Hào Quang Mặt Trời

Chương 134

“Rõ!” Được Lôi Bân gọi tên, Cuồng Chí cùng An Bình liền hô lớn rồi một trước một sau, tức tốc lao người ra chặn đường Bóng Ma lại.

Cuồng Chí thì sử dụng võ kỹ phòng thủ trứ danh của mình, ào ạt truyền thổ hệ đấu khí vào tấm khiên chắn to bản trên tay, trực tiếp đón đỡ hai thanh chủy thủ của Bóng Ma.

Trong khi đó, An Bình thì tiếp cận bên cạnh Bóng Ma, trường tiên trên tay vun vút phóng ra như một con độc xà, nhanh chóng trói lấy một cánh tay Bóng Ma lại.

Thế nhưng đáp trả với hành động của hai người Cuồng Chí chỉ là tiếng cười âm u của Bóng Ma “Thật là một đám ngu ngốc, lại dám chặn đường lưỡi dao của ta, muốn chết!”

Chỉ thấy chủy thủ trong tay Bóng Ma trong chớp mắt đã bộc phát tốc độ không tưởng rồi đâm mạnh vào khiên chắn của Cuồng Chí, sau đó một cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh sợ liền xuất hiện.

Tấm khiên chắn sau khi được Cuồng Chí gia cố bằng thổ hệ đấu khí, thể hiện ra lực phòng ngự vô cùng không tồi trong lôi gia đại chiến, thế nhưng lại không chịu nổi một kích của Bóng Ma, nháy mắt liền bị chủy thủ sắc nhọn dễ dàng xuyên thủng như cắt đậu hủ.

Phá hủy khiên chắn xong, uy thế của chủy thủ không những không giảm mà còn nháy mắt tăng mạnh, liền thọc sâu vào trong cơ thể của Cuồng Chí, xuyên phá lồng ngực, chọt thủng trái tim, giết chết hắn ngay lập tức.

“Xong đời một tên rác rưỡi!” Bóng Ma sâm nhiên cười khẽ, sau đó quay qua, dùng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn thẳng vào An Bình, cánh tay còn lại đang bị trường tiên trói chặt bổng nhiên kéo mạnh, khiến cho An Bình mất thế mà nhào thẳng vào Bóng Ma.

Tất nhiên, tiếp đón hắn chính là một mũi chủy thủ sắc nhọn đâm đến, trên lưới đao vẫn còn nóng hổi dòng máu đỏ tươi của Cuồng Chí.

Nhìn chủy thủ càng lúc càng phóng to trong ánh mắt, An Bình dứt quyết buông tay khỏi trường tiên, chân đạp mạnh mặt đất cố gắng giật lùi trở lại, đồng thời không quên hoảng sợ hét lớn

“Lôi Bân thiếu gia, cứu ta!”



Thật ra không cần An Bình cầu cứu, ngay tại thời khắc Cuồng Chí ngã xuống, tất cả năm người còn lại cũng đã đồng loạt xông lên, ai nấy đểu tế ra sát chiêu mạnh nhất của mình mà đánh tới Bóng Ma.

Thế nhưng tốc độ của Bóng Ma chính là bọn họ xa xa không thể so sánh. Chỉ thấy khi năm người mới đi được nửa đường, thanh chủy thủ sắc lạnh đã xuyên thủng yết hầu của An Bình, máu huyết đỏ tươi tuông ra xối xả, biến cả vũng nước mưa trên đường trở thành vũng máu tanh nồng trong nháy mắt.

Rút mạnh chủy thủ ra khỏi cổ họng An Bình, lại nhìn năm người Đăng Dương đang ào ào lao tới, Bóng Ma điên cuồng cười lớn

“Còn chưa chạy? Qủa thật đúng là muốn chết! Bách Điểu Đao”

Tiếng cười vừa ra, áo bào Bóng Ma phần phật vũ động, từ bên trong áo bào, hàng trăm con phong điểu nối đuôi nhao bay ra khắp bốn phương tám hướng, sau đó lại chia thành năm dòng chính tựa như năm con lũ mà ập thẳng vào năm người Đăng Dương.

Những con phong điểu này, hoàn toàn đều được ngưng tụ từ phong hệ đấu khí mà thành, bởi vậy tốc độ bay chính là nhanh gấp mấy lần phi điểu bình thường, hơn nữa đôi cánh của chúng lại sắc nhọn như đao, có thể dễ dàng cắt đứt tất cả mọi vật mà chúng chạm vào, kể cả là cơ thể con người.

Đối mặt với hàng trăm phong điểu ập đến, năm người Lôi Bân không thể làm gì khác mà phải chật vật chống đỡ, ra sức vung lên binh khí chém phá từng con, từng con phong điểu.

Bất quá, phong điểu đâu phải chỉ có một con, hai con mà có tới cả trăm con, vậy cho nên tốc độ chém giết của năm người Đăng Dương còn xa xa không bì kịp với số lượng phong điểu, chưa đến vài giây thời gian đã hoàn toàn rơi vào hạ phong, không ngừng bị bức cho liên tiếp thối lui.

Thật ra, đối mặt với đàn phong điểu phô thiên tái địa này, Đăng Dương vẫn có thể dễ dàng đối phó bằng Thiên Lôi Nhất Kích hoặc là Lôi Thuẫn. Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không có lý do gì để làm vậy cả, chính bản thân hắn cũng không hi vọng Bóng Ma sẽ bị tam đại gia tộc tóm gọn.

Dù sao, có Bóng Ma vần vũ gây rối khắp nơi, hắn lại càng có thể dễ dàng ẩn mình trong bóng tối, thực hiện kế hoạch mà không sợ người khác chú ý.

Trăm con phong điểu được Bóng Ma phóng ra, tồn tại chưa đến mười giây thời gian đã hoàn toàn tan biến vào không trung, và chỉ trong mười giây ngắn ngủi đó, cả năm người Đăng Dương đã nếm không ít đau khổ, dù còn chưa nguy hại đến tính mạng nhưng khắp toàn thân đã chi chít vết thương do đao chém, máu tươi gần như ướt đẫm cơ thể, bộ dáng chật vật đến vô cùng.

Sau đó, còn không để năm người Đăng Dương có thể thở ra một hơi, Bóng Ma đã hóa thành một bóng đen mà lướt đến trước người Luân Vĩ, trủy thủ trên tay nhẹ nhàn xẹt qua không trung, cắt đứt yết hầu của hắn trong chớp mắt.

Kết liễu xong Luân Vĩ, Bóng Ma tiếp tục nhắm vào Lôi Tấn đứng ngay kế bên mà xông đến.

Bị Bóng Ma chính thức nhắm đến, Lôi Tấn liền một trận tê dại da đầu, ánh mắt hoảng loạn cùng sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy, điên cuồng hô lớn

“Ta không muốn chết! Đừng giết ta, đừng giết ta, ta không muốn… ọc…ọc…!”

Lôi Tấn còn chưa nói hết lời, khóe miệng đã trào máu tươi, vị trí lồng ngực của hắn lúc này đã bị một thanh trủy thủ xuyên thủng qua, chết không kịp ngáp.

“Không!” Thấy Lôi Tấn bị giết ngay trước mắt, Lôi Bân liền đỏ mắt mà gào lớn “Ngươi… ngươi dám giết thành viên dòng chính Lôi gia? Lôi gia chúng ta chắc chắn sẽ phanh thây người thành ngàn mảnh đem cho chó ăn!”

Nghe thế, Bóng Ma rút mạnh chủy thủ thấm đẩm máu tươi ra khỏi cơ thể Lôi Tấn, sát khí lẫm lẫm mà bật cười

“Phanh thây ta thành ngàn mảnh đêm cho chó ăn? Ý tưởng đúng là không tồi, hắc hắc, bất quá ta nghĩ ngươi chính là không có cơ hội để nhìn thấy cảnh tượng đó đâu, bởi vì ngay lúc này đây, ngươi sẽ chết dưới lưỡi dao của ta!”

Dứt lời, Bóng Ma một lần nữa giẫm mạnh chân xuống mặt đất mà bắn người đi như một quả đạn pháo, kéo theo từng luồng kình phong dữ dội lao thẳng vào Lôi Bân.
Bình Luận (0)
Comment