Hào Quang Mặt Trời

Chương 155

Hỏa diễm đỏ rực kéo dài hơn năm giây mới từ từ dập tắt, mà với lượng nhiệt kinh khủng đến trình độ có thể nung nóng đất đá thành than hồng này, cái đầu hỏa hệ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà cũng nghĩ là tên nhân loại kia trực tiếp hứng chịu hỏa diễm của nó chắc chắn là không thể sống nổi cho nên liền chuyển hướng qua trận chiến còn lại, song đồng tam giác khóa chặt lấy bóng dáng di chuyển mờ ảo của Diệp Khắc Linh, khóe miệng một lần nữa bốc lên hỏa diễm nóng rực, chực chờ cơ hội thích hợp để mà phun ra, nhất kích tất sát giết chết Diệp Khắc Linh y như khi nó giết Đăng Dương.

Tuy nhiên, để cho Song Đầu Hắc Tuyến Xà lầm tưởng, ngay khi nó vừa mới quay đầu đi thì ngay lập tức từ dưới mặt đất, Đăng Dương bất chợt xé mở lớp màn tàn hỏa còn sót lại, hai tay nắm chặt lấy trọng kiếm Hoàng Hôn, Lôi hệ đấu khí được thúc dục đến tận cùng, mạnh mẽ bổ ra một kiếm cực mạnh.

Thiên Lôi Nhất Kích!

Lưỡi kiếm quấn đầy lôi xà, cắt qua không gian tựa như lôi đình oanh động cửu thiên, mang theo khí tức hủy diệt vô cùng nồng nặc, chém mạnh đến cái đầu to lớn của Song Đầu Hắc Tuyết Xà.

Uy lực của một kiếm này, sợ rằng đến Võ Sư trung cấp mà trực tiếp hứng phải cũng lập tức bị chẻ ra làm đôi, cực kỳ mạnh mẽ!

Mà cái đầu hỏa hệ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà vừa định phun ra hỏa diễm công kích Diệp Khắc Linh cũng ngay lập tức bị một kiếm hủy diệt của Đăng Dương dọa cho giật mình hoảng sợ. Không dám có chút chậm trễ, nó liền đem hỏa diễm hừng hực đang ngưng tụ trong miệng phun thẳng vào Đăng Dương luôn.

Chỉ là, lần này do đã có chuẫn bị từ trước, đối mặt với hỏa diễm cuồn cuộn nóng rực kia, Đăng Dương chính là không hề có một chút né tránh, lôi kiếm trên tay vẫn một đường dũng mãnh bổ đến, trong ánh mắt kinh ngạc của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, dễ dàng chém đứt ngọn hỏa diễm đỏ rực của nó ra làm hai rồi thế đến không giảm, chém mạnh vào cái đầu hỏa hệ, nhất thời máu tươi phun trào, bắn khắp không trung.

Khè!!!

Trực tiếp lĩnh trọn một chiêu mạnh nhất của Đăng Dương, cái đầu hỏa hệ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà liền thét lên tiếng kêu đau đớn vô cùng chói tai, trên đỉnh đầu nó, một phần thịt lớn bao gồm cả con mắt bên phải đã bị chém đứt, mà tại vị trí lát cắt, một phần máu tươi ào ạt phun ra như suối, một phần lại bị lôi điện thiêu đốt đến cháy đen, bốc lên một mùi hôi khét cực kỳ gay mũi.

Qúa mức đau đớn, hung tính của Song Đầu Hắc Tuyến Xà dường như đã được kích phát đến tận cùng, con mắt tam giác còn lại lập tức co rụt lại thành một khe hẹp vô cùng nguy hiểm, nhìn thẳng vào Đăng Dương đang tranh thủ lùi lại, cái miệng to lớn như chậu máu một lần nữa mở ra.

Có điều, lần này cái đầu hỏa hệ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà cũng không phải trực tiếp phun ra ra một ngọn hỏa diễm nóng rực mà càng giống như đang hút vào đại lượng đấu khí bên trong thiên địa.

Hùng hồn đấu khí hút vào lại kết hợp với hỏa hệ nguyên tố cuồng bạo trong cơ thể của nó, chưa đến vài giây thời gian đã ngưng tụ ra một quả cầu lửa khổng lồ, bề ngang to đến 2 m, chứa chấp bên trong nồng đậm hơi thở bạo liệt.

Sau đó vù một tiếng, ngay tại lúc Đăng Dương một lần nữa đặt chân xuống mặt đất, quả cầu lửa liền xé không bay đi, phóng thẳng vào người hắn.

Đối mặt với hỏa cầu khủng bố tràn đầy hơi thở bạo liệt kia, Đăng Dương thật sự không dám có một chút khinh thường, dưới chân lóe lên lôi điện, lướt ngang mà né tránh.

Hỏa cầu kia tuy rằng phóng đến với tốc độ cực nhanh nhưng thân pháp Đạp Lôi của hắn còn nhanh hơn một bậc, chỉ cần hắn không muốn, hỏa cầu kia không có cách gì có thể chạm đến người hắn nữa tấc.

Có điều, ý nghĩ của Đăng Dương hình như đã bị Song Đầu Hắc Tuyến Xà đoán được, ngay khi hắn phóng người né tránh thì một tiếng xé gió bén nhọn bất chợt ập đến.

Chỉ thấy một cái đuôi rắn khổng lồ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay bên cạnh Đăng Dương, lấy khí thế thái sơn áp đỉnh mà từ trên cao quật mạnh xuống, hoàn toàn chắt đứt đường lui của hắn.

Trong hoàn cảnh hai mặt giáp công như thế này, cho dù thân pháp Đạp Lôi có nhanh đến mức nào thì cũng không thể trốn thoát, mà Đăng Dương tuyệt nhiên chỉ có con đường duy nhất mà phải lựa chọn ngạng khánh với một trong hai đòn tấn công của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, một là hỏa cầu mang theo sức mạnh bạo tạc khủng bố, hai là cự vĩ ngàn cân.

Do dù đối mặt với thứ nào đi chăng nữa thì Đăng Dương chắc chắn cũng không dễ tiêu hóa.

Tưởng rằng bản thân đã bị dồn vào đường cùng thì đột nhiên, một tiếng quát lanh lảnh như chuông bạc bổng nhiên ngân vang trong không trung



“Súc sinh chết tiệt, ngươi tưởng bổn tiểu thư tàn hình rồi chắc, chết đi, Tử Vân Bạo Hỏa Vũ Trường Không!”

Chỉ thấy Phạm Liên Hoa không biết từ lúc nào đã lẻn ra sau lưng Song Đầu Hắc Tuyến Xà, hai cánh tay trắng nõn chắp lại trước ngực rồi nhanh chóng mở ra, giữa hai lòng bàn tay, một ngọn hỏa diểm màu tím hừng hực bốc cháy mãnh liệt.

Sau khi gọi ra tử hỏa, nương theo tiếng quát ngân vang, nàng liền đẩy mạnh song chưởng ra trước, tử hỏa bạo ngược liền cuộn trào ra như một đám hỏa vân tử sắc cực lớn, trong nháy mắt đã bao phủ và nuốt trọn cái đầu hỏa hệ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà.

Loại tử hỏa này, bản thân là hỏa diễm bí truyền luyện đan của Luyện Dược Sư cao cấp Phạm lão – Phạm Côn Bằng, mang trong mình sức nóng có thể nấu chảy cả vẫn thạch, luyện chế bách kim.

Tuy rằng tử hỏa do Phạm Liên Hoa đánh ra, còn chưa đạt đến mức độ bá đạo như ông nàng nhưng để đối phó với Song Đầu Hắc Tuyến Xà vẫn là dư sức.

Hỏa vân tử sắc vừa chạm vào lớp vảy màu đen bóng loáng của Song Đầu Hắc Tuyến Xà liền vang lên hàng loạt âm thanh xèo xèo vui tai, mà theo đó, từng lớp, từng lớp da rắn bị thiêu đốt đến cháy đen như than, dần dần bong ra rồi rơi lạch bạch xuống đất

Tất nhiên, bị tử hỏa bạo ngược của Phạm Liên Hoa thiêu đốt đến chết đi sống lại, Song Đầu Hắc Tuyết Xà liền rít gào đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cái miệng to lớn như chậu máu không ngừng phun ra từng luồng hỏa diễm đỏ rực, đối chọi gay gắt với tử hỏa.

Đồng thời cái đuôi to lớn đang quật đến Đăng Dương cũng tức tốc thu lại, chuyển qua công kích đến Phạm Liên Hoa.

Không còn bị xà vĩ phong tỏa, ánh mắt Đăng Dương liền lóe lên hàn quang sắt lạnh, đạp lên lôi điện mà dễ dàng tránh thoát hỏa cầu khủng bổ kia, sau đó hắn lại giẫm mạnh chân xuống đất, tạo ra hàng loạt vết nức mà bắn người lên như một quả đạn pháo, Hoàng Hôn kiếm trên tay một lần nữa rực rỡ lôi điện, tránh xa nơi hai loại hỏa diễm tử hồng đối chọi mãnh liệt, chém mạnh vào phần bụng to lớn của Song Đầu Sắc Tuyết Xà.

Lôi kiếm vừa lướt qua, mau tươi liền chảy, chỉ nghe xoạt một tiếng da thị bị cắt đứt, tại phần bụng thô to như đại thụ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, một vết chém ngọt liệm dài hơn 1 m đang không ngừng phung máu.

Tiếp tục trúng một vết thương cực nặng trên bụng, không chỉ cái đầu hỏa hệ mà đến cả cái đầu phong hệ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà đang triền đấu với Diệp Khắc Linh cũng phải thét dài một tiếng đau đớn, nhất thời để lộ ra vô số sơ hở cho nàng ta điên cuồng công kích như cuồng phong bạo vũ.

Mà cũng tại vì bị trúng phải một đòn cực nặng ở phần bụng, xà vĩ đang đánh tới Phạm Liên Hoa cũng là vô lực rơi xuống mặt đất mà điên cuồng vặn vẹo, giúp nàng an toàn tráng khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nang như Đăng Dương lúc trước.

Từ lúc bắt đầu, trận chiến giữa hai bên chỉ dừng lại ở vị thế cân bằng, Đăng Dương đối đầu với cái đầu hỏa hệ có gặp một chút chật vật, mà Diệp Khắc Linh chiến đấu với cái đầu phong hệ còn lại thì có hơi hướng chiếm lấy vị trí thượng phong.

Thế nhưng trải qua một lần biết cố có tính bước ngoặc này, thế cân bằng giữa ai bên đã hoàn toàn bị phá vỡ, và ba người Đăng Dương gần như đã đặt một chân vào bục chiến thắng.

Cả ba mặt trận đều gặp phải chèn ép, trong xà đồng tám giác của Song Đầu Hắc Tuyến Xà đã bắt đầu nhất lên một trận sợ hãi, mặc dù trí tuệ của nó không được cao nhưng bằng vào bản năng sinh tồn, nó cũng thừa sức biết rõ, nó hiện tại đã hoàn toàn lâm vào yếu thế, nếu cứ tiếp tục như thế này tiếp diễn, nó chắc chắn không tránh khỏi cái chết.

Bởi vậy, ngay khi thành công dập tắt được tử hỏa cuồng bạo của Phạm Liên Hoa, Song Đầu Hắc Tuyến Xà đã không chút do dự quay hai cái đầu to lớn lại, ôm ý đồ chạy trốn mà bò thẳng vào bên trong hang động tối om.

Bất quá, ba người bọn Đăng Dương làm sao có thể để Song Đầu Hắc Tuyến Xà thực hiện được ý đồ, phải khó khăn lắm mới có thể chiếm được thượng phong, giờ mà nếu để nó trốn mất, vậy thì biết đến khi nào mới tìm lại được cơ hội thứ hai.

Bên trong hang động này chính là hang ổ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, tại trong lãnh địa ngập chìm bóng tối của mình, nó chính là vương giả, bọn họ mà cắm đầu chạy theo truy sát chính là đâm đầu vào chỗ chết.

Mà nếu để cho Song Đầu Hắc Tuyến Xà thành công chạy thoát thì nó có ngu mới một lần nữa bị ba người Đăng Dương dụ ra.

Bời vậy có thể nói, đây chính chính là cơ hội duy nhất và cũng như tốt nhất để ba người bọn họ giết chết con quái thú hai đầu này.

“Đừng để nó chạy!”

Thấy Song Đầu Hắc Tuyến Xà có ý định bỏ chạy, Đăng Dương lập tức gằng giọng quát lớn, bàn chân lóe lên lôi điện, bày ra tốc độ nhanh nhất của mình mà dễ dàng vượt qua cơ thể to lớn của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, sau đó trực tiếp quay người lại chặng ngang đường tháo chạy của con quái thú, vung lên trọng kiếm Hoàng Hôn lập lòe lôi điện, toàn lực chém mạnh ra một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích.

Cùng lúc đó, Phạm Liên Hoa cùng Diệp Khắc Linh đang truy đuổi phía sau cũng tức tốc tế ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, điên cuồng công kích đến

Tử Vân Bạo Hỏa Vũ Trường Không!

Diệt Sát Thiên Khung Phong Linh Điểu!

Tức thời, hỏa vân tử sắc cuồn cuộn cùng đại điểu lục sắc phá không, nối đuôi nhau gào thét phóng ra, lao thẳng vào cơ thể to lớn của Song Đầu Hắc Tuyết Xà.

Trước mắt đối mặt với một kiếm tràn đầy khí tức hủy diệt của Đăng Dương, sau lưng lại bị bao phủ bởi hai đại sát chiêu mạnh mẽ không kém, Song Đầu Hắc Tuyến Xà tức thời cảm thấy khí tức tử vong đã phủ xuống đầu nó.

Biết là đã không còn hi vọng trốn thoát khỏi ba tên nhân loại ghê tởm này, Song Đầu Hắc Tuyến Xà liền gầm lên âm thanh điên cuồng chứa đầy hung sát chi khí, ba con mắt tam giác còn lại dần dần hóa đỏ, nó chính là đang chuẩn bị liều mạng.

Chỉ thấy Song Đầu Hắc Tuyết Xà đang lao nhanh thì bất giác dừng lại, sau đó, hai cái đầu rắn to lớn liền há rộng, ào ạt phun ra hỏa diểm và cuồng phong.

Phong, hỏa vừa ra ngay lập tức liên kết, hòa quyện lại với nhau thành một thể, trong nháy mắt đã biến thành một cơn lốc lửa khổng lồ bao phủ toàn bộ thân thể to lớn của nó, càn quét bừa bãi bên trong hang động, tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng đến nổi hòa tan cả đất đá xung quanh, dần dần biến tất cả mọi thứ thành dung nham nóng chảy.

Mà ngay khi lốc lửa vừa hình thành cũng là lúc, tam đại sát chiêu của ba người Đăng Dương kéo đến.

Đùng!!!

Bốn chiêu thức hủy diệt cùng lúc đụng vào nhau nhiền gây lên một tiếng nổ thiên băng địa liệt, hỏa vân, cuồng phong cùng lôi điện tung bay đầy trời, kình khí quét ra tàn phá bừa bãi khắp nơi, nhất thời khiến cho cả hang động ầm ầm sụp đổ, từng khổi, từng khối đã khổng lồ thi nhau đùng đùng rớt xuống, chưa đến vài hơi thở đã hoàn toàn chôn vùi cả ba người Đăng Dương lẫn Song Đầu Hắc Tuyết Xà trong đống đổ nát.

Đợi cho đến khi hỏa vân tan đi, khói bụi lắng xuống, nơi này chỉ còn là một mảnh chiến trường tan hoang loạn thạch.

Bổng nhiên, bùm một tiếng, từ trong đống loạn thạch, một cái đầu rắn thấm đẫm máu tươi đột ngột ngóc lên, điên cuồng phát ra từng tiếng rít gào bén nhọn, từ đường vân màu lục nhạt mà quan sát thì đây chính là chiếc đầu phong hệ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà.

Mà ngay dưới cái đầu phong hệ, cái đầu hỏa hệ giờ đây chỉ còn là một cái cổ trống không và hoàn toàn dập nát, xem ra sau vụ va chạm kinh thiên vừa rồi, nó đã bị nổ nát thành ngàn mảnh.

Sau khi cái đầu còn lại của Song Đầu Hắc Tuyết Xà ngóc lên thì tại một vị trí khác của đống đổ nát, đất đá cũng bắt đầu rục rịt run động rồi ào ào tách ra một khe nứt, mà từ trong khe nứt đó, Đăng Dương mang trên mình bộ quần áo rách nát còn hơn ăn mày, phá không bắn ra như một viên đạn bạc, khắp cả người hắn, từng tia lôi điện hai màu bạch lam đan xen với nhau tựa như một vị lôi thần.

Trên tay hắn, Hoàng Hôn kiếm vì bộc phát tối đa sức mạnh của một thanh Địa Nguyên Binh mà biến thành một thanh đại kiếm màu bạc chói sáng, mang trên mình hơi thở của sự hủy diệt, chém qua không gian với tốc độ không tưởng, phóng thẳng đến cái đầu to lớn của Song Đầu Hắc Tuyến Xà.
Bình Luận (0)
Comment