Hào Quang Mặt Trời

Chương 150

Đạp lên lôi điện, tốc độ Đăng Dương lập tức tăng mạnh lao nhanh về phía trước, Bình Minh kiếm trên tay mãnh liệt xuất ra, chém thẳng vào lôi trảo của Lôi Nam.

Thấy Đăng Dương lựa chọn cứng đối cứng với mình, ánh mắt Lôi Nam nhất lên một vòng khinh thường, hừ lạnh một tiếng, đấu khí càng thêm bạo nổ phóng ra, từng tia lôi điện phóng ra xé nát không khí, gia tăng thêm một tầng uy lực cho lôi trảo.

Mà trong lúc Lôi Nam bạo nổ uy lực, Đăng Dương cũng là âm thâm thúc dục hồn linh của Bình Minh kiếm, giải phóng ra toàn bộ đấu khi mà nó đã tích trữ.

“Bình Minh, đến lúc ngươi thể hiện chính mình rồi đấy, bùng nổ cho ta!”

Nhất thời, lưỡi kiếm hắc sắc liền vang lên một trận kiếm minh lanh lảnh, từ mũi kiếm, phô thiên đái địa đấu khí lam sắc mãnh liệt tràn ra, hòa quyệt với lôi hệ đấu khí của Đăng Dương, trong nháy mắt chuyển hóa thành một đạo diệt lôi tuyệt thế cuốn quanh thân kiếm, đem đến vô tận khí tức hủy diệt cùng bá đạo.

Chỉ nghe xoạt một tiếng da thịt bị cắt đứt, lôi trảo của Lôi Nam vừa va chạm với Bình Minh kiếm đã ngay lập tức bị cắt ra làm đôi, lưỡi kiếm sắc lạnh xuyên thủng qua tầng tầng lôi điện, dễ dàng chém đứt ba ngón tay của Lôi Nam trong nháy mắt, tại vị trí vết thương, máu tươi tuông ra như suối.

Trong một chiêu đầu tiên đã có thể tổn thương Lôi Nam, Đăng Dương còn chưa kịp vui mừng thì đã ngay lập tức bị đánh bay ra xa, lồng ngực cuộn trào phun ra một tia máu, đỏ thẩm khóe môi.

Thì ra, Bình Minh kiếm của hắn thành công chém đứt lôi trảo của Lôi Nam nhưng lại không hoàn toàn hủy diệt nó, mà Lôi Nam cũng không hề yếu đuối đến nổi vừa bị trúng chiêu liền lâm vào hoảng loạn.

Ngược lại, tuy rằng cực kỳ đau đớn vì bị chém đứt mất ba ngón tay nhưng bằng kinh nghiệm chiến đấu cả đời, Lôi Nam rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, ra sức khống chế hai phần lôi trảo bị chém đứt kia lao thẳng vào người Đăng Dương, ăn miếng trả miếng mà tung ra một kích bén nhọn, đánh hắn bay ngược về phía sau, trên ngực hiện lên ba vết trảo ấn vô cùng ghê rợn.

Ở phía xa, Hoàng Cưc Lan cùng Ngọc Vô Cực trông thấy Đăng Dương thế nhưng lại có thể chiến đấu ngang tay với Lôi Nam mà hơi chút ngạc nhiên.

Nhất là Ngọc Vô Cực, ngay tại thời khắc Bình Minh kiếm dễ dàng chém đứt lôi trảo, hắn đã lập tức nhận ra sự bất phàm của thanh kiếm này. Nhất thời, ánh mắt hắn lóe lên tham niệm không thể che giấu, Ngọc Vô Cực đạp mạnh chân xuống mặt đất, cơ thể béo mập nhưng không hề chậm chạp liền phóng thẳng vào cuộc chiến.

“Lão Lôi, để ta giúp ngươi giết chết tên tiểu tử vô tri này!”

Vừa nói, đấu khí lam sắc từ cơ thể Ngọc Vô Cực ùng ùng phun ra, sau đó dưới sự khống chế của hắn, một lần nữa cuốn lấy dòng suối nhỏ, biến thành hai đầu thủy long ngưng thực, gào thét mà lao đến tấn công Đăng Dương.

Lại một lần nữa đối mặt với thủy long, Đăng Dương nuốt xuống một ngụm máu tươi, đấu khí lam sắc cũng phá thể mà ra, biến thành từng tia lôi điện thô to như độc xà cuốn lấy Bình Minh kiếm

“Lôi Thuẩn!” Đăng Dương khẽ quát, cắm mạnh trường kiếm xuống mặt đất.

Lập tức, lôi điện cuốn quanh lưỡi kiếm phô thiên tái đại mà ầm ầm đánh ra, một tấm thuẩn bài hoàn toàn được ngưng tụ bằng lôi điện cao hơn 2 m liền xuất hiện, hoàn mĩ ngăn chặn hai đầu thủy long đang lao đến.

Bùm!!!

Song long đụng mạnh vào Lôi Thuẫn gây nên một tiếng động vang dội, mặt đất nứt vỡ tứ tung, bụi mù cuộn trào, kình lực càn quét bốn phương, không biết vô tình hay cố ý mà trực tiếp đánh văng Lôi Nam đang ở gần đó bay thằng ra xa, đồng thời cũng khiến hắn đau đớn ôm ngực, phun ra một ngụm máu huyết đỏ tươi.

Xem ra sau đòn tấn công khống chút ý tứ của Ngọc Vô Cực, Lôi Nam không tránh khỏi thụ thương ít nhiều. Ôm bàn tay đã mất đi ba ngón lại quệt vết máu trên môi, ánh mắt Lôi Nam âm tàn nhìn đến Ngọc Vô Cực, hiển nhiên hiểu rõ song long vừa rồi chính là cố ý nhằm cả vào hắn lẫn Đăng Dương.

Mà ở đằng xa, Ngọc Vô Cực cũng linh động nhận ra ánh mắt ác liệt của Lôi Nam, có điều, ác liệt thì như thế nào, cũng chỉ là một Lôi gia dầu hết đèn tắt mà thôi, còn có thể làm gì được hắn.

“Lôi đại trưởng lão, xin lỗi, vừa rồi là ta có chút nóng vội, không quan tâm được nhiều như thế, lỡ đánh thương ông rồi!” Ngọc Vô Cực híp đôi mắt nhỏ cười nói, có điều, bên trong lời nói không hề che giấu hương vị xem thường.



Mà cũng tại trong lúc này, Hoàng Cực Lan đang quan khán thì bổng nhiên quát lớn “Cẩn thận!”

Chi thấy trong làn khói bụi, hai tiếng long ngâm bất chợt ngân vang, sau đó, hai hai con thủy long đột ngột chui ra khỏi làn khói bụi, cực nhanh mà gào thét lao thẳng vào Ngọc Vô Cực.

Hai con thủy long này, ngoại trừ kích thước, cùng màu sắc có hơi mờ nhạt một chút thì toàn bộ những thứ còn lại đều giống y như đúc hai con thủy long do Ngọc Vô Cực đánh ra vừa rồi.

Tậng mắt chứng kiến chiêu thức do mình đánh ra lại bay ngược trở về công kích bản thân, Ngọc Vô Cực có chút kinh nghi bất định mà sững sờ.

Tuy nhiên đây chỉ là sững sờ trong chốc lát mà thôi, tại lúc thủy long còn chưa đi được nữa đường, Ngọc Vô Cực đã hít sâu một hơi không khí khiến cho lồng ngực căng tròn lên, sau đó lại há mồm phun mạnh ra.

“Vạn Băng Kim Châm!”

Ngọc Vô Cực phun ra cũng không phải không khí bình thường mà là một làn sương trắng chứa đầy băng tinh sắc nhọn.

Sương trắng chứa băng tinh vừa được thổi ra liền phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời biến hóa ra một bảy sắc cầu vồng vô cùng xinh đẹp, chỉ là ẩn giấu sau sự xinh đẹp đó chính là uy lực mạnh mẽ không thể xem thường.

Chỉ thấy băng sương vừa thổi ra đã nhanh chóng bao phủ lấy hai con thủy long to lớn, mà từng tia băng tinh chính là ào ạt mà xuyên qua cơ thể song long, nhanh chóng đóng băng từng hạt nước nhỏ bé trong người chúng.

Vậy là chỉ trong chớp mắt, hai con thủy long to lớn bổng chốc biến thành hai toà băng điêu phi thường tinh mỹ, chắn ở ngay giữa Ngọc Vô Cực cùng Đăng Dương.

Xuyên qua khe hở của băng điêu, bụi mù tán đi để lộ Đăng Dương sừng sững đứng đó, không hề chịu một chút tổn thương nào, dù là cộng lông hay sợ tóc.

“Chậc chậc, tưởng thế nào, Võ Sư cao cấp cũng chỉ đến vậy mà thôi!” Hắn nhết môi cười nhạt, rút Bình Minh kiếm ra khỏi mặt đất, đồng thời không chút chậm chạp mà dương súng lên với tốc độ cực nhanh rồi điên cuồng siết cò

Chịch… chịch… chịch… từng viên đạn phá vỡ bức tường âm thanh mà vun vút xé không lao đi, dễ dàng phá nát hai bức tượng thủy long, bắn thẳng vào cả ba người bọn Ngọc Vô Cực.

Đã từng một lần ăn trái đắng từ loại ám khí kinh dị này vào đêm hôm qua, cả ba người bọn Ngọc Vô Cực ngay khi trông thấy Đăng Dương dương súng lên thì đã cực nhanh làm ra biện pháp tránh né.

Hoàng Cực Lan thì bùng nổ đấu khí thổ hệ màu vàng đất của mình, ngưng tụ ra một tấm lá chắn bằng đá bảo vệ trước người.

Cũng giống như vậy, Ngọc Vô Cực há mồn phun ra một làn sương trắng nồng nặc khí lạnh, trong tích tắc đã tạo ra một bức tường băng để phòng vệ.

Duy chỉ có mỗi Lôi Nam là phải chật vật tránh đông né tây để chạy trốn, rồi cuối cùng, sau khi bị một viên đạn sượt nhẹ qua bắp đùi thì cũng đã thành công ẩn mình sau một thân cây to lớn. Suy cho cùng, Lôi gia bởi vì nguyên do đấu khí Lôi hệ đặc thù nên từ xưa đến nay chỉ am hiểu về sức mạnh công kích mà thôi, còn nếu nói về lực phòng ngự thì cực kỳ yếu kém.

Một lượt đạn qua đi, Đăng Dương cũng không dám truy kích mà nhanh chóng lùi người lại đứng chắn trước cửa động, một bên nhanh chóng thay băng đạn mới cho khẩu FN Five-seven, một bên thì thoáng nhìn đến Diệp Khắc Linh đang ở bên trong.

Lúc này, trước mặt nàng đang bày ra một cuốn trục màu trắng mà nàng chính là đang sử dụng một ây bút lông nho nhỏ, dùng máu tươi của mình làm mực mà cẩn thận vẽ ra từng đường nét khó hiểu lên cuốn trục.

Mà đồng thời với đó, mỗi khi một nét vẽ thành hình thì nàng lại dùng đại lượng đấu khí lục sắc quán chú vào bên trong, nhất thời khiến cho nét vẽ màu đỏ tươi hiện lên tường lớp quang mang lấp lánh, vô cùng ảo diệu.

Tuy không biết Diệp Khắc Linh đang vẽ thứ gì nhưng theo những gì mà nàng nói trước đó, Đăng Dương cũng ngờ ngợ hiểu ra đây chính là một nghi thức đặc thù nào đó dùng để thi triển bí thuật chạy trốn độc môn của nàng.

Hiện tại, thời gian đã qua một phút, nét mặt Diệp Khắc Linh lại đang cực kỳ nghiêm túc, xem ra cũng đã đi đến giai đoạn tối hậu rồi, chỉ cần hắn cố gắng chống cự thêm một chút nữa, vậy thì không còn gì phải lo.

Chỉ là, một mình hắn phải cùng lúc đối đầu với hai Võ Sư cao cấp và một Võ Sư trung cấp, muốn cố gắng kéo dài thời gian cũng không phải là việc dễ dàng gì.

Vừa nghĩ, Đăng Dương lại một lần nữa dương khẩu FN Five-seven lên, điên cuồng xả đạn vào ba người Ngọc Vô Cực, khiến cho cả đám không dám ló đầu ra ngoài

Cẩn thận giấu người sau một thân cây đại thụ, Lôi Nam nhanh chóng uống vào một viên đan dược chữa thương rồi gân cổ quát lớn

“Hai người các ngươi còn đợi gì nữa, đừng để con ma nữ kia thực hiện xong cái độn thuật bá đạo kia, nếu không, các ngươi cũng đừng hòng mà báo thù được!”

Ngọc Vô Cực cùng Hoàng Đăng Dương nghe thế cũng thoáng nhíu mày lại, tự nhiên cũng biết rõ những điều Lôi Nam nói là không sai. Bất quá, biết thì đã sao, ở dưới làn mưa đạn chết người của Đăng Dương, chỉ có đứa ngu ngốc mới cắm đầu lao lên mà thôi.

Thật ra, nếu hai người bọn hắn cùng nhau phối hợp, một kẻ chuyên chú duy trì lá chắn phòng vệ phía trước, thì tên còn lại ở phía sau tất yếu có thể rảnh tay mà hành động.

Có điều, đấy là nói nếu như, còn trên thực tế, hai nhà Hoàng, Ngọc tuy rằng hợp tác với nhau để đối phó Lôi gia nhưng một khi Lôi gia đã xụp đổ, vậy thì bọn hắn chắc chắn sẽ trở mặt thành thù.

Việc đưa lưng mình cho kẻ thù tương lai trông coi là việc ngu ngốc đến cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết?

Tỷ như vừa mới đây thôi, Ngọc Vô Cực chính là vô tình mà cố ý đánh vào Đăng Dương nhưng cũng trúng cả Lôi Nam, vậy thì ai có thể chắc được, một khi phối hợp cùng nhau, hắn sẽ không tặng cho người còn lại một đao chí mạng.

Với tình thế quỷ dị như vậy, cả hai người bọn hắn cho dù để Đăng Dương chạy thoát cũng không nguyện ý đưa tấm thân mình ra làm lá chắn cho kẻ còn lại hành động. Bời vì, việc làm này không khác gì là tự sát.

Cứ thế, trong cơn mưa đạn điên cuồng của Đăng Dương, mặc cho Lôi Nam đen mặt hối thúc, Hoàng Cực Lan và Ngọc Vô Cực vẫn chỉ nấp sau lá chắn do mình tạo nên, không một ai dám làm ra hành động lỗ mãn.

Tuy nhiên cơ hội của bọn hắn cũng không phải là không có, đó chính là lượng đạn bên trong mỗi băng đạn cũng không phải vô biên, dù cho Đăng Dương sử dụng băng đạn nối dài đặc biệt thì lượng đạn cao nhất cũng chỉ đạt đến 30 viên mà thôi.

Bởi vậy, hắn điên cuồng xả đạn chưa đến 15 giây thì băng đạn đã cạn khô, bắt buộc phải thay một băng đạn mới. Mà chính lúc hắn dừng lại để thay đạn này cũng là thời cơ duy nhất mà hai người Hoàng Cực Lan có thể vận dụng.

Ngay khi cảm nhận thấy mưa đạn đã chấm dứt, không chút chần chừ, cả hai người Hoàng Cực Lan và Ngọc Vô Cực đã cùng lúc lao người khỏi nơi ẩn nấp, sau đó không hẹn mà gặp, đồng thời thi triển ra võ kỹ mạnh mẽ nhất của mình.

“Ngũ Thần Băng Long Đạn!” Ngọc Vô Cực uy thế hét vang một tiếng, đấu khí xanh lam tràn ngập hơi lạnh cuồng phóng ra ngoài.

Mà theo từng luồng đấu khí lạnh giá gào thét phóng ra, trong không khí vô định bắt đầu kết thành từng mảnh băng tinh trong suốt, lấp lánh đầy trời. Sau đó, dưới sự khống chế kỳ diệu của Ngọc Vô Cực, những mảnh băng tinh nhanh chóng liên kết lại với nhau với một tốc độ mà mắt thường dễ dàng nhìn thấy.

Chưa đến ba giây thời gian, năm con băng long dài hơn hai mươi mét đã xuất hiện giữa không trung, bọn chúng ngửa đầu lên trời tê khiếu một tiếng long ngâm uy vũ rồi cuộn lại với nhau giống như một cơn lốc khổng lồ, ầm ầm lao thẳng đến Đăng Dương đang đứng trước cửa động.
Bình Luận (0)
Comment