Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 170

Sau khi những bỡ ngỡ, băn khoăn và xích mích lúc trước tan biến, bầu không khí trong phòng liền giống như chú nai con học được cách chạy nhảy, dần trở nên sinh động hơn. Tiểu Ngư càng nghĩ càng cảm thấy những suy diễn lung tung vừa nãy của mình thật là ngớ ngẩn, nghĩ ngợi thông suốt, liền khôi phục bản tính thoải mái thường ngày, chủ động tươi cười sáng lạn, nói chuyện pha trò.

“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi! Tính ra thì chúng ta cũng là bạn bè cũ, gò bó quá lại thành khách khí.”

Đinh Triệt mỉm cười, đi nhanh qua, thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta cũng nghĩ thế, luôn cảm thấy giữa chúng ta cứ quái lạ sao ấy, nói thế nào thì ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta kia mà.”

Câu đùa khoa trương của hắn khiến Tiểu Ngư phải che miệng nén cười, nghĩ lại khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ kia, dường như đã không còn chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng nữa, mà thêm vài phần cảm giác thân thuộc tự nhiên: “Lúc đó chẳng phải cậu cũng giúp chúng tôi sao? Việc khác không đề cập tới, riêng nói chuyện lần này thôi, nếu không có cậu, người của tôi có lẽ đã phải chịu phạt đánh rồi.”

Đinh Triệt cũng phối hợp với nàng, gia cố vững chắc thêm cho bầu không khí tốt đẹp mới giữa hai người, cười nói: “Bọn họ không phải muốn bắt giang dương đại đạo sao, ta đây liền cho bọn họ manh mối, nếu bắt không được, thì là vì bọn họ không đủ bản lĩnh thôi!”

“Trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể liên tục trêu chọc ba vị quan lớn, cậu thật quá lợi hại rồi.” Tiểu Ngư vừa thoa thuốc bảo vệ da mặt, vừa cười nói, bỗng nhớ tới lời La Đản kể hồi sáng, bèn vội nhắc nhở, “Có điều nơi này là kinh thành ngọa hổ tàng long, tôi nghe La Đản nói hôm nay trong đám bộ khoái tới bắt người, có một tay chẳng vừa, cậu vẫn nên cẩn thận một chút”. Lần đầu tiên nàng đứng trên lập trường bạn bè, rất tự nhiên khuyên bảo Đinh Triệt, ánh mắt Đinh Triệt thoáng rung động, cũng lần đầu thành khẩn nghe theo lời đề nghị của nàng, khẽ gật đầu: “Được, buổi tối ta xử lý xong mấy chuyện, vài ngày nay tạm thời sẽ không hành động. Đúng rồi, kế tiếp ngươi tính làm gì? Vị thầy kiện đó của ngươi có thể giúp ngươi thắng vụ kiện này không, dù sao biện pháp này của ta cũng chỉ có thể trì hoãn nhất thời, không phải cách làm triệt để. Không rửa sạch được oan tình cho các ngươi.”

“Cậu yên tâm đi, không thành vấn đề. Bởi vì chúng tôi gặp được một đại quý nhân, cậu đoán xem, đó là ai?” Tiểu Ngư cố ý làm bộ thần bí cười nói.

Đinh Triệt nhíu mày khó hiểu: “Đại quý nhân? Hắn có thể giải quyết hết mọi vấn đề?”

“Đúng vậy.” Tiểu Ngư cười tủm tỉm gật đầu.

“Ta biết hắn?”

“Ừ, cậu biết.”

Đinh Triệt hơi nhíu mày, rũ mắt suy nghĩ, tựa hồ nghĩ tới gì đó, nhưng lại lắc đầu.

“Sao cậu lắc đầu?” Tiểu Ngư rất có tinh thần hiếu học hỏi.

“Chắc không phải là người đó chứ?” Đinh Triệt hơi lưỡng lự.

“Người đó là ai?” Tiểu Ngư mắt láo liên giảo hoạt.

Đinh Triệt chăm chú nhìn đôi mắt linh động của nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: “Còn có thể là ai, dĩ nhiên là vị anh hùng cứu mỹ nhân nào đó rồi.”

“Trả lời chính xác, mười điểm!” Hồi tưởng lại dịp may hôm nay, Tiểu Ngư không nhịn được thoải mái cười to, hưng phấn mà nói, “Cậu biết không, khi tôi nhìn thấy người đó, đúng là bị hù đến giật nảy người, quả thật không tin mình may mắn như thế.”

“Sau đó ngươi liền giả bộ như không biết hắn là hoàng đế, tìm cách tiếp cận hắn. Rồi đem chân tướng sự việc đều nói với hắn?” Đinh Triệt cười nói.

“Sai!” Tiểu Ngư đắc ý lúc lắc ngón tay nói.”Không phải tìm cách tiếp cận, là người ta tự động đưa mình tới cửa. Ha ha ha. Hắn hôm nay vốn là đến xem biểu diễn, kết quả hôm nay chúng tôi không mở cửa, tôi gọi hai tỷ muội đến bái tạ hắn, thuận tiện giải thích một chút nguyên nhân vì sao không biểu diễn.”

“Xem ngươi đắc ý chưa kìa, có điều.. ” Đinh Triệt cũng cười phá lên: “Cái thuận tiện này của ngươi, nhưng lại hơn cả trăm nghìn lời nói ấy chứ! Xem ra, lần này Tang gia chết chắc rồi.”

“Đương nhiên rồi, hoàng đế cũng đã lên tiếng, bọn cẩu quan kia nếu còn dám bao che, trừ phi không muốn đội mũ cánh chuồn nữa. Đúng rồi.. ” Tiểu Ngư hưng phấn mà nói, “Tôi còn có một ý hay.”

“Cái gì?”

“Tôi sẽ đi trộm chứng cớ Tang gia cấu kết với quan phủ, càng nhiều càng tốt, sau này đợi ngày nào đó người kia đến xem biểu diễn, cậu tìm cách dùng danh nghĩa của mình giao hết chứng cớ cho hắn. Đến lúc đó cậu sẽ từ giang dương đại đạo biến thành hiệp đạo, cũng coi như cao quý hơn rồi.” Tiểu Ngư hé miệng cười nói.

“Trộm đạo cũng là đạo, ta vốn là hiệp đạo!” Đinh Triệt cố ý khinh thường nói, lưng ưỡn thẳng, vẻ mặt rất chi là chính nghĩa hào hiệp.

“Tôi nhớ trước đây da mặt cậu rất mỏng, sao một thời gian không gặp, đột nhiên dày lên thế?” Tiểu Ngư cười xì một tiếng.

Đinh Triệt nhất thời thẹn quá thành giận trừng mắt với nàng: “Ta vốn nói sự thật, bằng không ngươi cho rằng ta trộm nhiều thứ như vậy làm chi? Ta cũng không có tùy tiện nhà nào cũng vào để trộm, đương nhiên là…”

Hắn bỗng nhiên hơi đỏ mặt: “Hôm nay không tính, hôm nay ta chủ yếu là muốn quấy phá mấy tên đại quan quanh vùng này, không ngờ trộm nhiều như vậy, ngày sau đưa trả về là được, không tính phá quy củ.”

Thấy hắn quẫn bách lại còn đỏ mặt, Tiểu Ngư lại cười đến ná thở.

Đinh Triệt tức giận trừng mắt nhìn nàng cười cả người run rẩy, cuối cùng cũng không làm mặt nghiêm được nữa nữa, bật cười theo, chỉ cảm thấy cả người đều tràn đầy cảm giác ấm áp mới lạ, thoải mái vô cùng, thầm nghĩ muốn vĩnh viễn cùng nàng ở chung vui vẻ thế này.

Hai người hưởng thụ bầu không khí chung mới vừa thành lập, lại tán gẫu một hồi, mãi đến khi ánh nắng trong phòng dần tắt, mới tỉnh ngộ thời gian đã không còn sớm, hơn nữa chết người là, hai người đều quên mất mặt nạ da còn đang ngâm trong chậu rửa mặt, cả hai vội lao tới, hai bàn tay cùng vươn ra, muốn vớt mặt nạ lên, kết quả…

Hai giây sau.

“Để tôi…”

“Để ta đi…”

“Được rồi, cậu làm đi.” Tiểu Ngư thu ngón tay hơi run rẩy về, cố ép mình giữ vẻ bình tĩnh, đặt mọi chú ý vào cái mặt nạ, vẻ mặt đau khổ nói, “Ngâm lâu như vậy, sẽ không hỏng mất chứ?”

Đinh Triệt âm thầm hít vào một hơi, áp chế cảm xúc khác thường trong lòng, tỉ mỉ kiểm tra một hồi, có chút tiếc nuối, nói: “Tuy rằng không hỏng, nhưng về sau dùng hiệu quả sẽ kém đi một ít, nếu nhìn kỹ, chỉ e sẽ có sơ hở.”

“Có chút sơ hở cũng chẳng việc gì, dù sao chỉ lúc nào tôi lên công đường mới lộ mặt, chỉ là tấm mặt nạ da tinh xảo thế này.. nếu hỏng rồi thật sự quá đáng tiếc…” Tiểu Ngư hối hận nói.

“Như vậy đi, mặt nạ da này cứ để ở chỗ của ta, để ta xem kỹ lại.” Đinh Triệt suy nghĩ một chốc, rồi nói: “Hoặc là ta đi tìm sư phụ, bảo ông ấy nghĩ cách làm lại một cái khác? Chỉ là mất nhiều thời gian một chút.”

“Không. Không cần phiền toái thế.” Tiểu Ngư nghĩ đến lão già quái đản kia liền khó chịu, vội hỏi, “Dù sao khi nào tôi không dịch dung cũng phải đeo mặt nạ bên ngoài mà.”

Nói xong, nàng buồn bực thở dài một hơi: “Aiz, nếu một ngày nào đó có thể xuất hiện quang minh chính đại thì tốt biết bao. Đeo mặt nạ ba năm, chán muốn chết.”

Đinh Triệt ngạc nhiên nói: “Nếu ngươi thấy chán, thì không đeo là được, sao phải miễn cưỡng chính mình?”

Tiểu Ngư bất đắc dĩ nói: “Cậu cũng biết, nhà chúng tôi vẫn luôn muốn sống yên bình. Thân phận chủ nhân của Bách Linh các này quá nhạy cảm, nếu như bị người ta biết được thân phận thật sự của tôi, sẽ mang đến phiền toái cho người nhà tôi mất.”

Đinh Triệt gật đầu, không nói nữa, đôi mày kiếm xinh đẹp khẽ chau, rơi vào trầm tư.

Đại soái ca đúng là đại soái ca, ngay cả lúc nhíu mày cũng thành cảnh đẹp ý vui, khuôn mặt này đúng là được trời ưu ái! Chỉ là nam nhân có bộ dạng tuấn mỹ hiếm có thế này, đối với nữ nhân mà nói, thực đúng là tai họa! Cũng không biết người này đã mê hoặc bao nhiêu cô gái rồi? Tiểu Ngư nhìn Đinh Triệt vẫn còn trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ không kìm chế được, bất giác như lạc vào chốn thần tiên.

“Ngươi nhìn gì đấy?” Đinh Triệt bỗng nhiên nhìn lại nàng.

“A.. Không có gì.” Tiểu Ngư vội lấp liếm, “Thời gian không còn sớm. Tôi đi về trước, tìm được chứng cớ rồi tôi sẽ đưa cho cậu.”

“Ta cũng đi.”

“Hả?”

“Nếu ngươi muốn lấy chứng cớ, có người canh chừng thì tốt hơn.” Đinh Triệt đứng lên, trong nụ cười lộ ra vẻ giảo hoạt đắc ý, “Đừng quên ta là giang dương đại đạo đến không bóng dáng đi không dấu vết.”

“Đừng có luôn miệng nói giang dương đại đạo, coi chừng bị người khác nghe thấy, bắt cậu bây giờ.” Tiểu Ngư cố ý nói.

“Muốn bắt ta? Cũng không dễ vậy đâu.” Đinh Triệt cười khà khà, dựa vào năng lực của hắn, trừ lão sư phụ của hắn ra, thật đúng là không có mấy người có thể tiếp cận trong vòng mười thước mà không bị hắn phát hiện, lão sư phụ đã nói, đôi khi con người không cần phải khiêm tốn mà nên kiêu ngạo một chút.

“Không nghe cậu khoác lác nữa, vậy nửa đêm gặp lại.” Tiểu Ngư phẩy tay, đeo chiếc mặt nạ hình cánh bướm lên, theo thường lệ nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

Vân Lai khách sạn này, nàng có lui tới vài lần, nhưng ngoại trừ lần đưa Thượng Quan Kiều trở về, hình như cho tới bây giờ vẫn chưa từng đi bằng cửa chính, mỗi ngày đều bay thẳng vào phòng, mùi giang hồ hy vọng là không quá nặng!

Trong khách sạn, ánh mắt của Đinh Triệt vẫn dõi theo đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tiểu Ngư đâu nữa mới thu về, cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên mỉm cười, dường như đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ gặp lại dùng khuôn mặt thật mà nói chuyện thẳng thắn chân thành với nhau thì phải.

Nhớ lại khoảnh khắc Tiểu Ngư thất thần khi mới gặp mình, gương mặt tuấn tú của người nào đó lại nhịn không được mà đỏ lên.

Thành Khai Phong hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời về đêm cũng trở nên sâu thăm thẳm, đẹp lạ thường, nhất là vầng trăng sáng tỏ treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh hào quang bàng bạc sáng ngời, trong veo như nước.

Ban đêm mà sáng thế này, thật không thích hợp với hoạt động “thăm viếng” chút nào, cho nên Tiểu Ngư có hơi do dự, vẫn đi sao?

“Đi, đương nhiên đi.” Đinh Triệt giẫm lên ánh trăng mà đến, mặc trên người một bộ trường sam nho nhã màu nguyệt bạch, tóc đen như mực, tuấn nhan như họa, giống như một vị công tử muốn đi tản bộ ngắm trăng, chẳng biết cố ý hay vô tình, vẫn chưa đeo mặt nạ, chỉ cầm trong tay một tấm khăn che mặt màu trắng.

Tiểu Ngư vừa cố nén lòng ham muốn thưởng thức sắc đẹp, vừa lắc đầu: “Quá mạo hiểm, nếu không thể một lần đắc thủ, Tang gia nhất định sẽ cảnh giác, sau này muốn tới nữa sẽ khó khăn.”

“Ta có nắm chắc.” Đinh Triệt mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú như quan ngọc dưới ánh trăng, tuấn mỹ như thiên thần hạ phàm.

“Nắm chắc cái gì?” Tiểu Ngư muốn né tránh không nhìn khuôn mặt ngày càng toát ra sức hấp dẫn chết người của hắn, lại không thể không hỏi.

Đinh Triệt cười thần bí: “Không nói cho ngươi.”

Tiểu Ngư tức giận ném cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, nghi hoặc nói: “Cậu thật sự có nắm chắc?”

“Nếu không chúng ta đánh cược một ván?”

“Không cược, đánh bạc có hại cho sức khỏe!”

Sau nửa canh giờ, Tiểu Ngư nghẹn họng nhìn trân trối sổ sách hối lộ trong tay, sau đó dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Đinh Triệt: “Hiện giờ tôi cực kỳ nghi vấn, ba năm này sư phụ cậu huấn luyện cậu như thế nào?!!”

Đinh Triệt nhếch miệng cười thành một đường cong duyên dáng: “Tin ta đi, ngươi sẽ không muốn học đâu!”
Bình Luận (0)
Comment