Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 854

Hơn mười chiếc xe màu đen, giống như là đội cảnh sát, dừng ở phía trước rạp chiếu phim, cửa xe đồng thời mở ra, mười vệ sĩ của chủ tịch Hàn đi xuống, đi lên cầu thang!

Lúc cảnh vệ tuần tra xung quanh, rối rít ghé mắt.

Dẫn đầu là nữ vệ sĩ và dì Lý ở Hàn gia, đang mặc sườn xám màu xanh lá cây, hiện ra vài phần tôn quý, vừa vội vàng đi vào bên trong, vừa vô cùng khẩn trương hỏi : "Tại sao Tôn tiểu thư nhà chúng tôi lại bị như vậy?"

Lúc này Anna khẩn trương đi ra, thấy quản gia Lý cũng đã đến, cô lập tức áy náy thất trách mà cúi đầu xuống, xin lỗi nói : "Dì Lý, con thật sự xin lỗi, vừa rồi là con chiếu cố không tốt..."

Mặc kệ Hứa Mặc và Nhâm Khinh Phong đồng thời mặt lạnh mà đứng ở bên trong phòng vip, vận sức chờ phát động, nghiêm mặt mà nhìn về phía trước, nhưng lại không có hành động thiếu suy nghĩ! !

Song bào thai tiểu Vi và tiểu Hà có thân phận vệ sĩ bảo vệ tổng giám đốc, chăm chú mà đứng ở phía sau Đường Khả Hinh, đôi mắt cũng như mèo, cũng để xu thế nhìn về phía trước, xem ai động tới một sợi tóc của cô! ! !

Cả người Hi Văn ướt sủng, khoác một cái chăn lông màu xám, tóc cũng bị nước giội đến ướt đẫm dính ở trên trán, vừa rồi vớt lên giống như con vịt nước, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ run rẩy mà ngẩng mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, cho tới bây giờ bé chưa từng chịu ủy khuất và mất mặt như vậy, giờ phút này nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, trừng nhìn cô, tức giận kêu to : "Chị cố ý! !"

Đường Khả Hinh nhàn nhạt mà đứng ở một bên, vuốt mày nhìn về phía Hi Văn, chế giễu cười nói; "Cái gì hả? Cố ý? Chỉ số thông minh của nhóc là 180, giờ bị ngâm nước rồi hả?"

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên khẩn trương mà đứng ở một bên, vô cùng sốt ruột mà nhìn về phía Đường Khả Hinh, lo lắng cô sẽ nói tiếp: "Khả Hinh! !"

"Là sao hả? Tôn tiểu thư của chúng tôi xảy ra chuyện gì?" Dì Lý nhanh chóng dẫn mười tên vệ sĩ, nghe theo lời dặn của ông chủ bước nhanh đi vào phòng Vip, liếc mắt liền thấy cả người Hi Văn ướt đẩm mà khoác một cái chăn lông xám, tức giận đến run rẩy ủy khuất mà nhìn về người con gái lớn tuổi hơn phía trước mặt kêu lên: "Chị cố ý dẫn tôi đến cái chỗ kia, rồi sau đó lại để cho nước giội xối xuống người tôi! ! Thật không ngờ chị hèn hạ như vậy! Chị thật to gan! !"

Đường Khả Hinh cười lạnh.

"Tôn tiểu thư! !" Lúc dì Lý tẩu thời điểm tới, khẩn trương đau lòng đi tới : "Tiểu thư sao lại thành như vậy? Không phải nói là tới đây tập múa sao?"

Hi Văn thấy dì Lý tẩu đã đến, lập tức thở hổn hển, ủy khuất đến hai mắt đỏ bừng! !

Dì Lý thấy bộ dáng của Hi Văn như vậy, lập tức đau lòng mà quay đầu, nghiêm nghị mà trách cứ Anna : "Tôn tiểu thư tới đây tập múa, đây là nể mặt mũi của tập đoàn Hoàn Cầu và viện Phúc Lợi! ! Cô cùng theo tới đây, chẳng những không thể chăm sóc tốt, rõ ràng còn làm cho tiểu thư bị ướt sủng như vậy, nếu như cơ thể có sơ xuất gì rồi sao, cô có gánh nổi không hả? Vừa rồi ông chủ và ba người cậu chủ đều khẩn trương mà gọi điện thoại tới đây hỏi! ! Nếu như cô làm việc như vậy, không bằng sớm rời khỏi vị trí công việc này đi! ! Hàn gia không cần một thư ký như vậy! !"

Giọng nói đầy khiển trách, sắc mặt Anna ửng đỏ, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng vô cùng lúng túng đứng ở một bên, muốn mở miệng giải thích...

"Cô không cần nói nhiều! !" Dì Lý phẫn nộ mà nhìn về phía Anna, nói : "Tôn tiểu thư bị giột nước, bây giờ cô nên thay đồ cho tiểu thư đi, sau đó nói chuyện gì xảy ra, rồi mới trừng trị người kia sao?"

"Cái này... Tôi vừa rồi vốn muốn thay đồ cho Hi Văn tiểu thư..." Anna nói còn chưa xong, cũng đã thấy thân ảnh phía trước lóe lên, cô sững sờ mà nhìn về phía phía trước...

Sau khi nhìn kỹ người bên cạnh. Hi Văn đã vừa vội vàng quấn chăn lông, vừa đi nhanh tới trước mặt Đường Khả Hinh, ngẩng đầu tức giận kêu to; "Vì vậy ba của tôi nói, là một cô gái tốt thì nên nâng cằm lên! ! Không nên chấp nhặt với người bình thường! ! Coi như là bây giờ chị cao hơn tôi, tôi ngẩng đầu nhìn chị, đều là cho chị mặt mũi! ! Rõ ràng chị lại giột nước tôi như vậy? Làm hại tôi mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy.”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền tức giận mà duỗi ra ngón trỏ, muốn chọt cái trán bé...

Nhâm Khinh Phong và Hứa Mặc giống như là u linh đứng ở phía sau Hi Văn, nắm chặt nắm đấm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô! !

Song bào thai cũng trong nháy mắt đứng ở phía sau Khả Hinh, mặt lạnh lại nhìn về phía Nhâm Khinh Phong và Hứa Mặc, chưa từng sợ ai! !

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt lên, nhìn tư thế của người bên cạnh, thái độ cũng có chút cường ngạnh hẳn lên.

"Ba nhóc chỉ dạy nhóc nâng cằm lên nhìn người ta, không có dạy nhóc để mắt mọc ở trên trán đi?" Đường Khả Hinh tức giận mà nhìn về phía Hi Văn, giơ nắm đấm lên làm bộ muốn đánh bé nói; "Nếu nhóc là con gái tôi, nhóc vừa ra đời tôi đã bóp chết nhóc rồi! ! Tuổi còn nhỏ nói chuyện không có lễ phép, nhóc cũng như người ngoài hành tinh, đến chiếm đất người ta ở đó còn la làng! ! Nhìn đức hạnh này của nhóc đi! ! Nhóc đừng tưởng rằng vừa sinh ra đã được ngậm chìa khóa vàng thì giỏi lắm! ! Có bản lĩnh nhóc đừng dựa vào nó như vậy, dũng cảm mà ném nó đi, sau đó sống dựa vào bản lĩnh của mình đi! Nhìn bộ dáng nhóc đi khác một trời một vực với mấy đứa ở viện Phúc Lợi? Không nghe lời, không có lễ phép, nên phải bịphạt, đánh nhóc!"

"Chị..." Hi Văn tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng! !

"Chị cái gì mà chị?" Đường Khả Hinh lại tức giận nói : "Một con muỗi bay qua, đậu trên người nhóc, hút máu của nhóc, tôi cũng không tin nó sẽ bị đột biến gen! ! Cho nên nói, ngày trước sinh, ngày mai nuôi! ! Nếu như cái tính kiêu ngạo như nhóc còn không sửa đổi, chỉ số thông minh 180, cũng không khác con muỗi lắm đâu! Không có giáo dục! !"

Lửa giận của Hi Văn liền hừng hực bốc cháy lên, mặt đỏ lên, phẫn nộ trừng Đường Khả Hinh, tức giận đến nói không ra lời! !

"Đây là tiểu thư nhà ai sao nói chuyện không thức thời như vậy! !" Dì Lý thấy Tôn tiểu thư bị ủy khuất, lập tức tức giận đi tới, phẫn nộ nhìn Đường Khả Hinh, không khách khí hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức lại muốn tiến lên giải thích...

Đường Khả Hinh cũng đã nhanh chóng nhìn về phía hi Văn, ôm vai cười lạnh nói; "Tôi nói... thục nữ bé nhỏ nước Pháp, làm người phải có chơi có chịu! !Hôm nay chị đây thắng, nhóc cũng không cần lấy thân phận đè người! !"

"... ..." Hi Văn Khí thở gấp mà nhìn về phía Đđường Khả Hinh, vội vàng nói; "Vừa rồi nước trên sân khấu, là chị cố ý sử dụng kế đưa tôi đến chỗ đó để bị giột nước phải không! Tôi thua cái gì mà thua? !"

"Hừ! !" Đường Khả Hinh nhanh chóng hừ bé, lại tức giận nói; "Tôi không có rảnh như vậy, cũng không có sức lớn như vậy, để cho nguyên bàn nước giột lên người nhóc? ! Tôi ăn no gững mỡ hả? Giống như nhóc vậy, mỗi ngày chỉ biết xem thường người khác, hất cằm lên, mắt để trên đỉnh đầu, sao có thể thấy phía trên có một bàn nước chứ! ?"

"Chị..." Lửa giận của Hi Văn nhất thời bị dập tắt, đôi mắt lập tức run rẩy nổi lên nước mắt! !

"Rút cuộc là có chuyện gì? Trên sân khấu sao lại có nước?" Dì Lý tay vịn Hi Văn, đau lòng lại tức giận hỏi.

Một vệ sĩ có thân hình cao lớn, túm đạo diễn Phó kéo tới! !

Trên tay đạo diễn Phó đang cầm tờ tiết mục diễn, run lẩy bẩy mà đứng ở trong đám người, xoay trái xoay phải mà nhìn những người đằng đằng sát khí xung quanh, dọa đến sắc mặt tái nhợt, hồn phi phách tán mà đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía phó đạo diễn, nghiêm túc hỏi: "Anh là phó đạo diễn chuẩn bị cho buổi tiệc lần này! ?"

"Vâng... Phải..." Đạo diễn Phó run lẩy bẩy mà cúi đầu nói.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức khẩn trương hỏi; "Trên sân khấu sao lại có nước đổ xuống đây là chuyện gì?"

phó đạo diễn lập tức run lẩy bẩy mà giơ lên bản tiết mục, lại dọa đến sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói : "Cái này... Cái này... Đây là hôm nay... Hôm nay chuẩn bị ... Diễn tập đấy... Trong tiết mục... tiết mục ba mươi, chúng ta là biểu diễn hồ hoang, vì vậy đã đến giờ rồi, máy tính liền... Sẽ khống chế... Nước trên đỉnh đổ xuống, dưới sân khấu trước mặt sẽ có rãnh mương ngang chứa... Chứa nước... Chúng ta lúc ấy đang khẩn cấp mà... Diễn tập... Thật không ngờ Đường... Đường tiểu thư và Hi Văn tiểu thư sẽ.. Lúc đứng giữa sân khấu... Chúng tôi nhất thời sơ sẩy, không có... Thật không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này.."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, có lẽ hiểu rõ, lập tức cầm bảng giờ tiết mục lên xem, đối chiếu với thời gian vừa rồi, quả nhiên là đoạn thời gian đó, anh khẽ giật mình! !

Đường Khả Hinh nhanh chóng mà đi tới, bá một tiếng giật lấy bảng tiết mục trên tay anh, thoáng cái không nghĩ thời gian trùng như vậy, giũ giũ đi tới trước mặt Hi Văn, hơi cúi xuống híp mắt cười mà nhìn về phía bé, nói; "Nhìn? Nhìn thấy không? Trừng lớn đôi mắt của nhóc lên, nhìn xem! ! Có phải tôi xếp đặt thiết kế hãm hại nhóc không?"

Hi Văn khẽ giật mình, lập tức tức giận ánh mắt trừng lớn, nhìn bảng tiết mục từ trên xuống dứoi, rốt cuộc thấy giờ giấc của tiết mục hồ hoang, đúng tám giờ! ! Bé lập tức cắn chặt môi dưới, mi mắt nhíu lại! !

Đường Khả Hinh cũng học bé mi mắt nhíu lại, a một tiếng cười nói : "Nhìn thấy không?Chỉ số thông minh 180 nha! Sau này không nên ở trước mặt chị đây, nói người ta ngắn này ngắn nọ, khoét vào chỗ đau của người ta! ! Người ta không phải là không có phát hiện con người nhóc xấu, người ta là không muốn vạch trần nhóc ngắn thôi! Không nên thấy người khác cưng chiều và yêu thương, thì coi như thỏa hiệp và sợ hãi! Hơn nữa chẳng qua nhóc chỉ là một nhóc con thôi! !"

Cô nói xong, thừa dịp Nhâm Khinh Phong và Hứa Mặc không chú ý, nhanh chóng duỗi ngón tay ra, chọt thẳng vào đầu của bé !

"A!" Hi Văn lấy tay che cái trán, tức giận đến kêu to lên! !

"Biết đau, sau này nói chuyện với người khác lễ phép chút! !" Vẻ mặt của Đường Khả Hinh đầy xem thường mà nhìn về phía bé, thật sự xem thường mà lại muốn vươn tay, muốn đánh bé...

Hi Văn vừa né, có chút sợ hãi cùng tức giận liếc về phía Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt này của bé, giống như cười mà không cười, nói; "Nhóc có phục hay không?"

"... ..." Vẻ mặt của Hi Văn như một cóc phình lên, không chịu nói lời nào! !

Mày Đường Khả Hinh nhíu lại, nửa uy hiếp nửa đe dọa hỏi : "Nhóc có phục hay không? Nếu như nhóc không phục, tôi lập tức lên mạng nói với tất cả mọi người nói chuyện nhóc đánh bạc không chịu thua, lại để cho tất cả mọi người chê cười nhóc!"

Hi Văn tức giận đến muốn khóc, hai mắt bức đến đỏ bừng, ủy khuất mà kêu to : "Phục! !"

"Này mới đúng chứ!" Đường Khả Hinh hơi đứng người lên, mắt lé nhìn bé cười nói : "Chị đây nói cho nhóc biết đạo lý làm người! Công chúa kỳ thật không có giỏi gì đâu! Cô ta cũng không thấy ông già noel nhét lễ vật trong tất của cô ta, càng không có ước mơ! Trên cái thế giới này, bởi vì cô ta đã có tất cả, vì vậy cũng không có quý trọng cái gì! Muốn dễ chịu thì khom lưng thấp một chút! ! Mấy đứa nhỏ ở bên ngoài viện Phúc Lợi một người một khối bánh ngọt, nhóc chỉ một người ở chỗ này mà chiếm một cái phòng ở! Nếu quả thật muốn biểu đạt tấm lòng yêu mến, còn không bằng đi ra ngoài, cùng trò chuyện tâm sự với mấy em đó, nói cho mấy bạn nhỏ biết, không có cha mẹ, cũng không có không dậy nổi! ! Bởi vì thế giới này, bất cứ chuyện gì, đều chỉ có thể dựa vào bản thân! ! Hiểu không? Cha mẹ là không thể nào cùng đi cả đời với nhóc đâu"

Hi Văn nhất thời tức giận cắn răng, rồi đôi mắt nhanh chóng nháy mắt, nhìn về chị gái trước mặt! !

Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía bé, không nhịn được lại vươn tay, xoa bóp mặt của bé nói : "Vừa rồi nhóc cũng nói, công chúa cũng không có giỏi cái gì đâu, bạch mã hoàng tử càng không có giỏi gì! Soái chẳng qua là con ngựa kia! Anh ta kỳ thật chính là tên khốn kiếp!"

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, giống như cười mà không phải cười, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn mọi người có mặt trong phòng vip, tất cả đều trơ mắt mà nhìn thấy cô, mặt của cô liền đỏ, vội vàng vội vàng đè nén áp lực mà đi ra ngoài! !

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bóng dáng Đường Khả Hinh rất nhanh biến mất, anh cũng vội vàng đi theo ra ngoài...

Tưởng Thiên Lỗi đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai bóng dáng hai người rời đi, đành phải nặng nề thở một cái, mới chịu tiếp tục trấn an Hi Văn, rồi lại nhìn đến một bóng dáng dịu dàng, ngây thơ lanh lợi mà hiện lên, lông mày của anh xiết chặt, đành phải bất đắc dĩ cười cười...

Bên ngoài rạp chiếu phim! !

Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, cảnh sát khắp nơi tuần tra, xanh trắng đèn đỏ nhanh chóng xoay tròn...

Đường Khả Hinh nhanh chóng đi xuống cầu thang, vẻ mặt ẩn nhẫn nghiêm túc, muốn đi đến chỗ ngồi xe đằng kia...

Trang Hạo Nhiên bước nhanh mà đi ra đại sảnh, thở dài, nhìn người xung quanh, thấy Đường Khả Hinh đã nhanh đi tới chỗ xe, đôi mắt anh nóng lên, lập tức đi xuống cầu thang, hướng về phương hướng của cô chạy đi, khẩn trương mà kêu: "Khả Hinh! !"

Đường Khả Hinh nghe được tiếng kêu này, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, giả bộ như không nghe được, bước nhanh đi lên phía trước...

"Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh sẽ phải ngồi trên xe, lập tức chạy tới cầm chặt cánh tay của cô.

"Buông tôi ra! !" Đường Khả Hinh thoáng cái gạt bỏ tay của anh tức giận nói! !

"Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt cánh tay của cô, mạnh xoay người cô lại, đôi mắt nóng rực quan tâm mà nhìn về phía cô, nói : "Em sao vậy hả? Sao lại tức giận dữ vậy?"

Trong bóng đêm Đường Khả Hinh, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu lam nhạt, nhẹ nhàng phong độ như vậy, đẹp trai quyến rũ mà đứng tại trước mặt của mình, lòng của cô như bị người lấy búa đập mạnh vào, rốt cuộc hiểu rõ Trang Hạo Nhiên đã từng vội vàng nói câu kia : Em không biết anh luôn muốn ôm em ngủ! đôi mắt của cô ánh nước, rồi lại nghĩ đến anh vừa rồi vội vàng mà đi vào rạp chiếu phim, nhìn cũng không nhìn bản thân một cái, cô nghẹn ngào nói : "Em không chịu nổi! !"

Trang Hạo Nhiên giật mình mà nhìn về phía cô! !

Đường Khả Hinh đè nén nước mắt, thiệt tình nghẹn ngào nói; "Em không chịu nổi! ! Dù tách ra một buổi tối như vậy, em đều không chịu nổi! Em nghĩ đến anh muốn điên rồi! !"

"... ..." Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một chút đau lòng mà nhìn về phía cô! !

"Giữa chúng ta rõ ràng yêu nhau, nhưng giống như cách trăm sông ngàn núi! Mậc kệ Nhã Tuệ nói gì cho em biết, ngươi yêu dù ở đâu đó, có phải trên cái thế giới trời xanh mây thẳm này không, không quan trọng! ! Thế nhưng là em đã không chịu nổi! ! Nhớ anh muốn điên rồi! ! Nghĩ đến muốn chết rồi! Rõ ràng em lại ăn dấm chua một đứa bé! ! Em thấy anh nắm tay nó! Em liền muốn điên rồi! ! Em thấy anh không để ý tới em, em cũng muốn điên rồi! ! Một ngày này các loại đau đớn điên cuồng xé rách! !Ngay cả muốn anh!" Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh cửa xe, nước mắt trợt xuống, đau lòng nói.

"... ..." Trang Hạo Nhiên trầm mặc mà đau lòng mà nhìn về phía cô, mới chậm rãi vươn tay...

"Anh không nên đụng en! ! Em sợ em sẽ không nhịn được bổ nhào vào trong ngực của anh! Liền không muốn rời xa! !" Đường Khả Hinh nói xong, nhanh chóng xông vào trong xe, phịch một tiếng đóng cửa xe, nói : "Lái xe! !"

Tài xế nắm tay lái, có chút không biết làm sao mà nhìn về phía Tranh Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên cũng chỉ thâm tình đứng ở ngoài của sổ xe, nhìn về phía Đường Khả Hinh...

"Lái xe! !" Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, khóc kêu to! !

"... ..." Tài xế nghe vậy, không có cách nào, đành phải điều khiển tay lái, chạy tới phía trước... . . .

Trang Hạo Nhiên hơi vội vàng mà bước lên trước hai bước, rồi lại nhìn đèn đỏ xe sáng lên, chậm rãi biến mất tại trong bóng đêm, đôi mắt anh có chút đau đớn, buồn bã nói; "Đồ ngốc, dù là tức giận, hay cãi nhau, không thể ở lâu thêm một lát sao? Để anh có thể nhìn kỹ em thêm một chút..."

Đường Khả Hinh ngồi ở chỗ ngồi bên trong xe, dường như nghe được tiếng lòng buồn bã của anh, lại rơi nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment