Hảo Nhân Nan Vi

Chương 9

Buổi chiều, kể từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên Hác Hảo lên mạng, hắn muốn tìm hiểu về chuyện buôn bán nội tạng. Vốn dĩ, Hác Hảo đối với thế sự rất ít khi quan tâm cho nên đối với chuyện này cũng chẳng hiểu biết được bao nhiêu.

Được nhân viên trong tiệm internet hướng dẫn, cuối cùng Hác Hảo cũng biết cách làm sao để tra được thông tin.

Gõ lên bàn phím hai chữ "Bán thận", ngay lập tức trên màn hình xuất hiện một loạt các tin tức về mua bán thận.

Giá bán thận của một người cao nhất là khoảng mười vạn, ra giá cao nhất cũng là của một công ty tư nhân chuyên mua bán nội tạng. Trên trang chủ không có ghi địa chỉ công ty, chỉ để mỗi số điện thoại di động để liên lạc, chắc có lẽ là vì sợ cảnh sát Trung Quốc điều tra ra.

... Như vậy vẫn còn thiếu bảy mươi vạn...

Gõ lần nữa vào bàn phím cụm từ "Cơ quan nội tạng", lần này lập tức hàng loạt các tin tức sự kiện đầy đủ mọi phương diện xuất hiện trước mặt Hác Hảo.

May mắn là Hác Hảo phát hiện công ty ra giá cao nhất mua thận lúc nãy cũng có thu mua các loại cơ quan nội tạng khác, hơn nữa giá cả thì cao hơn các công ty còn lại rất nhiều. Ghi lại số điện thoại di động xong, Hác Hảo rời khỏi tiệm internet.

-------

Đứng trong trạm điện thoại công cộng.

"Đúng vậy!" Hác Hảo dùng giọng phổ thông để trả lời đối phương.

"Tốt lắm, chúng ta hãy hẹn một địa điểm gặp mặt rồi sẽ nói cụ thể sau. Ở công viên ngay đầu phố Tâm Hoa được không?"

"Được."

"Rồi... như vậy đi. Tối mai lúc bảy giờ, chúng ta hẹn gặp nhau ngay đầu phố Tâm Hoa, tôi sẽ đợi cậu ở tượng đài Tôn tiên sinh. Tôi chỉ chờ cậu mười phút thôi, nếu như cậu đến muộn, thứ lỗi tôi không đợi được. Quyết định như vậy đi, cậu còn thắc mắc gì không?"

Không thể sớm hơn được một chút sao? - Hác Hảo muốn hỏi nhưng nghĩ lại, nếu ngày mai xin phép tiểu Huy nghỉ một buổi chắc cũng không sao.

"Không."

"Tốt lắm, cứ như vậy nhé. Mai gặp." Điện thoại bị treo lên.

Hác Hảo chậm rãi buông điện thoại, lúc này mới phát hiện trống ngực hắn đập thình thịch. Đè lại trái tim, tự nói đùa với chính mình: yên tâm, ta sẽ không đem ngươi đi bán đâu, ta còn phải giữ mi lại để theo ta ít nhất thêm sáu mươi năm nữa.

-------

Bảy giờ ngày hôm sau, Hác Hảo xin phép tiểu Huy nghỉ để đi đến chỗ hẹn.

Mùa hè đã đến, buổi tối trời mát mẻ nên cho trên đường cũng đầy ấp người tản bộ. Bước đến cạnh tượng đài của vị lãnh tụ cách mạng nổi tiếng Tôn Trung Sơn, Hác Hảo đảo mắt tìm mục tiêu.

"Cậu là Hác Hảo?" Một thanh niên tiến lại gần hỏi.

"Đúng vậy."

"Tôi là đại diện của công ty hôm qua mà cậu đã gọi. Cậu có thể gọi tôi là tiểu Trần. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Hác Hảo gật đầu. Nắm chặt túi quần, bên trong đã chuẩn bị sẵn tờ giấy ghi đầy đủ các vấn đề cần thiết mà hắn muốn nói.

-------

Đối diện phố Tâm Hoa là tòa nhà cao hàng trăm tầng, dừng lại bên đó là một chiếc xe cao cấp có rèm che. Một thanh niên mặc âu phục và một cô gái có vẻ quý phái bước ra khỏi xe.

-------

"Cậu thật sự muốn bán ......?"

"Đúng vậy."

"Có thể hỏi nguyên nhân tại sao không?"

"Nợ... mắc nợ."

"À ... nợ bao nhiêu?"

Do dự trong chốc lát, không biết có nên trả lời hay không.

"Cậu biết đó, những việc như vậy ở Trung Quốc thì không được công khai, vả lại cảnh sát cũng theo dõi rất chặt chẽ. Nhưng mà cậu cứ yên tâm, công ty chúng tôi là tồn tại hợp pháp, tôi phụ trách liên lạc và giao dịch đối tác...... Chỉ là có khi cần thiết thì chúng tôi phải lén mua bán nội tạng người thôi, cho nên để phòng ngừa cảnh sát giả dạng điều tra, chúng tôi phải xác định khách cho thật cẩn thận. Cậu thông cảm nha." Người thanh niên thân thiện nói.

"Một trăm vạn." Hác Hảo nhẹ nhàng trả lời.

"Hả? Bao nhiêu? Hô! Lão huynh, chả trách cậu lại muốn bán. Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng sau. Đầu tiên cho tôi xem chứng minh thư của cậu một chút, sau đó tôi sẽ dẫn cậu đi kiểm tra......"

Hác Hảo xuất tờ giấy đưa cho tiểu Trần.

Xin hỏi, chính xác thì các cơ quan nội tạng có thể bán được bao nhiêu tiền? Tôi muốn biết con số cụ thể.

-------

Người thanh niên mặc âu phục vẻ mặt buồn chán lướt nhìn cô bạn gái bên cạnh - Gặp quỷ mà. Không biết lão tử xui xẻo thế nào mà phải bồi con ả này đi mua sắm, phiền toái, phiền toái quá đi......

Mắt trợn trắng nhìn lên bầu trời rồi quét mắt về bốn phía.

Ta tình nguyện đi dạo phố cũng không muốn dẫn mấy con ả cao ngạo này đi. Nếu không phải nể mặt lão già chết bầm ...hừ hừ - Miệng không ngừng lầm bầm.

-------

"Ngô... công ty chúng tôi mua nội tạng đều có giá cả cụ thể. Thận người là mười vạn, võng mặc là hai mươi vạn, mắt cũng là hai mươi vạn, tủy sống nếu có người thích hợp thì khoảng mười vạn, da tay được bảo dưỡng tốt thì ......"

-------

Chờ một chút, đó là......

Đáng chết. Lúc này hắn không ngoan ngoãn làm việc trong bar lại chạy rong ra ngoài này làm gì không biết? Bên cạnh hắn còn có ai nữa đây?

Một thằng nhãi? Con mẹ nó, miệng luôn nói không muốn bán thân cho ta, vậy giờ này ngươi ngồi chung với thằng nhãi đó là vì cái gì? Xxx!!! Chẳng lẽ hắn trả cho ngươi nhiều hơn ta sao?

Con bà nó, không phải hắn thừa dịp ta không có ở nhà, đi khắp nơi câu dẫn đàn ông đi?

Đê tiện! Mẹ nó, bày đặt làm bộ thanh cao. Trước mặt ta thì vậy, ta vừa xoay lưng thì lập tức trở mặt ngay. Uổng công ta vừa nghe tiểu Huy gọi điện liền vội vàng chạy về đây. Con bà nó! Khốn kiếp!!!

Người thanh niên tức giận điên lên, hận không thể lập tức chạy đi bắt gian tại chỗ. Hắn cũng không hiểu bản thân tại sao lại tức giận đến như vậy. Tóm lại một câu là hắn không muốn người kia bán thân, nghĩ đến việc người kia nằm dưới thân thằng đàn ông khác rên rỉ....... oa a a a! Không thể chịu đựng được! Không thể chịu đựng được!

Người thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi xoay người đi tới cửa hàng bách hóa.

Di? Tiểu tử này sao quen quen, hắn là ... tiểu Trần?

Lẽ nào.......?

Lửa giận nhanh chóng biến mất nhưng một lát sau, ngọn lửa giận khác lại đột ngột tăng lên. - Ngươi tình nguyện bán đi nội tạng của mình cũng không muốn cúi đầu trước ta hay sao? Ngươi không biết một khi cơ quan nội tang đã mất thì cũng sẽ dễ chết hay sao? Lão nam nhân đáng chết!!!

Lôi điện thoại di động ra, vừa nhập dãy số vừa thuận miệng nói với cô gái bên cạnh: "Anh sẽ gọi cho tiểu Vương đi dạo với em, thích cái gì cứ bảo tiểu Vương mua. Bây giờ có chuyện quan trọng, anh đi trước đây." - Nói xong, vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi nhanh chóng ngồi vào đó.

"Hiểu Vĩ! Anh quên cha anh đã nói sau khi về Trung Quốc thì mọi việc phải nghe theo em sao? Hiểu Vĩ!!!" Cô gái giậm chân, mắt vô lực nhìn chiếc xe taxi chạy mất. - Tại sao tính tình người này từ nhỏ đến lớn đều ác liệt như vậy? Nhưng mà ta hết lần này đến lần khác vẫn mê hắn không thôi? Thật tức chết được.

-------

Hác Hảo mặc bộ áo giải phẫu màu lam, đi ra khỏi phòng kiểm tra sức khỏe.

Nửa giờ sau khi nói chuyện với tiểu Trần, Hác Hảo được đưa đến nơi đây. Chỗ này thoạt nhìn giống như một bệnh viện tư nhân nhỏ ở địa phương, theo lời tiểu Trần thì đây là trụ sở làm việc của công ty mua bán nội tạng. Tất cả mọi kiểm tra, giải phẫu đều được tiến hành trong này.

"Cậu đến phòng nghỉ ngồi chờ một chút đi, kết quả kiểm tra phải đợi nửa tiếng nữa mới có. Nếu như sức khỏe của cậu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo. Cậu không cần phải sợ, mọi thiết bị dụng cụ ở đây đều thuộc loại hiện đại nhất, chắc chắn sẽ không gặp bất kỳ sự cố nào. Bất quá nếu có vấn đề gì thì sẽ có phí bảo hiểm cho cậu, đây là ưu đãi của công ty. Công ty cũng chuyên cung cấp các dịch vụ nho nhỏ thuộc loại tốt nhất nhằm làm cho khách hàng có cảm giác thoải mái như ở nhà." Tiểu Trần vừa nói vừa vui vẻ mời Hác Hảo vào phòng nghỉ.

Ngươi đã quyết tâm rồi, còn sợ hãi cái gì chứ? Bất quá chỉ là bỏ bớt của ngươi quả thận, một phần tủy sống mà thôi. Ngẫm lại xem, đến ngày mốt ngoài trong tay ngươi sẽ có tám mươi vạn tiền mặt, ngươi còn có một cái mạng, còn một con mắt để nhìn, còn có chân để chạy, có tay để di chuyển. Mọi ước nguyện của ngươi đều được thực hiện, ngươi sẽ được tự do!

Đừng sợ, mọi việc sẽ qua nhanh thôi. Không có gì đau đớn hết. Không có cảm giác gì đâu. Chỉ là một cuộc phẫu thuật nho nhỏ thôi.

Giữ chặt hai chân, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, cố gắng khắc chế bản thân không tự chủ được mà run rẩy.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Là ai? Bác sĩ đến rồi sao? Đã có kết quả kiểm tra? Bọn họ sẽ kêu ta đi phẫu thuật sao?

Cửa mở ra. Hác Hảo mở to hai mắt, kinh ngạc không nói nên lời. - Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Nhìn xấp giấy kẹp trong hồ sơ, người vừa mới đến bắt đầu đọc: "Bán một quả thận, hai mươi vạn. Rút tủy sống ra lưu giữ, mười hai vạn. Màng mắt phải, hai mươi ba vạn. Nguyên con mắt, hai mươi ba vạn. Tổng cộng tám mươi vạn, giao tiền mặt. Trước khi giải phẫu giao một nửa, giải phẫu xong sẽ giao phần nửa phần còn lại. Thế còn hai mươi vạn kia ngươi chuẩn bị như thế nào? Hay là trong tay ngươi đã có hai mươi vạn? Hai mươi vạn đó là ngươi đã bán cái gì?" - Loại cảm giác này gọi là gì? Tâm ... đau đớn......? Hắn thoạt nhìn sao lại thế này ... đau thương? Như thế nào lại gầy đến thế? Đầu của hắn cũng .......

Hác Hảo dùng hết khí lực đứng lên. "Ngươi..."

"Muốn hỏi tại sao tôi có mặt ở đây phải không?" Hít sâu một hơi, trừng lớn hai mắt nhìn người đối diện. "Bởi vì công ty này là của tôi. Mặc kệ anh là bán thân hay bán thận, người mua cũng đều là tôi. Anh thà đem chính mình xẻ nhỏ ra rồi bán chứ nhất định không đồng ý yêu cầu của tôi? Để tôi ôm anh làm anh thấy khó chịu lắm sao? Anh chỉ cần mở hai chân ra, vui vẻ hầu hạ tôi là anh dễ dàng có trong tay một trăm vạn, cần gì phải làm khó mình đến độ như vậy. Muốn tranh thủ kiếm người thương hại anh sao?" Càng nói càng cảm thấy sinh khí.

"Triệu Hiểu Vĩ" Nắm chặt hai tay, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay. Hác Hảo cố hết sức gằn từng tiếng một nói ra cảm giác chán ghét căm hận tột đỉnh trong lòng. "Ngươi là con chó... Ta ... có chết cũng không để ngươi chạm vào ta."

Mỗi người đều có lòng tự trọng riêng không ai có thể xâm phạm được, Hác Hảo cũng không phải ngoại lệ. Người ta nhục mạ hắn, hắn im lặng. Người ta đánh hắn, hắn cho rằng đây là quả báo mà hắn phải nhận vì đã giết chết anh mình. Người ta lợi dụng hắn, hắn cũng sẽ không để trong lòng. Nhưng là, cái duy nhất trong lòng hắn còn giữ lại không cho ai được xúc phạm đến chính là tôn nghiêm của bản thân.

Triệu Hiểu Vĩ luôn mở miệng nói hắn vì tiền mà bán thân làm nam kỹ, không những dùng mọi lời lẽ sỉ nhục hắn lại còn dùng tiền đạp chết tôn nghiêm của hắn. Bất luận trước đây dù cho Hiểu Vĩ có chà đạp hắn ra sao, hắn vẫn chịu đựng được. Nhưng chuyện này đã đả kích nghiêm trọng đến tự tôn của Hác Hảo, hắn thật không thể chịu nổi nữa.

Từ sau khi Hác Học mất đi, hắn từng một lần buông xuôi tất cả, ý chí sinh tồn lẫn tôn nghiêm của bản thân, nhưng nhờ giáo viên trong trường giới thiệu cho hắn một bác sĩ tâm lý, tiến hành trị liệu hết năm năm, Hác Hảo mới có dần dần quay lại chính mình.

Nếu như Hác Hảo đáp ứng điều kiện của Triệu Hiểu Vĩ, đem tôn nghiêm bản thân giày xéo dưới chân, tùy tiện mở chân ra hầu hạ Hiểu Vĩ, dùng thân xác này để đổi lấy tiền, như vậy bao nhiêu công sức mà hắn đã cố gắng suốt sáu năm qua xem như tan biến.

-------

"Ngươi nhắc lại một lần nữa xem!" Triệu Hiểu Vĩ gầm lên, gương mặt thanh tú toát ra vẻ âm trầm tà ác vạn phần.

"Ta đây ... nói... ngươi là con chó!" Hác Hảo nhấn mạnh rõ ràng từng chữ.

Thuộc hạ của Hiểu Vĩ ngồi trong phòng đồng loạt run sợ - Người này thật to gan! Cho dù kẻ hung ác nhất của tổ chức sát thủ cũng chưa từng dám đứng trước mặt lão Đại nói bậy, huống chi là vũ nhục hắn. Người này khẳng định là không biết nếu lỡ đắc tội phải lão Đại sẽ gánh bao nhiêu âm độc lợi hại rồi! Cầu trời phù hộ cho ngươi! A men!

"A? Thật sao? Nếu như ta là chó, vậy thì ngươi chính là kẻ bị con chó làm chuyện đê tiện thôi. Tiểu Trần, lấy camera đến đây." Hiểu Vĩ chậm rãi đến gần Hác Hảo.

-------

Tiểu Trần mặc dù cảm thấy kì quái nhưng cũng nghe lời xoay người đi.

Gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Vĩ, thấy đối phương càng lúc càng áp sáp, Hác Hảo bất giác lùi một bước. Lùi được chừng hai bước đã đụng phải ghế sofa, Hác Hảo hiện không còn đường nào để thối lui.

Hiểu Vĩ vẫn tiếp tục áp sát như cũ.

Đột nhiên trên mặt Hiểu Vĩ hiện ra một nụ cười trêu chọc: "Quần áo này thật thích hợp cho việc lát nữa chúng ta làm nha...Bên trong có mặc quần lót không?" Nói xong, nhanh chóng đến gần chế trụ Hác Hảo.

"Ngươi... làm ..." - Ngươi làm cái gì?!

"Ha ha... ngươi đoán không sai, ta chính là muốn cùng ngươi 'làm'! Ta muốn cho ngươi biết rõ ràng địa vị của mình là như thế nào thấp hèn, hạ tiện ra sao ra khi ở dưới thân nam nhân trằn trọc cầu hoan. Ngươi không muốn bán? Không muốn quan hệ với đàn ông? Không sao cả, sau hôm nay ngươi sẽ biết bản thân có nhiêu ti tiện, ti tiện đến mức ngươi căn bản không xứng nói đến hai chữ 'không muốn'!" Vẻ mặt Hiểu Vĩ như con độc xà vui vẻ đùa bỡn con ếch nhỏ trước khi giết nó, vô cùng tàn ác, tàn ác đến mức thậm chí có thể thấy trong khóe mắt của hắn lộ ra tia thâm độc.

"Ngươi ..." Hác Hảo giận đến mức run rẩy, môi mấp máy không nói lên lời. - Tại sao người này lại muốn bức ta đến đường cùng như vậy? Ta rốt cuộc thì đã làm gì đắc tội hắn? Ta không phải đã cố gắng hết sức tìm cách để trả tiền cho hắn hay sao? Không lẽ hắn đối với tất cả những người nợ tiền của hắn đều làm như thế này sao? Có tiền là hay lắm ư? Có tiền là có thể tùy tiện vũ nhục người khác chăng?

"Triệu tổng, đây là camera." Tiểu Trần tay cầm camera đến bên cạnh Triệu Hiểu Vĩ.

"Nhắm ngay lão nam nhân này, quay lại tất cả động tác cùng vẻ mặt của hắn. Hơn nữa tôi muốn xem kỹ bộ dạng của hắn khi hầu hạ dưới thân tôi! Nghe rõ chưa?"

"A, vâng, hiểu được." Tiểu Trần vội vàng khởi động camera, chuẩn bị quay. - Đáng thương cho cậu rồi, Hác Hảo. Ai kêu cậu không đắc tội ai, lại hết lần này đến lần khác đi đắc tội người vạn lần không nên đụng đến chứ. Cậu tự cầu phúc cho bản thân mình đi.

"Triệu. Hiểu. Vĩ" Hác Hảo nghe hắn nói xong, hô lên một tiếng rồi xoay người định chạy. - Không! Sao hắn có thể ...?

"Hừ!" Cười lạnh một tiếng, nhìn cách chạy trốn của Hác Hảo, chỉ bằng một động tác nhẹ nhàng đã đẩy ngã Hác Hảo xuống đất. Hác Hảo lại tiếp tục giãy dụa định đứng lên, bất ngờ lại bị một quyền của Triệu Hiểu Vĩ giáng vào bụng.

"Đừng...!" Ôm bụng, Hác Hảo đau đớn gập cong người lại. Từ phía sau, Triệu Hiểu Vĩ nắm lấy thắt lưng của Hác Hảo quăng mạnh hắn lên ghế sofa.

Hiểu Vĩ nở nụ cười trêu chọc Hác Hảo vô lực, dùng một tay khóa chặt hai cánh tay của hắn, để hắn nằm sấp trên mặt ghế.

"Không...!" Hác Hảo cố găng giãy nảy lên. Hiểu Vĩ quỳ một chân kẹp chặt thắt lưng Hác Hảo làm cho hắn không cách nào nhúc nhích được. Ngay sau đó lấy tay rút sợi dây thắt lưng bằng da cá sấu cao cấp đang đeo trên người ra, dùng nó trói chặt hai tay Hác Hảo ra sau lưng.

Camera lại chuyển động.

Những thuộc họ khác trong phòng lén mắt nhìn lẫn nhau, không hiểu vì cái gì lão Đại lại muốn dùng phương pháp này giáo huấn một lão nam nhân dung mạo bình thường. Nếu như để chỉnh cái tính quật cường của hắn thì cũng có thể lý giải đi, nhưng là tại sao... lão Đại hình như đang mất khả năng khống chế, bộ dáng này cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy qua. Người này tóm lại là có quan hệ gì với lão Đại? Tình nhân sao? Dường như không giống. Nếu nói quan hệ giữa chủ nợ và con nợ thì càng không giống.

Do dự trong chốc lát, vài người định lẳng lặng rời khỏi phòng. Một người vừa bước gần đến cửa thì chợt nghe có tiếng nói: "Muốn đi sao? Tôi muốn các cậu ở đây nhìn, nhìn xem lão tiện nhân bị người ta hành hạ ra sao. Tôi muốn nhìn hắn đến lúc này còn giả vờ thanh cao nữa hay không. Chừng nào chơi đùa chán rồi tôi sẽ đem hắn qua Thái, để cho hắn đến chết vẫn là bị nam nhân đè." Mang theo lời nói đầy ác ý, Triệu Hiểu Vĩ không chút lưu tình mạnh bạo chà đạp người đang nằm dưới hắn, Hác Hảo.

Không! Ta không muốn! Ta không muốn! Cứu ta! Có ai không ... cứu ta .... !

Camera vẫn đang quay, những người trong phòng dùng đủ mọi loại ánh mắt chăm chú nhìn Hác Hảo. Chiếc áo dùng cho phẫu thuật bị Hiểu Vĩ kéo mạnh từ đằng sau, phơi bày ra tấm lưng trần...

Không...! - Hác Hảo không thể chịu nổi loại khuất nhục này, sống mà bị đạp hư thế thì không bằng giết chết hắn cho rồi. Mở miệng vươn đầu lưỡi, hung hăng cắn mạnh xuống.

Bất ngờ, miệng bị nắm lại, chỉ nghe "lạp" một tiếng, hàm răng bị một người thô bạo mở ra.

Đau! Khớp hàm bị kéo mạnh như vậy khiến Hác Hảo không nhịn được chảy nước mắt ... - Đừng đối xử với ta như vậy... van cầu ngươi... ta xin ngươi...

Chết không được, Hác Hảo tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Hừ! Muốn chết? Đến lúc này mà ngươi còn giả vờ thanh cao? Ngươi chẳng lẽ quên đã từng làm chuyện này với ta một lần rồi sao? Muốn chết sao lúc đó không chết, chờ đến lúc này làm cái gì? Ngươi muốn chết cũng được thôi, chờ lão tử chơi chán rồi muốn chết như thế nào lão tử cũng không can thiệp."

"Xoạt" một tiếng quần lót bị xé rách, mông cánh hoa bị tách ra, một dòng chất lỏng lạnh lẽo chảy vào thân thể hắn...

"Này ngoan một chút, ngươi sẽ cảm thấy rất thích thú... Từ từ cảm nhận đi nhé." Âm thanh ác độc không ngừng vang bên tai.

Nương theo độ trơn mà chất lỏng đem lại, ngón tay nhẹ nhàng trườn vào trong hậu huyệt. Cơ thể bị xâm nhập, Hác Hảo cảm thấy nhiệt độ tăng lên đột ngột, kỳ quái nhận ra cảm giác đau đớn lúc nãy biến mất dần thay thế bởi cảm giác ngứa ngáy, tê dại.

Y phục màu xanh lúc này hoàn toàn nằm trên mặt đất, ngón tay của Hiểu Vĩ cắm sâu vào trong cơ thể Hác Hảo, tay kia lật ngược cơ thể xích lõa đang nằm up sấp lại. Nước mắt hòa nước dãi ướt đẫm khuôn mặt, ánh mắt vô thần ngây dại ra, thân thể gầy gò đến mức không thể gầy hơn, khoang ngực mỏng manh cùng hai hồng tiêu trên đó cơ hồ bị vùi sâu tưởng như không thấy, chỗ bụng lúc nãy bị Hiểu Vĩ đánh một cú dần hiện lên một khối màu xanh, còn thắt lưng gầy yếu đến nỗi chỉ cần một tay là có thể cắt đứt, ngay cả khí quan của nam nhân cũng héo rút. Hiểu Vĩ dùng tay tách hai bắp đùi gầy bằng bắp chân liền có thể thấy được cả cơ thể suy nhược, nhìn không ra được một tia tình dục.

Nhưng kì lạ là thân thể gầy gò khó coi đến độ quái dị này lại gợi lên dục hỏa ở phần nam tính của Hiểu Vĩ đang chôn sâu trong người Hác Hảo, một trận xôn xao kích thích nó ngẩng đầu dậy. Thử chuyển động một cái làm cả người nóng hẳn lên, không tự chủ được nuốt nước miếng xuống, đột nhiên không hiểu sao Hiểu Vĩ lại không muốn người khác nhìn thấy thân thể này.

Khối thân thể này là của ta, con người này từ trong ra ngoài đều là của ta, hắn là do ta dùng bốn trăm bảy mươi vạn mua về, hắn là người của ta!!!

"Cút! Cút ngay!"

Cái gì? - Đám thuộc hạ khó hiểu nhìn.

"Ta nói các ngươi cút ngay. Nghe không hiểu sao? Đưa camera cho ta!" Hiểu Vĩ vươn tay.

-------

Trên ghế, cơ thể Hác Hảo bị đè ép không cách nào di chuyển được, hai đùi bị tách ra, một chân bị giữ chặt để trên thành ghế lộ ra hạ thân trần trụi, một tay Hiểu Vĩ giữ chặt bắp đùi của Hác Hảo, một tay khác cằm camera quay thẳng thân người nằm dưới đang ướt đẫm mồ hôi, hông người vẫn không ngừng trừu tống.

Người thanh niên chỉ rớt ra khóa kéo phía trước, quần áo quanh thân không thấy hỗn độn.

Nam nhân trần trụi phía dưới nghẹn ngào khóc thút thít, chịu đựng sự tra tấn từ người thanh niên bên trên, hai tiểu hồng hoa bị ninh đến đỏ bừng, trên bụng cũng lưu lại đầy dấu răng, mật động bị dị vật lấp đầy, một dòng bạch dịch cùng máu theo mép dùi chảy xuống.

Sau hai mươi phút, Hiểu Vĩ rút hạ thân ra khỏi cơ thể của nam nhân, chưa kịp hoàn hồn thì bị Hiểu Vĩ nắm tóc của mình kéo ngẩng đầu lên, đem hạ thân còn đang căng cứng nhét vào trong miệng nam nhân.

Tiếng rên rỉ thống khổ cùng cơ thể đơn bạc của nam nhân đang bị hành hạ đến thê thảm, tất cả đều được thu vào camera.

Đủ loại tư thế và mọi kiểu đùa bỡn nhục nhã, từng ngóc ngách cơ thể, tiếng rên thê thảm xen lẫn những lời van xin, ngay cả ánh mắt ai oán tuyệt vọng kia, tất cả biểu tình đó đều không bị bỏ sót!

-------

Hiểu Vĩ dùng một chiếc khăn lông lớn bao lấy cơ thể của Hác Hảo và đem cả chiếc camera tiến vào bên trong một chiếc xe jeep đang chờ sẵn.

Phía sau, tiểu Trần chạy lại đưa cho Hiểu Vĩ một sấp tư liệu được kẹp lại, nói: "Cái này là chi tiết kiểm tra sức khỏe của Hác Hảo tiên sinh. Bác sĩ nói sức khỏe hiện tại của cậu ấy không thích hợp để làm bất cứ giải phẫu gì, còn nói do chế độ dinh dưỡng không đều đặn nên dạ dày đang có hiện tượng bị loét, mặt khác ..."

"Cả chuyện này cũng viết luôn sao?" Hiểu Vĩ đoạt lấy tư liệu, vẻ mặt âm u nói.

"A, đúng, đúng vậy." Tiểu Trần vội lên tiếng.

"Cậu có thể đi." Mở cửa định lên xe, chợt nhớ cái gì đó Hiểu Vĩ quay đầu lại. "Nghe, ngày mai cậu tự mình đến nhà tôi đem theo tất cả tư liệu về Hác Hảo. Còn chuyện phát sinh hôm nay, cậu bảo tất cả phải im miệng không được phép lọt ra ngoài."

"Vâng. Anh cứ yên tâm." Tiểu Trần khom lưng, thái độ nghiêm túc không dám lơ là. Vị này là Triệu tổng, bề ngoài có thanh tú đạo mạo đến đâu nhưng bên trong thì thâm độc không tưởng tượng nổi. Nếu như không cẩn thận làm hắn tức giận thì ......

Nhớ đến chuyện lúc nãy, tiểu Trần tự thề với lòng có chết cũng không dám tiết lộ chuyện này. Hắn tin những người khác cũng nghĩ như vậy.

Hết chương 9
Bình Luận (0)
Comment