Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 110

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tuy nhiên, nếu sau này có một đứa con gái có dáng vẻ giống cô, cảm giác cũng không tệ lắm.

Vì vậy, bữa ăn tối hòa hài kết thúc trong không khí mỹ mãn.

Bởi vì ông nội Viên lớn tuổi, thân thể không tốt, phải sớm lên phòng nghỉ ngơi, nhưng trước khi đi, ông còn nghịch ngợm cười nói với Viên Diệp Đình cư: “Diệp Đình này, đây là chuyện lớn trong gia đình, cháu nhất định phải nắm chặt lấy đừng nên buông lỏng! Nếu bộ xương già này, có thể nhìn thấy con trai của cháu, vậy ông nội có chết cũng vui vẻ nhắm mắt.”

“Ông nội, ông còn có thể sống mấy thập niên nữa đấy!” Không đợi Viên Diệp Đình mở miệng, Hứa Mễ Nặc đã vội vàng nói.

“Thật tốt, tiểu Nặc luôn biết nói chuyện như vậy. Nhưng mà, nói như vậy còn chưa đủ đâu, ông nội vẫn chờ ôm cháu trai mập mạp đấy, nên hai đứa phải cố gắng, ngàn vạn lần không thể buông lỏng!” Lúc nói xong câu cuối cùng, lão gia còn nắm chặt lấy tay của Viên Diệp Đình.

Hứa Mễ Nặc hiếm khi thấy dáng vẻ xấu hổ của Viên Diệp Đình, dù không thể mở miệng cười to, nhưng cô vẫn thầm sung sướng ở trong lòng.

Đây cũng được tính là, nước muối đổ đậu hủ, một vật khắc một vật đi(*).

(*)卤水点豆腐, 一物降一物 – Lỗ thủy điểm đậu hủ, nhất vật hàng nhất vật: Nước muối sẽ khiến sữa đậu nành kết tủa tạo thành đậu hủ, một vật khắc chế một vật, chỉ đạo lý tương sinh tương khắc. Cũng tương đương “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn” bên mình.

Hứa Mễ Nặc trộm cười trộm hết sức vui mừng.

Bên cạnh, Viên Diệp Đình đang bị ông nội nắm tay, nghiêm túc giáo dục tự nhiên chú ý tới dáng vẻ che miệng cười trộm của Hứa Mễ Nặc, vì vậy, anh tà mị mỉm cười, cầm ngược tay của ông nội, lập tức nắm giữ cục diện.

“ Dạ, ông nội, cháu biết. Ông lên nghỉ ngơi đi. Chúng cháu sẽ đi cố gắng!”

Biểu tình bình tĩnh trên mặt Viên Diệp Đình, làm lão gia rất vui vẻ, vì vậy ông không nói hai lời đi lên phòng, không quấy rầy hai cái miệng nhỏ thân mật nữa.

Hứa Mễ Nặc đứng ở bên cạnh ngơ ngác nghe đoạn đối thoại của hai ông cháu, vẻ mặt mờ mịt. Bọn họ nói tiếng người ngoài hành tinh sao, sao cô nghe mà chẳng hiểu gì cả?

Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị Viên Diệp Đình ôm ngang lên, bế đi.

Hứa Mễ Nặc không nhịn được thét chói tai, nhưng mọi người cũng vô cùng ăn ý tự động biến mất, không cản trở công việc đêm của nam chủ nhân và nữ chủ nhân.

Hứa Mễ Nặc có loại cảm giác tự đào hố cho mình nhảy bào, sớm biết vậy, vừa rồi lúc cô cười trên sự đau khổ của người khác, nên tỏ vẻ khiêm tốn hơn. Thất sách đúng là thất sách mà.

Viên Diệp Đình mặc kệ bây giờ cô đang nghĩ lung tung cái gì, anh chỉ tự mình bế cô vào phòng của hai người, cũng chính là khuê phòng dành riêng cho Hứa Mễ Nặc bây giờ.

Hứa Mễ Nặc bị treo ở giữa không trung, cho đến khi bị vứt xuống trên giường, cô mới có loại cảm giác chân đạp đất chân thực.

Nhưng tiếp theo, cô lại nhanh chóng phản ứng muốn nhảy xuống.

Thứ đồ vật như chiếc giường, lúc ở một người, là hưởng thụ. Lúc ở hai người, chính là nguy hiểm.

Nghĩ đến chuyện phát sinh lần trước với Viên Diệp Đình ở trên chiếc giường này, Hứa Mễ Nặc lại không nhịn được đỏ bừng hai má.

Nhưng cô còn chưa kịp làm gì, Viên Diệp Đình đã như biết được ý đồ của cô, chụp bàn tay tới, chặn ngang cuốn cô lên, kéo cô về bên cạnh mình.

- -----------
Bình Luận (0)
Comment