rất vĩ đại chưa từng có! ! ! Em lại khó khăn như thế nào, anh có hiểu không? ! Thật ra bây giờ căn bản không có một người nào có thể thật sự hiểu em, hiểu em cho em một chút an ủi và vui vẻ! Đều là một mình em vất vả chống đỡ, mỗi tối làm bạn với em chỉ có nước mắt!

Trong lòng đau nhói.

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới phát hiện ra trong khoảng thời gian này, mình vẫn không có quan tâm cảm thụ trong lòng cô, chỉ rất nhiệt tình theo đuổi.

“Em cũng không tin, em rời khỏi hai người đàn ông các người, sẽ không có ai muốn em! ! Em không tin em một lát nữa em đi ra đường, tùy tiện tìm một người đàn ông, em cũng tìm không ra!”

Những lời này vẫn quanh quẫn trong đầu, nghe xong làm cho người ta kinh hãi!

Trang Hạo Nhiên lập tức lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng mở màn hình, vừa vặn là hình mình và Khả Hinh chụp ở Cambridge, lúc ấy mình hôn ở trên mặt của cô, cô cười rất sửng sốt cũng rất ngọt ngào, hai mắt anh lóe lên, đau lòng nhìn Khả Hinh, có lẽ ở Cambridge rất khổ sở mệt mỏi, nhưng khi đó, ít ra cô cười rất ngọt ngào. . . . . . Anh chăm chú nhìn Khả Hinh nở nụ cười trước màn hình, thật đẹp. . . . . .

Không kịp chờ đợi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nhấn số điện thoại Đường Khả Hinh, thở gấp, muốn cho cô nghe điện thoại. . . . . .

Chuông điện thoại di động vang lên, nhưng vẫn không có ai nhận, anh cầm điện thoại di động, vội vàng nghe.

Tiếng chuông tiếp tục vang lên.

Vitas ngồi ở trước bàn làm việc, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn học trò đang chăm chú ngồi ở trên ghế sa lon, khom người xuống, sắc mặt lạnh nhạt nghiêm túc ghi chép tài liệu, cũng không nhúc nhích. . . . . . Trước mặt, chuông điện thoại di động tiếp tục vang lên . . . . . .

“Tại sao không nhận điện thoại?” Vitas ngồi ở trước bàn làm việc, tay cầm bút máy, nhìn học trò, nhàn nhạt hỏi.

Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức cầm điện thoại di động lên, tắt máy, sau đó lật mặt sau điện thoại, nhanh chóng tháo pin ra, ném sang một bên, tiếp tục vùi đầu ghi chép tài liệu.

Vitas giật mình.

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt nhanh chóng chuyển lên tài liệu, nhớ lại Trang Hạo Nhiên nói: Em yêu anh ấy hay yêu anh ! Có khó khăn như vậy sao? Em biết bây giờ em tạo ra cục diện, chính là em lưu luyến tình yêu của anh ấy! ! Em cũng khát vọng nụ hôn của anh! Như vậy thật quá mức, Đường Khả Hinh! ! Anh cũng là người, không phải mỗi lần anh đều có thể nhẫn nhịn canh giữ ở bên cạnh em, tha thứ cho em hết lần này đến lần khác, anh cũng sẽ mệt mỏi! ! Anh cũng sẽ xoay người! !

Hai mắt của cô chợt đỏ bừng, nhưng vẫn cố nén nước mắt, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, tiếp tục cầm bút ghi chép nội dung.

Vitas nhìn bộ dáng học trò như vậy, liền chậm rãi hỏi: “Sáng sớm cô đến nhà Tổng Giám đốc Tưởng, dùng điểm tâm chưa?”

“Không có!” Đường Khả Hinh nhanh chóng trả lời, sau đó tay cầm bút, nhanh chóng lọc các mẫu rượu chính, cũng lấy rượu vang sủi bọt làm chủ, có thể nghĩ, người Pháp yêu thích rượu vang sủi bọt đến cỡ nào.

Vitas nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi, nói: “Tạm ngừng công việc trước đi. Đi ăn cơm.”

“Không cần.” Đường Khả Hinh muốn trốn ở chỗ của Thầy giáo, yên ổn làm việc.

“Đi ăn cơm! ! Không phải người Trung Quốc các người có câu, thân thể là nguồn gốc cách mạng?” Vitas nhìn thấy học trò sau khi từ nhà họ Tưởng trở về, tâm trạng không tốt, cũng thông cảm mấy ngày này, cô quả thật không dễ dàng.

“. . . . . . .” Đường Khả Hinh dừng lại động tác, bây giờ không muốn ăn.

“Đi đi!” Vitas lặng lẽ đứng lên, nhắc tây trang, vừa mặc vừa nói.

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải để bút máy xuống, đóng tài liệu lại, trong lòng đè nén cảm xúc tràn đầy, đứng lên đi ra ngoài.

Phòng ăn nhân viên.

Trần Mạn Hồng, Nhã Tuệ, Tiểu Nhu, ba cô gái cùng cầm đũa, muỗng sững sờ nhìn người trước mặt.

Đường Khả Hinh không nói câu nào, khuôn mặt lạnh lẽo hiếm thấy, cầm muỗng, cố hết sức múc cơm, từng muỗng từng muỗng nhét vào trong miệng, còn chưa nhai xong, đã mạnh mẽ nuốt xuống.

Tiểu Nhu nhíu chặt mày, nhíu mặt, gấp gáp nhìn cô nói: “Khả Hinh, cô làm sao vậy? Không thể ăn cơm như vậy .”

“Nào có người ăn cơm như cô?” Trần Mạn Hồng nhìn cũng cảm thấy khó chịu, nói: “Cô xem cơm là tiền hả? Liều mạng nhét!”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ múc từng muỗng từng muỗng cơm, nhét trong miệng nuốt, lại múc khoai tây, liều mạng nhét vào miệng, nhai một hai cái, liền nuốt vào trong cổ, sơ ý một chút bị sặc, ho khan không dứt, ho đến mặt sung huyết đỏ bừng! !

“Này này này!” Nhã Tuệ đau lòng bưng canh, đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đau lòng nói: “Ông trời của tôi ơi, cô lại làm sao rồi? Không nên như vậy, xảy ra chuyện gì, cô cứ nói ra, chúng tôi sẽ góp ý kiến cho cô, dù sao cũng tốt hơn cô buồn bực để ở trong lòng, sẽ sinh bệnh. Chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì, khụ khụ khụ. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa lắc đầu một cái, trong miệng còn lấp đầy một miệng cơm, liền bưng chén canh, giơ lên uống ừng ực hết cả chén canh, thậm chí còn có một chút tràn ra khóe miệng, cô nặng nề thở dốc một hơi, cầm khăn giấy lau xong, tiếp tục ăn cơm.

“Tổng Giám đốc Trang tới kìa.” Có người kêu lên.

Tất cả nhân viên lại sợ choáng váng.

“À? Lại tới à?” Trần Mạn Hồng không chịu nổi kêu to: “Có phải không có việc gì, liền tới phòng ăn đi bộ hay không?”

“Bộp! ! !” Đường Khả Hinh bộp một tiếng, nện đôi đũa, khuôn mặt lạnh lẽo, đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài phòng ăn. . . . . .

“Khả Hinh! !” Nhã Tuệ kinh ngạc gọi cô.

Trang Hạo Nhiên mới vừa cùng đám người Lâm Sở Nhai nhanh chóng đi về phía bên này, anh không có tâm tư nghe cấp dưới cười đùa,, muốn đi nhanh vào phòng ăn, lúc nảy Vitas nói cô tới đây ăn cơm trưa. . . . . .

“Tiểu Đường?” Tô Lạc Hoành nhìn thấy Khả Hinh đi ra, vui mừng cười gọi.

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt ngưng tụ, căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại lạnh lẽo, bày ra thái độ lạnh lẽo không lễ phép từ trước cho tới bây giờ chưa từng có, đi qua mọi người, xoay người bước nhanh xuống lầu.

“Ôi, lại làm sao rồi?” Bọn Tô Lạc Hoành ngạc nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, hai mắt nhấp nháy, nhanh chóng suy nghĩ một chút, lập tức xoay người đi theo xuống lầu.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ, sân cỏ xanh xanh, rừng phong lay động.

Đường Khả Hinh lạnh lùng bước trên mặt cỏ xanh đi về phía trước.

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên từ phía sau nhanh chóng đuổi theo kịp, nắm chặt cổ tay của cô, đau lòng nói: “Em đừng như vậy! Chuyện ngày hôm nay anh xin lỗi, là anh không có hiểu rõ ràng, thật xin lỗi. . . . . . Em đừng tức giận, hả?”

Khuôn mặt Đường Khả Hinh đông cứng, xoay người, mang theo nụ cười lạnh rõ ràng, nhìn anh nói: “Chuyện này là lỗi của em! ! Bởi vì em lả lơi ong bướm, em đung đưa trái phải, ngày hôm qua em đón nhận nụ hôn của anh, hôm nay đồng ý lời cầu hôn của anh ấy! Là lỗi của em! Anh không có lỗi !”

Cô nói xong, hất mạnh tay của anh ra!

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đau lòng xoay người của cô lại, nắm chặt bả vai của cô, nói: “Em đừng như vậy! Anh gọi điện thoại cho em cả buổi sáng, em cũng không nhận, thật sự anh lo lắng chết rồi, có chuyện gì, chúng ta nói rõ, nếu như trước kia anh không chú ý tới tâm tình của em, cho anh xin lỗi em, hả?”

“Buông tay! !” Đường Khả Hinh tức giận đẩy anh ra, nói: “Anh không cần nói xin lỗi với em, hai chúng ta không có quan hệ gì ! !”

“Không nên như vậy! Lúc gây gổ, ngàn vạn lần không được không nhận điện thoại, cũng đừng không nghe lời khuyên của đối phương. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại muốn ôm nhẹ cô.

Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt nóng lên, từ trong túi móc điện thoại di động ra, ngay trước mặt Trang Hạo Nhiên, hung hăng ném lên tảng đá đỏ trên sân cỏ, điện thoại di động màu trắng cực kỳ xinh đẹp, bốp một tiếng vỡ tan ra mấy mảnh! !

“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn điện thoại di động trên đất, trái tim đập thình thịch, nghĩ tới người này tức giận đến cỡ nào mới có thể ném điện thoại di động như vậy. . . . . .

Đường Khả Hinh thở phì phò, tái sắc mặt, hai mắt run rẩy nước mắt, nhìn anh nói: “Không phải anh nói, anh cũng sẽ xoay người sao? Tốt! ! Điện thoại di động này là anh đưa cho em, hiện tại em không cần nữa! ! Em chính là loại người như thế, sẽ không quý trọng bất kỳ vật gì! ! Em không đáng giá để anh thích! Mời tự nhiên xoay người, sau này đừng trở lại làm phiền em !”

Cô nói xong, đón ánh mặt trời mãnh liệt, hai mắt đỏ bừng, lại cất bước đi khỏi.

Trang Hạo Nhiên không thốt nên lời, ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô đi xa. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment