Hào Quang Mặt Trời

Chương 107

Lại chật vật tránh né một kiếm cắt cổ của Đăng Dương, tên võ giả đeo kiếm gằn giọng quát lớn

“Lão Viên nói đúng, tốc độ của hắn nhanh hơn chúng ta rất nhiều, có chạy cũng không thể chạy thoát, bây giờ chỉ có cách giết chết hắn thì chúng ta mới có đường sống thôi”

Bốn tên võ giả còn lại nghe thấy vậy, ý muốn chạy trốn trong đầu nháy mắt tan vỡ, tốc độ Đăng Dương kinh khủng như thế nào, cả bọn đều đã tự thân cảm nhận qua. Không còn đường thoát, cả đám chỉ có thể cắn răng mà điên cuồng chia nhau vây công Đăng Dương từ bốn phía, hòng phát huy ưu thế số lượng đến mức cao nhất, kẻ tới người lùi, thay nhau tấn công.

Có thể nói, đây chính là cách duy nhất để bọn hắn có thể giết chết Đăng Dương, sử dụng chiến thuật tiêu hao và bào mòn. Đăng Dương mạnh, nhanh và sở hữu một thanh vũ khí bá đạo, thế nhưng rốt cuộc cũng không phải đại quái vật ba đầu sáu tay, càng không thể ứng đối cả bốn phương hướng cùng lúc được.

Và thế trận cuộc chiến tiếp sau đó đã cho thấy, kết hoạch của năm tên võ giả còn lại ít nhiều đã phát huy tác dụng.

Đăng Dương tuy rằng có tốc độ cao hơn cả năm người nhưng mắt thì chỉ có hai con, giác quan linh động tới đâu cũng không thể cùng lúc ứng phó cả bốn hướng, thế cho nên chỉ mười mấy chiêu trôi qua, phần lưng của hắn đã bị chém ba bốn nhát đao, quyền ảnh đấm vào.

Thế nhưng càng khiến cho đám võ giả cảm thấy kinh dị, đó là dù bọn hắn có thành công chém được vào người Đăng Dương thì nhiều lắm cũng chỉ có thể phá hủy lớp quần áo bên ngoài, còn làn da bên trong lại không có cách nào phá mở.

Hoàn toàn không có máu tươi phung trào như trong suy nghĩ của bọn hắn, chỉ có một vài vết ngấn màu bạc nho nhỏ ẩn hiện mà thôi.

Nếu để ý kỹ thì có thể nhìn ra, phần trên bề mặt lớp da của Đăng Dương hiện đang có một lớp màng lôi điện mỏng manh bao phủ, đây chính là võ kỹ phòng thủ Lôi Bì Giáp. Và cũng chính loại võ kỹ này đã bảo hộ Đăng Dương trước những ám chiêu bỉ ối của đám võ giả.

“Chơi quần công sao? Ngươi tưởng các ngươi làm thế thì có thể hạ gục ta à? Cứ nằm đó mà mơ mộng tiếp đi… Thiên Lôi Nhất Kích, phá cho ta!” liên tiếp trúng phải ám chiêu, Đăng Dương nhe nanh hổ cười đến đáng sợ, rút Bạch Tuyết Kiếm trên lưng xuống dũng mảnh chém ra.

ẦM! Tiếng sấm đột ngột vang lên trên con đường hôn ám khiến cho cả năm tên võ giả nhất thởi sửng sốt. Lôi điện dập dờn lóe lên, Bạch Tuyết Kiếm to bự tựa như một viên lưu tinh xẹt qua bầu trời, chém mạnh về hai tên võ giả trước mặt.



Chỉ thấy trọng kiếm vừa chém ra, cả hai tên võ giả bao gồm cả tên võ giả bặm trợn liền bị đánh bay thẳng về phía sau mười mấy mét, xương cốt cả người hoàn toàn bể nát, thất khiếu trào máu chết ngay tức khắc.

Nhát mắt một kiếm đánh bay hai tên võ giả, Đăng Dương lập tức sử dụng Đạp Lôi từ lỗ hổng mà xông ra khỏi vòng vây, sau đó liền giẫm mạnh mặt đất quay ngược trở lại, Bình Minh kiếm được tra vào vỏ, Bạch Tuyết Kiếm lại lần nữa vung lên chém xuống.

Thiên Lôi Nhất Kích!

Bởi vì tốc độ Đăng Dương quá nhanh cho nên đợi khi hắn đánh chết hai tên võ giả kia rồi quay người lại tung ra thêm một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích, bả ca tên võ giả còn lại vẫn chưa kịp hồi thần lại từ tiếng sấm chớp nổ tung, duy chỉ có tên võ giả đeo kiếm là kịp thời gân cổ quát to

“Mọi người, cùng nhau chống đỡ!”

Hai tên võ giả còn lại nghe vậy, biết là đã không kịp né tránh nên chỉ có thể cắn răng, dốc hết số đấu khí còn lại trút vào trong binh khí, tung ra tuyệt chiêu mạnh nhất của bản thân mà chống đỡ kiếm chiêu uy lực của Đăng Dương

Hỏa Trọng Đao!

Đại Lực Thiết Sơn Quyền!

Ly Băng Kiếm Pháp!

Bốn đại sát chiêu, hỏa đao, trọng quyền, băng kiếm và lôi kiếm trong chớp mắt đã đụng mạnh vào nhau, sinh ra một tiếng nổ vang dội, làm cho cây cối hai bên đường run rẫy không ngừng, đất đá tán loạn.

Tiếp đó, ba tiếng hét đau đớn cùng lúc vang lên, võ giả đeo kiếm, võ giả mập mạp và tên võ giả còn lại đồng thì bị đánh bay ra xa cả chục mét, cơ thể đập xuống mặt đất rồi cà ra một rãnh dài mới miễn cưỡng dường lại, máu miệng phung trào, hơi thở vô cùng suy yếu.

Chỉ có điều bọn hắn tốt hơn hai tên hồi nãy một chút, bởi vì phản ứng kịp thời mà giữ lại được cái mạng.

Trong khi đó, Đăng Dương sau lần va chạm cũng chật vật lùi về phía sau bảy tám bước, hai tay nắm lấy Bạch Tuyết Kiêm hơi run run.

‘Mặc dù đã có Ngạnh Lôi hổ trợ nhưng cùng lúc đối mặt với ba đại sát chiêu mạnh nhất của 3 Võ Giả trung cấp thì mình vẫn không thể giảm chấn hết được. Bất quá, nói lại thì mình cũng mới chỉ học Ngạnh Lôi hồi sáng, độ thành thạo mới chỉ đến 10%, vẫn còn rất nhiều không gian để mà phát triển’

Nghĩ thầm trong đầu, Đăng Dương vừa đánh giá một chiêu vừa rồi của mình, vừa cất bước đi thẳng đến vị trí ba tên võ giả đang rên rĩ nằm dưới đất.

Thân thụ trọng thương nên không còn cách nào chạy thoát, ba tên võ giả thấy Đăng Dương từng bước tiến lại mà sợ hãi không thôi, tựa như Đăng Dương chính là tử thân được phải đến để kéo bọn hắn xuống âm ti địa phủ.

Cái chết đến gần trong gang tất, dù có là người mạnh mẽ đến thế nào cũng không cách gì chịu được, tên võ giả đeo kiếm run rẫy ánh mắt, vội vàng hoảng loạn cầu xin

“Vị… đại nhân à không, công tử, Tử Sinh có mắt không tròng, không nhìn ra được công tử là núi thái sơn cao cao tại thượng, thế nhưng lại ngu ngốc dám đánh chủ ý lên đan dược của ngài. Là tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân nguyện ý chặt đi một tay một chân để tạ lỗi, mong công tử rộng lượng bỏ qua cho cái mạng rẻ rún này của tiểu nhân!”

Hai tên võ giả còn lại nghe thấy thế cũng nhao nhao hương Đăng Dương cuối đầu tạ tội cầu xin, nào còn bộ dáng uy phong lẫm lẫm mười mấy phút trước.

Thời thế trong vài cái chớp mắt liền đổi thay đến không ngờ, hiện tại, Đăng Dương chính là con sói hung ác đang chuẩn bị phán xét số mệnh, mà bọn họ lại là ba con cừu non đang chờ đợi sự phán xét đó.
Bình Luận (0)
Comment