Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 234

Thoát khỏi Thượng Quan Kiều, Tiểu Ngư vội vã chạy nhanh tới chỗ Nhạc Du.

Ngày đó Nhạc Du nhận nhiệm vụ, ngoài một ngày ba bữa cơm, cơ bản đều ở lỳ trong phòng nghiên cứu các loại dược vật. Hôm trước hắn đã tinh luyện một loại mê dược có tính năng tương tự như mông hãn dược, nhưng chủ yếu thông qua đường hô hấp, cũng nói đại khái hôm nay là có thể đem độc quỷ tinh luyện triệt để thành dạng dịch lỏng cô lọc.

Vào phòng Nhạc Du, Nhạc Du đang vùi đầu thực hiện bước cuối cùng, thấy nàng đến, dung nhan tuấn mỹ vì mệt mỏi rã rời mà có chút tái nhợt, nhưng lúc này lại hiện diện nụ cười hài lòng, không đợi nàng hỏi, hắn đã chủ động nói rõ, rằng nhanh nhất đến buổi chiều mới có thể hoàn thành, và còn phải cần bắt một vài con vật nhỏ thí nghiệm một chút mới có thể xác định được thời gian dược hiệu duy trì. Tiểu Ngư thấy mình không thể chờ đợi lâu như vậy, liền mượn phòng hắn dịch dung ngay tại đó, rồi sau đó mới đi ra ngoài gặp mặt Đinh Triệt.

Che trên đầu một chiếc ô giấy dầu, Tiểu Ngư đi ra khỏi tầm nhìn của Nhạc Du, một đường cẩn thận đi đến một ngôi nhà bình thường nằm sâu trong ngõ, nhẹ nhàng gõ cánh cửa gỗ đã cũ. Cửa phòng gần như lập tức mở ra, Tiểu Ngư nhanh chóng luồn vào, nhìn thấy rõ người trước mắt, liền ném cây dù trong tay, sà vào vòng tay ấm áp của hắn.

“Sao vậy?” Đinh Triệt bị nhiệt tình bất ngờ của nàng làm cho kinh ngạc một chút.

“Trời chuyển lạnh, mẹ ta làm cho ta hai bộ y phục, nhất định bắt ta phải mặc thử, lại cằn nhằn một hồi lâu, nên ta mới tới chậm.”  Tiểu Ngư lẩm bẩm, hít một hơi mùi hương quen thuộc, giống như con mèo nhỏ cọ cọ trong ngực hắn.

Sau lần trước hai người hưởng thụ ngọt ngào ngắn ngủi trong hẻm nhỏ, cho tới giờ, bọn họ đã ba bốn ngày không từng đơn độc ở cùng nhau. Nhất là hai ngày hai đêm này, mặc dù tính ra ngắn ngủi, nhưng vì Đinh Triệt đang trong hiểm cảnh, thời gian liền trở nên dài dằng dặc. Đặc biệt đến buổi tối, nghĩ đến Đinh Triệt còn phải nhân lúc trời đêm nghĩ cách thám thính tin tức, còn phải tìm hết cách đến gần quan sát mặt của Tả Hữu hộ pháp, nàng thấp thỏm bất an, cũng không ngủ ngon được. Ngửi thấy mùi hương riêng biệt của hắn, lòng nàng mới thực sự yên ổn lại.

“Bá mẫu tự tay làm? Vậy nhất định là rất đẹp, lúc nào nàng mặc cho ta xem?” Đinh Triệt cười khẽ một tiếng, lúc này mới thoải mái mà ôm chặt nàng. Câu trả lời của nàng dường như không ăn nhập chút nào với câu hỏi của hắn, nhưng lại thể hiện rõ ràng những quan tâm lo lắng vô cùng của nàng đối với hắn.

“Ở trước mặt đại soái ca như chàng, mặc cái gì cũng thấy mặc cảm.” Tiểu Ngư ở trong lòng hắn cười trộm.

“Được lắm, nàng dám đùa giỡn ta? Ta phải nghiêm phạt mới được.” Đinh Triệt làm bộ nghiêm mặc, bàn tay nâng cằm nàng lên, đôi môi nóng như lửa phủ xuống.

“Đáng ghét!” Tiểu Ngư cười khẽ, như con cá trơn tuột trượt khỏi lòng hắn, trốn đến đầu kia cái bàn, sóng mắt như nước hồ mùa xuân, long lanh rung động mê người. “Trước nói chính sự đã!”

“Không được. Phải thưởng trước.” Đinh Triệt chỉ vào miệng mình, làm mặt nghiêm trang.

“Không được, nói chính sự trước.” Nhớ tới Đinh Triệt nỗi lần đều nhiệt tình như lửa, cuộn trào như sóng triều khó có thể kiềm lại được, Tiểu Ngư nhịn không được mặt đỏ. Nếu như thực chiều ý hắn, hai người chắc chắn sẽ có một hồi dây dưa không dứt.

“Chỉ một chút thôi?” Đinh Triệt cợt nhả mặc cả, lại không biết bộ dạng làm nũng của mình phối hợp với gương mặt dịch dung thành ông chú có chút cứng nhắc, thật sự khiến người ta có cảm giác bị sét đánh.

“Đinh Triệt, nếu chàng muốn vậy, một lát nữa cũng không vội mà.” Tiểu Ngư giận dữ nói, thuận tiện run người phủi xuống đất một đống da gà.

Đinh Triệt hai mắt nhất thời đầy vẻ đáng thương, trở nên uể oải, giống như nai con nhìn Tiểu Ngư, khiến nàng trông mà vừa bực mình vừa thấy buồn cười, mặt ngoài lại càng cứng rắn, sẵng giọng: “Nhanh nói đi!”

“Được rồi!” Biết nàng hạ quyết tâm không nhượng bộ, Đinh Triệt không còn cách nào khác đành ngồi xuống, sau đó lấy trong ngực ra một bức thư đưa cho nàng: “Đây là danh sách những hạ nhân và quan kỹ từng hầu hạ bọn chúng, cùng với địa đồ Hạ phủ. Ta đã đánh dấu chỗ ở của ba người đó và lộ tuyến bọn chúng có thể dùng để chạy trốn.”

“Uhm.” Tiểu Ngư trải địa đồ ra xem một chút, những gì vẽ bên trên kỹ càng tỉ mỉ, trong lòng không khỏi mềm mại: “Hai ngày nay chàng nhất định không được ngủ đủ.”

“Đúng vậy, phân nửa mỗi đêm ta đều đi vòng vòng quanh Hạ phủ, hôm đầu tiên ta chưa tìm được cơ hội, đêm qua lại đi, suýt chút nữa thì bị Tây Môn Khang phát hiện.” Đinh Triệt bắt đầu tranh công trạng.

“Ồ, vậy hắn có nghi ngờ chàng không?” Biết rõ hắn lúc này nhẹ nhàng ngồi đây, đêm qua nhất định là không việc gì, nhưng Tiểu Ngư vẫn bị lời hắn làm lo lắng.

Đinh Triệt cười hì hì: “May mà ta sớm có chuẩn bị, trộm con mèo của một tiểu thiếp Hạ Tủng, hắn vừa nghi ngờ, ta liền thả con mèo kia ra, chỉ tội nghiệp cho con mèo nhỏ đó, mất mạng tại chỗ.”

“Thật là may quá.” Nghĩ đến một khắc phạm hiểm đó, Tiểu Ngư không khỏi sợ hãi, “Nhưng kế đó chỉ có thể dùng một lần, không thể dùng lần nữa, chàng đã có danh sách và địa đồ, không cần phải quay về đó đúng không?”

“Sao? Nàng không có lòng tin với phu quân của mình như vậy hả?” Đinh Triệt cười ôm vòng eo mềm mại của nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng: “Nàng yên tâm, sau này ta nhất định càng thêm cẩn thận. Được rồi, nàng đoán hiện giờ Hạ đại nhân kia sao rồi?”

“Chàng đừng có nói sang chuyện khác.” Tiểu Ngư cố sức rút tay lại, trừng mắt hắn: “Nhị thúc mấy ngày nay mai phục ngoài Hạ phủ, đã tìm được hai nơi Nghĩa Bang tụ tập, cha kế cũng đã tra được hai người võ tướng năm đó tham dự vụ dẹp loạn kia, nay cũng coi như có chức vị cao, bên phía Lữ Di Giản cũng đã thăm dò xong, hiện giờ chỉ cần chúng ta gửi bức họa và thư nặc danh đến, đợi quan phủ phái binh, có thể dẫn bọn họ vào trong bao vây tiễu trừ, nhiệm vụ của chàng coi như là xong. Hơn nữa, ta nghe Nhị thúc nói, Hạ phủ gần đây thu mua dược liệu tráng dương quý giá, giả như Hạ Tủng hiện giờ đã bị hạ độc, vậy chàng tiếp tục ở lại đó quá nguy hiểm rồi.”

“Việc này đợi lát nữa thảo luận tiếp.” Đinh Triệt cầm tay nàng, quay người lấy ra văn phòng tứ bảo, cười nói: “Nói đến tranh vẽ, ta ở Hạ phủ vẫn không tiện ra tay, còn thỉnh tiểu nương tử vì tiểu sinh hồng tụ thiêm hương, xem tiểu sinh diệu thủ hiện đan thanh.” (cách nói văn hoa khoe khoang mình có tài vẽ tranh. J)

“Tự đại cuồng!” Tiểu Ngư biết hắn cố lái sang chuyện khác, có điều vẽ tranh xác thực rất quan trọng, liền không cùng hắn đấu võ mồm nữa, bắt đầu xắn tay áo mài mực, dự định vẽ xong tranh lại cùng hắn nói.

Sau nửa canh giờ, Đinh Triệt rốt cuộc buông bút, nhìn trước sáu bức chân dung vẽ ba người khác nhau, cười nói: “Cao Chí Đạt kia mấy ngày nay rất cẩn thận không gỡ bỏ mặt nạ dịch dung, ta cũng chỉ có thể tạm thời dựa theo hình dáng hắn hiện giờ, sao, có giống không?”

Tiểu Ngư nhìn mấy bức vẽ, không khỏi tán thưởng nhìn hắn: “Ngày đó ta chỉ nhìn qua bọn chúng một lần, cũng nhớ không rõ hình dạng của chúng nữa, có điều nhìn mấy bức họa này của chàng, bỗng chốc đã nhớ lại rõ ràng. Đinh đại diệu thủ, xem ra chàng xác thực có tiền vốn để mà cuồng vọng đó!”

“Đa tạ tiểu nương tử khích lệ, tiểu sinh thực sự thụ sủng nhược kinh.” Đinh Triệt cố ý làm bộ dáng thư sinh ngốc cúi đầu bái dài.

“Được rồi, đừng toan hủ nữa.” Tiểu Ngư cười mắng, buông bức họa để chúng khô mực, lại rót chén trà cho Đinh Triệt, nghiêm mặt nói: “Ta vừa rồi là nói thật, chàng không nên quay về đó nữa, chàng cũng biết, ta mấy ngày này không tìm được sư phụ chàng. Nếu không có ông ấy hỗ trợ, phần thắng của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều. Chàng ở lại Hạ phủ, ta thực sự lo lắng.”

“Sư phụ còn chưa tìm được sao?” Đinh Triệt cũng không thể không nhíu mày, nhịn không được bước đi vài bước.

“Đúng vậy, ta dựa theo phương pháp của chàng, đến nơi ông ấy có thể đến nhất, cũng để lại ký hiệu xung quanh, nhưng ông ấy vẫn chưa hề đến tìm ta. Ta nghĩ sư phụ chàng hẳn là tạm thời không ở kinh thành, kế hoạch của chúng ta cần có cải biến thích hợp mới được.”

“Nếu như vậy, ta đây lại càng không thể không quay lại.” Đinh Triệt nghiêm mặt nói. “Được rồi, độc quỷ của Nhạc Du tinh luyện được chưa?”

Bình Luận (0)
Comment