Hào Quang Mặt Trời

Chương 129

Với sự khống chế trong âm thầm của Đăng Dương, cuộc chiến tranh giành ngôi vị thiếu tộc trưởng tiếp tục diễn ra với thế trận cân bằng, hoàn toàn là ngang tài ngang sức.

Bất chấp tất cả võ giả trên lôi đài đều đã thi triển hết tất cả thủ đoạn trên dưới của mình, từ võ kỹ công kích uy lực cực mạnh đến khả năng phòng đủ ẩn giấu dưới đáy hòm và kể cả thân pháp biến hóa ảo diệu tuyệt luân, thế nhưng trận chiến vẫn cứ như thế diễn ra, tồn tại một sự cân bằng vô cùng ảo diệu.

Mỗi khi phía Lôi Bân mạnh mẽ ép lên thì Đăng Dương sẽ tự động hạ xuống lực chiến đấu của mình, ra sức kéo Lôi Bân xuống trở lại. Hoặc tiểu đội Lôi Vũ bổng chốc bạo nổ mà giành lấy thế chủ động thì Đăng Dương lại bộc phát ra sức mạnh không ngờ, dồn ép cho tiểu đội Lôi Vũ thối lui về sau.

Và tất nhiên, những việc này, Đăng Dương hoàn toàn thực hiện trong âm thầm lặng lẽ, hoàn toàn là dựa vào hổ trợ người bên mình để áp chế đối phương chứ không bao giờ biểu hiện phong quang quá lớn. Chính vì vậy, mặc dù từ đầu cho đến cuối, Đăng Dương luôn âm thầm khống chế nhịp điệu của trận chiến nhưng không một ai nhận ra được khúc mắt trong này, thậm chí là Lôi Các cũng không.

Cứ như thế, theo thời gian trôi qua, trận lôi đài chiến cũng dần đi đến hồi kết, lần lượt từng võ giả của hai bên bởi vì cạn kiệt đấu khí cũng như thể lực mà liên tục thay phiên nhau, hoặc là bị hạ gục, hoặc là rơi xuống đài.

Tính đến cuối cùng cũng chỉ còn lại duy nhất bốn người là còn đứng vững trên lôi đài, một bên là Lôi Vũ chiến đấu với Lôi Bân, một bên còn lại chính là Đăng Dương đang chiến đấu với một tên võ giả khác. Và tất nhiên, trạng thái của cả bốn người cũng là dây cung hết đà, chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng.

Bởi vì là trận quyết đấu ác liệt nhất trên cả lôi đài, hiện tại cả Lôi Vũ lẫn Lôi Bân đều đã hứng chịu không ít thương tổn, toàn thân trên dưới không có nơi nào lành lặng, đa số đều đã bị lôi điện thiêu đốt, để lộ ra từng mảng da thịt xanh tím cùng đẫm máu.

Còn bên hai người Đăng Dương thì khá hơn một chút, vết thương tuy có nhưng lại không nhiều, chỉ là thể lực gần như cạn kiệt, mỗi xuất chiêu ra đều không còn bao nhiêu uy lực.

“Giáng Lôi Thương Sơn Quyền!”

“Giáng Lôi Trảm Sơn Đao!”



Tại vị trí trung tâm của lôi đài, đất đá rạn nứt một mảnh hổn loạn, hai bóng người bao lọc trong lôi điện cường mãnh lại một lần nữa đụng mạnh vào nhau, gây nên tiếng động kinh thiên làm run chuyển cả không gian.

Tiếp sau đó, hai tiếng hét thảm nối tiếp nhau vang lên, Lôi Vũ cùng Lôi Bân cùng lúc bị lực đạo phản chấn to lớn đánh bay ra ngoài, mỗi người đều phun một ngụm tiên huyết đỏ tươi mà rơi thẳng xuồng mặt đất bên dưới, trực tiếp rời khỏi lôi đài. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cả hai nhân vật chính đều đã bị loại khỏi trận quyết chiến.

Do đó, kết quả cuối cùng của trận chiến này hoàn toàn phụ thuộc vào hai võ giả duy nhất còn đứng vững trên lôi đài, cũng chính là Đăng Dương và đối thủ của hắn.

Chỉ còn lại hai người, đồng nghĩa với việc, trận chiến này, thành hay bại đều phụ thuộc hoàn toàn vào một ý niệm của Đăng Dương và nếu muốn, hắn liền có thể kết thúc cuộc chiến dai dẳng này ngay lập tức.

Có điều, Đăng Dương sẽ không làm như vậy mà lại tiếp tục triền đấu với tên võ giả gần như kiệt sức kia thêm một quản thời gian nữa.

Đợi đến gần một phút sau, khi tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ duy nhất còn lại đã chạm đến ngưỡng tận cùng của sợ chịu đựng, Đăng Dương mới tỏ vẻ vô cùng chật vật mà tung ra một chiêu Bạo Lôi Quyền không có mấy phần lực đạo, đơn giản đánh gục tên võ giả kia, trở thành người duy nhất còn đứng vững trên lôi đài với bộ dạng phi thường mỏi mệt.

Mà ngay tại lúc Đăng Dương hạ gục đối thủ cuối cùng, cả khán đài liền vỡ ào trong tiếng tung hô vang dội, chỉ là người mà bọn hắn tung hô lại không phải là Đăng Dương mà chính là Lôi Bân, kẻ thật sự chiến thắng trong trận quyết chiến này, và cũng là người sẽ ngồi lên ngôi vị thiếu tộc trưởng.

Bỏ ngoài tai tất cả những tiếng hô vang đó, Đăng Dương ôm lấy vết thương trên vai mà lê từng bước chân nặng nhọc đi xuống lôi đài, trở lại chỗ ngồi của mình ở khán đài phía bắc.

Đăng Dương vừa về lại chỗ ngồi, Lôi Bân cũng đã được y sư cứu tỉnh, và sau nghe được từ mọi người âm thanh chiến thắng, Lôi Bân liền mừng như điên mà cười lớn một tràng, mặc kệ những điều đó khiến cho những vết thương trên người hắn càng thêm đau đớn.

Cười được một hồi, Lôi Bân mới hạ nhiệt được một chút mà tiến đến bắt chặt vấy bả vai Đăng Dương, thần thái phi thường hài lòng mà cười nói

“Đăng Dương huynh đệ, trận chiến này, Lôi Bân ta thật sự cảm tạ ngươi. Mà ngươi cũng hãy yên tâm, 6000 vina mà bổn thiếu gia đã hứa, đợi lát nữa sau khi đăng quang, ta sẽ ngay lập tức đưa cho ngươi!”

Đăng Dương nghe vậy, đầu tiên là biểu hiện bộ mặt vô cùng kích động, sau đó lại hơi dừng lại một chút rồi có chút ngập ngừng nói

“Nói thật, 6000 vina đối với Đăng Dương ta đúng là một con số quá đổi to lớn, thậm chí nói là khổng lồ cũng không ngoa. Thế nhưng sau khi sống trong Lôi phủ được mấy ngày, ta mới thực sự nhận ra, 6000 vina này lại không đổi được tiền đồ sáng lạng sau này.”

“Bởi vậy, nếu như Lôi Bân thiếu gia không chê, ta nguyện đánh đổi 6000 vina này để được cơ hội gia nhập Lôi phủ, mong thiếu gia thành toàn!”

Lôi Bân nghe Đăng Dương nói vậy, ngược lại không có bao nhiêu ngạc nhiên, kết quả như thế này, kể từ ngày mang Đăng Dương đến Lôi Phủ, hắn đã dự đoán ra rồi. Thử hỏi một tên khố rách áo ôm bổng nhiên lại được sống trong nhà cao cửa rộng, hắn sẽ nguyện ý rời đi hay sao? Câu trả lời tất nhiên là không rồi.

Lôi Bân mỉm cười vỗ vỗ bả vai Đăng Dương, nói

“Đăng huynh đệ nói gì vậy? Ta có thể được như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ vào ngươi cả đó, nếu bây giờ mà ta từ chối vậy thì ta là thể loại người gì đây?”

“Huynh đệ cứ yên tâm mà vui vẻ, bổn thiếu gia không những đưa cho ngươi 6000 vina mà còn kết nạp ngươi vào Lôi Phủ, để cho con đường phát triển sau này của ngươi rộng mở thênh thang.”
Bình Luận (0)
Comment