Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 219

“Điều này…” Phạm Thông sửng sốt, hiển nhiên còn chưa nghĩ nhiều đến vấn đề này, do dự một chút mới nói: “Sự tình từ giờ trở đi tuy rằng rất khó bảo đảm, nhưng lúc này bọn chúng đã tới kinh thành, bất kể thế nào, chúng ta ở lại chắc chắc không an toàn bằng rời khỏi đây.”

“Vậy nếu chúng ta trốn đến một nơi khác, hai ba năm sau lại bị bọn chúng phát hiện?” Tiểu Ngư hỏi lại.

“Nói hay lắm, còn có sau, sau nữa? Có phải mỗi lần có chút tình hình mới là chúng ta nhất định lại bỏ trốn?” Phạm Đại vốn chẳng hề tình nguyện, Tiểu Ngư vừa hỏi vậy, hắn nhất thời quên mất rằng ở lại cũng không an toàn, hỏi bật lại.

Phạm Thông ngạc nhiên nhìn bọn họ, kỳ thực hắn rất muốn nói chỉ cần cẩn thận một chút, lần sau hẳn sẽ không bị phát hiện nữa, nhưng ngẫm lại những lời này có sức thuyết phục đến đâu, lập tức chùn lời, không biết nên nói thế nào.

“Nếu như cha không thể bảo đảm lên đường sẽ bình an, lại không thể đảm bảo sau này nhất định không sẽ xuất hiện chuyện như ngày hôm nay, như vậy, ta muốn hỏi, cha, lẽ nào cha muốn để cho tỷ đệ ta, muốn Nhị thúc nhị thẩm, tất cả mọi người nhà chúng ta cả đời đều sống trong tình cảnh bất an này sao? Khiến mẫu thân mà khó khăn lắm chúng ta mới tìm lại được suốt đời phải lo lắng sao?” Đối với loại tính tình nhu nhược, ngay cả vấn đề bế tắc như vậy cũng chưa từng ngẫm nghĩ tìm hướng giải quyết, thậm chí còn chưa cố gắng đã tìm cách trốn tránh của Phạm Thông, Tiểu Ngư thực sự cảm thấy bất mãn.

“Cha không thể đảm bảo điều gì, nhưng Tiểu Ngư, nếu như chúng ta còn mạo hiểm ở lại, bất kể là ai xảy ra mệnh hệ gì, chúng ta hối hận cũng không kịp đó.”

“Nếu không thể đảm bảo, vậy tại sao cha không nghĩ cách giải quyết triệt để mối nguy hiểm này? Sao không thể cố gắng nỗ lực một chút?” Tiểu Ngư sắc bén hỏi ngược lại.

“Cha đương nhiên muốn triệt để giải quyết, cũng rất muốn cố gắng, nhưng vấn đề là bọn chúng người đông thế mạnh, lại có tham quan chống lưng, mà chúng ta không chỉ có ít ỏi bốn năm người, còn phải bảo vệ Đông Đông và mấy người khác nữa, thật sự là hữu tâm vô lực.” Phạm Thông thở dài.

Phạm Đại ở một bên rất muốn xen vào, nhưng gãi đầu, phát hiện bản thân mình cũng không có chủ ý gì tốt, ngược lại càng trở nên phiền muộn.

“Cha chỉ là muốn, nhưng căn bản chẳng hề thật sự cố gắng.” Tiểu Ngư mệt mỏi thở ra một hơi, thầm than cho cái sự đầu gỗ của hai huynh đệ, nhẫn nại nói: “Hai người không nghĩ đến căn nguyên của tất cả mọi việc ở đâu ư? Liệu có bao giờ nghĩ đến bắt đầu từ căn nguyên, sau đó tỉ mỉ phân tích, tìm ra một biện pháp có thể giải quyết triệt để tất cả?”

“Căn nguyên?” Hai huynh đệ không hẹn mà cùng lặp lại, trong mắt đều có nghi hoặc, “Ý con là?”

“Hai người ngẫm lại đi, ba năm trước vì sao chúng ta phải bỏ trốn? Hôm nay là vì cái gì mới rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này? Nguyên nhân uy hiếp đến tương lai sự bình an cả nhà chúng ta là gì?” Tiểu Ngư nhẫn nại tiếp tục dẫn dắt.

“Đản Nhi.” Hai huynh đồng thời nói.

Tiểu Ngư miệng còn chưa kịp chuyển động, Phạm Thông đã khiếp sợ hô lên: “Tiểu Ngư, con không phải là muốn đuổi Đản Nhi đi chứ? Trăm ngàn lần không thể, Tiểu Ngư…”

Thấy Phạm Thông tự cho là đúng ngầm kết luận, lại còn tưởng rằng nàng muốn đuổi La Đản đi, sự nhẫn nại của Tiểu Ngư thoáng chốc mất hết, cả người như muốn phát điên, cũng khó nén thất vọng và phẫn nộ.

Phạm Thông mới hô lên phân nửa, đột nhiên phát hiện ánh mắt Tiểu Ngư lúc này thật đáng sợ, không khỏi ngạc nhiên dừng lại, lẽ nào hắn nói sai rồi sao?

“Đại ca, huynh nghĩ gì vậy? Tiểu Ngư sao có thể muốn đuổi Đản Nhi đi?” Phạm Đại trong lòng vốn cũng có chút hoài nghi, lúc này thấy được sắc mặt lạnh hiếm khi Tiểu Ngư biểu hiện, trong lòng giật mình, vô cùng may mắn mình không mau miệng như đại ca, vội vã hòa giải: “Tiểu Ngư chắc chắn có ý khác, chỉ là hai đại nam nhân như chúng ta hữu dũng vô mưu, đều đầu dưa ngu ngốc cả.”

“Nếu như đuổi La Đản đi có thể giữ được cả nhà bình an, ta sẽ không bỏ qua cách này.” Tiểu Ngư lạnh lùng nói, trong lòng lửa giận lạnh buốt không ngừng bốc lên, ngay cả cách gọi La Đản cũng thay đổi.

“Không sai không sai, nếu như La Đản đi rồi chúng ta sẽ không còn chuyện gì nữa. Ta cũng sẽ đuổi hắn đi, dù sao chúng ta đối với hắn vài năm nay đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, dù sao cũng không thể vì hắn mà hại cả nhà chúng ta. Mạng của hắn đáng giá, nhưng mạng của Đông Đông và Tiểu Ngư nhà chúng ta lại càng quý hơn. Hơn nữa làm người tốt hay đại hiệp cũng có hạn độ, dù huynh có thể đại công vô tư, dù sao cũng không thể liên lụy người nhà đều hi sinh đúng không? Huống chi lúc này hắn cũng không phải không có chỗ đi, không phải đã liên hệ được với cha hắn rồi sao? Hơn nữa La Đản năm nay cũng đã mười tám, đã có thể chịu trách nhiệm.”

Chợt nhận ra nguy cơ nghiêm trọng có thể xảy ra giữa hai cha con, trong lúc cấp bách, Phạm Đại đột nhiên linh động hẳn ra, vừa vắt hết óc tìm phụ họa, vừa nháy mắt ra hiệu cho Phạm Thông. Kỳ thực hắn cũng không rõ ý định thực sự của Tiểu Ngư là gì, nhưng hắn dù có ngu hơn nữa, cũng có thể từ sắc mặt Tiểu Ngư nhìn ra nàng đã bị câu nói kia của Phạm Thông tổn thương vô cùng, cho nên, lúc này quan trọng nhất chính là trấn an cháu gái bảo bối của hắn, không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.

Nhờ sự giảng hòa của hắn, sắc mặt Tiểu Ngư quả nhiên đỡ hơn một chút.

Phạm Thông dù lỗ mãng nhưng không phải ngốc, bị đệ đệ đánh một đống ám hiệu bằng mắt, cũng vội vàng bất chấp tất cả cúi đầu xin lỗi: “Tiểu Ngư, xin lỗi, là cha không đầu óc nói lung tung, cha sai rồi, đều là lỗi của cha.”

Theo ta thấy, thì cha căn bản chẳng hề biết mình sai ở đâu, Tiểu Ngư trong lòng hừ lạnh.

“Đúng đúng đúng, cha của cháu ấy à, chính là một kẻ đầu gỗ, quả trứng ngu ngốc…” Phạm Đại thấy sự tình có chuyển cơ, vội hùa theo giảng hòa hai cha con, mắng mắng, trong đầu đột nhiên lóe sáng, thốt ra: “Ta biết rồi, Tiểu Ngư, căn nguyên mà cháu muốn nói có phải là đám cống phẩm cha hắn năm đó cướp được hay không?”

Có những lời này, lại thấy bộ dạng Phạm Thông thành tâm nhận lỗi, sắc mặt Tiểu Ngư quả nhiên buông lòng, vẻ lạnh như băng dù vẫn còn, nhưng ánh mắt không đến nỗi lạnh toát như trước, hừ giọng: “Không thì còn là gì nữa?”

Phạm Đại cũng nhất thời đầu óc linh động mới đoán ra được, nói xong nghĩ lại, xác thực đầu sỏ gây ra đều là đám cống phẩm nghe nói là vô giá này, La Đản kỳ thực chỉ là người bị hại mà thôi.

“Nhưng cháu gái bảo bối, dù chúng ta biết căn nguyên là ở cống phẩm, thì chúng ta có thể làm gì đây?” Phạm Đại vừa nãy dùng não quá độ, cảm thấy linh quang trong đầu mất đi, vò đầu nói: “Đám Cao Chí Đạt đó đã quyết tâm đoạt được cống phẩm, nếu như không chiếm được, bọn chúng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Cho nên chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ cách ở đám cống phẩm đó.” Tiểu Ngư thực sự chán chẳng buồn dẫn dắt hai huynh đệ suy luận mà càng nói càng khiến mình tức giận nữa, thẳng tắp lạnh mặt vạch ra: “Nếu muốn giải quyết vấn đề này, cách tốt nhất là khiến La Đản khuyên phụ thân hắn giao cống phẩm ra.”

Nghe được cách này, Phạm Thông nhịn không được muốn mở miệng, nhưng nghĩ lại chính mình vừa chọc Tiểu Ngư tức giận, lại ngậm miệng lại, chỉ ngóng mắt nhìn về phía Phạm Đại.

“Điều này không thể chứ?” Phạm Đại nhịn không được cảm thấy Tiểu Ngư suy nghĩ kỳ lạ. “Năm đó bọn La Quảng vì đám cống phẩm đó mà trả giá rất lớn, không chỉ nhiều người bỏ mạng, mà La Quảng cũng vì thế mà gần như tàn phế, năm đó đại ca đứng đầu Gia Cát Tuân giờ còn đang bị nhốt trong thiên lao, bọn họ sao có thể chấp nhận đem cống phẩm dính đầy máu huynh đệ mình chắp tay dâng cho chúng?”

“Ta chưa nói đưa cho Cao Chí Đạt.” Tiểu Ngư lạnh lùng nói. “Cao Chí Đạt loại tiểu nhân này đương nhiên không xứng khi không mà được món hời. Ta muốn nói là vật quy nguyên chủ.”

Phạm Đại sửng sốt một chút, mới hiểu ý của nàng, “Ý của cháu là.. Trả lại cho triều đình?”

“Bọn họ năm đó vốn không nên cướp đoạt. Nếu bọn họ không cướp, những chuyện sau đó sẽ không xảy ra.” Tiểu Ngư bình luận, “Chỉ cần cống phẩm trở lại tay triều đình, La Đản tự nhiên sẽ vô dụng, Cao Chí Đạt dù có truy tìm chúng ta cũng vô nghĩa, sau này nhiều lắm là giang hồ ân oán mà thôi.”

Phạm Đại im lặng, có vài điều lúc này hắn khó mà nói thẳng, vì nói ra nhất định Tiểu Ngư sẽ rất tức giận. Nhưng nếu thật sự dựa theo lời Tiểu Ngư, tìm cách khuyên La Quảng trả cống phẩm lại cho triều đình, sau này nhất định tất cả giang hồ đồng đạo đều sẽ khinh bỉ hai huynh đệ họ, khi đó, anh danh cả đời của Phạm thị song hiệp nhất định sẽ bị phá hủy.
Bình Luận (0)
Comment